Vừa xong cũng không chờ Quân Đại Thiếu trả lời, một bàn tay ấm áp đã bất ngờ
duỗi ra áp lên trên đỉnh đầu Quân Mạc Tà.
Mạc Tà thật lòng hoảng sợ. Với góc độ mẫn cảm cẩn thận của một sát thủ, Quân
Đại Thiếu lúc nào cũng phải vận dụng tinh thần lực cảm ứng hết thảy mọi thứ
quanh mình, vạn nhất chỉ cần đối phương có hành động bất lợi lập tức có thể
trốn vào bên trong Hồng Quân Tháp. Tuy tinh thần lực Quân Đại Thiếu cường hãn
như thế mà lại hoàn toàn không phát hiện ra bàn tay này đã áp tới đỉnh đầu.
Nếu lão Miêu đầu quả thật có chút ác ý thì e rằng Quân Đại Thiếu đã gặp bi
kịch rồi.
Ngay sau đó, hắn cảm nhận có một cỗ tinh thần huyền lực mênh mông trước nay
chưa bao giờ có từ trong huyệt bách hội xông xuống, giống như sông Trường
Giang được khai mở, mà Trường Giang và Hoàng Hà vốn chảy ngược dòng, trong
nháy mắt đã tràn đầy bên trong xương cốt tứ chi của hắn!
Đại Thiếu như muốn hét lên:
– Ta tu luyện không phải là huyền lực, lão đầu người đừng phí sức vô ích…
Nhưng chân khí Miêu Khuynh Thành vận hành bá đạo dị thường, khiến một chữ hắn
cũng không thốt nên nổi! Mà bản thân Quân Mạc Tà cũng kinh hỷ phát hiện ra,
thứ Miêu Khuynh Thành đưa vào không ngờ lại chính là nguyên lực tinh thuần
nhất thiên địa!
Thật không tưởng tượng nổi nguồn nguyên lực dồi dào bên trong kinh mạch Quân
Mạc Tà như thoài mái đập dồn dập vào trống. Trong cơ thể hắn, Khai Thiên Tạo
Hóa Công cũng lần đầu tự phát động vì ngoại lực. Đan điền xoay tròn bắt đầu
đem một lượng lớn nguyên lực thiên địa bên ngoài truyền đến chuyển hóa thành
Hồng Mông Tử Khí, rồi lập tức dẫn luồng nguyên khí này chuyển ngược lại trong
kinh mạch, toàn lực đập vào rào cản Khai Thiên Tạo Hóa Công tầng sáu!
Khuôn mặt Miêu Khuynh Thành chợt hiện vẻ kinh ngạc tột độ. Kinh mạch tiểu tử
này quả thật giống như một cái động sâu hoàn toàn không đáy, hắn có thể liên
tục không ngừng hút nguyên lực thiên địa đưa vào cơ thể. Dường như đã hấp thu
một lượng đủ để đối phó ba gã Thánh tinh tứ cấp cao thủ, nhưng Miêu Khuynh
Thành có thể cảm giác được, kinh mạch của tiểu tử này dường như vẫn chưa hấp
thu đến cực hạn!
Nói cách khác, vẫn còn chưa đột phá được!
Đây quả thật là một chuyện khó tin!
– Chính mình rõ ràng đã cảm ứng được tiểu tử này sắp đột phá. Thế nào vẫn còn
khó khăn như vậy chứ?
Ánh mắt Miêu Khuynh Thành chợt lóe, đột nhiên phát ra một lượng lớn Liễu
nguyên lực lần thứ hai!
Bão hòa rồi…
– Tốt lắm!
Miêu Khuynh Thành chậm rãi thu chưởng, sắc mặt vô cùng kỳ dị nhìn Quân Đại
Thiếu.
Hắn đã cảm nhận ra, kinh mạch trong cơ thể tiểu tử này đã hoàn toàn nhét đầy,
muốn tiếp tục cũng không cách nào dung nạp nguyên lực được nữa. Nhưng… tại
sao vẫn như trước, vẫn không có dấu hiệu đột phá!
Tiểu tử này rốt cuộc luyện được loại công phu quái quỷ gì thế?
Mạc Tà có vẻ không biết, nhưng Miêu Khuynh Thành biết rõ: trong nửa canh giờ
ngắn ngủi, bản thân hắn đã phát ra nguyên lực cả ngàn năm khổ tu!
Nguyên lực của Miêu Khuynh Thành suốt một ngàn năm khổ tu có được, là khái
niệm gì chứ? Dùng cách bảo thủ nhất để giải thích, nếu đang ngồi trước mặt
Miêu Khuynh Thành chính là Miêu Tiểu Miêu, như vậy, Miêu Khuynh Thành vừa rồi
thất bại là do mấy loại nguyên lực này của Quân Đại Thiếu, nhưng ít ra cũng có
thể khiến Miêu Tiểu Miêu một mạch như trẻ tre lên tới Thánh Tôn tứ cấp, hơn
nữa còn vô kinh vô hiểm!
Phải biết rằng, Miêu Tiểu Miêu hiện tại chẳng qua cũng mới đạt trình độ Tôn
Giả mà thôi! Khoảng cách lên đến Thánh Tôn còn có Thánh giả, Thánh hoàng.
Riêng khoảng cách đó còn chênh lệch khoảng bốn năm mươi cấp…
Lẽ nào Miêu Khuynh Thành lại không biết chứ?
Công phu của Mạc Tà lại không giống bất cứ một loại công phu nào trên đại lục!
Khai Thiên Tạo Hóa Công của hắn đơn giản chỉ là nhờ vào ngoại lực, nhưng cũng
chỉ có thể đạt tới mức độ kiên cố thôi, chắc chắn không có cách nào để có thể
đột phá! Còn nếu như muốn đột phá, cũng chỉ biết chờ linh cơ hắn đột nhiên khẽ
động, nháy mắt cũng có thể đột phá… Nhưng loại cơ duyên này không đến, ngay
cả khi Miêu Khuynh Thành đem toàn bộ công lực truyền cho hắn cũng không thể
giúp hắn đột phá chút nào…
Bởi vì hiểu rõ điều này, rồi lại liên lụy trực tiếp đến trình tự đột phá Hồng
Quân Tháp, nên không ai có thể giúp hắn…
Lần này Miêu Khuynh Thành lại truyền nguyên lực vào nhiều như vậy, thay vì đem
lại tiện nghi cho Quân Mạc Tà, chẳng bằng đem tiện nghi cho Hồng Quân Tháp còn
tốt hơn…
Chẳng qua, công sức của Miêu Khuynh Thành lần này như nhồi cho vịt ăn. Quân
Mạc Tà quả thật cũng được hắn đưa tới ranh giới đột phá! Hiện tại giống như
chỉ còn một ít cửa sổ cần xuyên qua.
Đã đáp ứng giúp người ta đột phá mà lại không làm được, lấy thân phận của Miêu
Khuynh Thành, tự nhiên cũng cảm thấy mất mặt…
Một lúc sau…
Mạc Tà từ trong nhập định tỉnh lại, chỉ cảm thấy tinh thần tràn đầy khí túc,
cả người khí lực tràn ngập. Hơn nữa, tinh thần cùng thần thức có cảm giác phạm
vi to hơn lúc trước rất nhiều. Trong kinh mạch, dòng khí nguyên bản màu vàng
cũng biến thành màu tím nhạt toàn bộ…
Thật là đại hỷ mà!
Xem ra bản thân sắp đột phá tầng sáu rồi!
– Ngươi ra ngoài đi… Tiểu tử ngươi tu luyện thứ công phu thật quái dị, với
nhãn giới của lão phu mà cũng không thể giúp ngươi, coi như là cũng thất tín
với vãn bối như ngươi rồi.
Giọng nói của Miêu Khuynh Thành tuy không có gì dao động, nhưng Quân Mạc Tà
vẫn có thể nghe được ý tứ bên trong giọng nói kỳ quái đó.
– Vâng! Tiền bối quá khách khí rồi. Hôm nay đã đem lại cho vãn bối rất nhiều
lợi ích rồi. Nếu ngày sau thành công, vãn bối nhất định sẽ giải thoát cho tiền
bối!
Mạc Tà cười cười, ngưng trọng nói.
Hiện tại hắn đã có thể cảm nhận được dưới sự chỉ dạy của Miêu Khuynh Thành,
Hồng Quân Tháp rõ ràng cũng có một vài biến đổi không ai biết.
– Đa tạ!
Sau khi Miêu Khuynh Thành nghe những lời này xong, đôi mắt chăm chú nhìn Quân
Đại Thiếu thật lâu mới mở miệng đáp. Hắn đối với những lời này của Quân Mạc Tà
đã không hoài nghi mà còn cảm tạ y.
Tựa hồ đối với việc được Quân Mạc Tà giải thoát hắn rất tin tưởng. Nói xong
hai chữ này, thân ảnh hắn hóa thành từng đám sương mù nhỏ tiêu tan vào trong
đại sảnh…
– Ngươi đi ra ngoài đi. Trên người ngươi quả thật có lắm bí mật! Ngươi nếu ở
lại chỗ này lâu, e rằng lão phu không nhịn được mà tra xét ngươi… Như vậy,
cả ta và ngươi… đều không tốt lắm!
Giọng Miêu Khuynh Thành phiêu phiêu miễu miễu truyền đến.
– Vâng!
Mạc Tà đáp ứng, đột nhiên nhận ra thân thể mình nhẹ nhàng bay lên, nhưng cũng
đã vượt qua không biết bao nhiêu tầng không gian.
Đến lần thứ hai mở mắt, hắn đã ở trước mặt ba người Miêu Kinh Vân, Miêu Đao và
Miêu Kiếm.
Đột nhiên nhìn thấy Quân Đại Thiếu xuất hiện trước mắt, ba người Miêu Kinh Vân
cũng hoảng sợ.
Không phải không can đảm, nhưng một người sống bất thình lình hiện ra trước
mắt, cho dù là người điềm tĩnh nhất cũng không khó tránh khỏi kinh ngạc. Huống
chi phương thức xuất hiện của Quân Mạc Tà hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng
của người bình thường…
– Trời, tiểu tử ngươi đã trở lại. Thế nào? Lão tổ tông nói gì với ngươi? Có
dặn dò gì không?
Miêu Kinh Vân vội vàng hỏi.
– …
Mạc Tà còn chưa kịp trả lời câu hỏi nháy mắt đã đi đến trước mặt. Sắc mặt Miêu
Kinh Vân tái xanh, như lúc nãy, vẫn không thấy Quân Đại Thiếu thế nào lại đột
nhiên xuất hiện trước mặt.
Miêu Đao Miêu Kiếm hai người tròn mắt nhìn vào khoảng không mà Miêu Kinh Vân
vừa đứng, đột nhiên lau mồ hôi lạnh. Hai người quả thật không hỗ danh là huynh
đệ, bình thường tâm hữu linh tê, mà giờ ngay cả động tác lau mờ hôi cũng đều
nhịp.
Một lát sau, Miêu Kinh Vân đột nhiên xuất hiện trước mặt ba người. Khuôn mặt
mếu máo, chả biết đang khóc hay đang cười, nhìn thấy ánh mắt của Quân Mạc Tà
thần sắc cũng trở nên phức tạp hơn nhiều.
Bốn người yên lặng đi ra một mạch, không ai nói thêm câu nào nữa.
Trong lòng Miêu Kinh Vân đang nhớ tới Miêu Khuynh Thành vừa đem mình đi vào
bên trong rồi nhắn nhủ, toàn bộ nội dung cũng toàn nói về Quân Mạc Tà. Mặc dù
Miêu Khuynh Thành không tiết lộ thân phận hay mục đich của Đại Thiếu, nhưng
lại rất nghiêm túc cảnh cáo Miêu Kinh Vân: “… Tên tiểu tử này, nếu có thể
không đắc tội thì cố gắng không đắc tội với hắn. Cho hắn sở hữ nhứng tiện nghi
nhất Khuynh Huyễn phủ. Ngoài ra, thành tựu của hắn trong tương lai khó có thể
đoán nổi. Nếu không phải Huyễn phủ có thể thỏa mãn, ngàn vạn lần cũng không
đắc tội, phải nhớ chế ngự, thuần phục, lấy kết thiện làm lâu dài…”
“Mọi việc Huyễn phủ sau này hết thảy cứ thuận theo tự nhiên, không cần cưỡng
cầu quá mức. Thân là chúa phủ, việc ngươi cần làm là giữ cục diện cho yên ổn,
phải nắm chặc chí hướng to lớn, đến nỗi những thứ tranh đấu khác, nếu có thể
hãy tránh xa ra. Hết thảy đều có định số cả!”
Miêu Kinh Vân nghe có vẻ mơ hồ, có thể nói hoàn toàn không hiểu. Cho dù Mặc
Quân Dạ cùng Cửu U Đệ nhất thiếu bình thường có thể chất linh hoạt kỳ ảo,
tương lai thành quả cũng không lường trước được, nhưng hiện tại mà nói vẫn còn
đang là một thế lực bé nhỏ, chỉ là đám tiểu tử miệng còn hôi sữa mà thôi.
Nếu quả thật có chút nguy hại thì cứ đem hạ sát, hủy diệt thôi. Vì sao ngay cả
một nhân vật tiên nhân cấp truyền thuyết như lão tổ tông lại có thể coi trọng
hắn như vậy chứ? Quả thực phải dùng “Lượng Huyễn phủ vật lực, lấy đánh nhau
làm niềm vui” để lấy lòng, thật sự là không cam tâm mà!
Nhưng hiểu hay không hiểu, hắn vẫn tin tưởng vào lời nói của Miêu Khuynh
Thành.
Hơn nữa, tiểu tử này về sau lợi hại thế nào thì cũng tốt, hắn sẽ là cháu rể…
Bây giờ có muốn chạy cũng không thoát… Còn về những thứ khác, cứ mặc cho
chúng phát triển, tương lai thành tựu hắn càng cao không phải càng có lợi cho
Miêu gia sao…
Trên đường trở về, Mạc Tà cũng không chủ động bắt chuyện. Đại Thiếu rõ ràng
cảm thụ được thay đổi bên trong cơ thể mình. Có thể nói vừa mừng lại vừa sợ,
thu hoạch lúc này quả thật là lớn đến mức không thể nào tưởng tượng được.
Mà cái gọi là thu hoạch cũng không đơn giản chỉ là Miêu Khuynh Thành truyền
lại cho hắn lượng lớn công lực tinh thuần đủ cho hắn đột phá. Đối với Quân Mạc
Tà mà nói, công lực đó tuy rằng khó có được nhưng lại không phải là thứ trọng
yếu nhất. Bởi Đại Thiếu có một đống linh dược không đếm xuể, có thể hóa thành
công lực Thiên Địa Linh Mạch vô hạn, chẳng qua chính là cần một chút thời gian
để chuyển hóa thôi!
Chỉ cần Quân Mạc Tà muốn, hắn hoàn toàn có thể dùng những thiên tài địa bảo
kia thúc đẩy chính mình tăng lên vô hạn! Đương nhiên đó cũng chỉ là công lực
thêm vào chứ không phải là đột phá cảnh giới.
Trên thực tế, công lực tăng lên chính là nhờ bởi đống thiên tài địa bảo đó nên
chỉ có thể biến thành một lượng tích lũy chú không thể thúc đẩy quá trình biến
chất. Vì vậy Quân Mạc Tà mới không chọn phương pháp cấp tốc này.
Nhưng lúc này được Miêu Khuynh Thành hỗ trợ chỉ giáo, không biết là cố ý hay
vô tâm, lại rộng lượng truyền cho hắn một lượng lớn công lực, thậm chí là cả
cảm ngộ của Miêu Khuynh Thành tu luyện vạn năm mới có được!
Đây mới chính là làm người khác thèm đỏ mắt! Tuy rằng bản thân cảm ngộ rằng tu
luyện huyền khí không thể hoàn toàn sử dụng cho Khai Thiên Tạo Hóa Công, nhưng
mọi pháp tắc thế gian quy về một mối, trăm dòng chảy rồi cũng đều phải hòa
nhập vào biển.
“Trăm sông đổ về một biển”. Cái đạo lý này, Quân Mạc Tà tự nhiên hiểu!
Tuy được Miêu Khuynh Thành thể ngộ rồi dùng hết khả năng giảng giải lại, nhưng
Khai Thiên Tạo Hóa Công bí hiểm, thật sâu ảo khó lường, bản thân Quân Mạc Tà
trước mắt thực lực vẫn còn thấp, tài nghệ lại đơn giản, đối với tu luyện thể
ngộ lại không đủ lớn. Miêu Khuynh Thành vì truyền công mà xuất ra thể ngộ tu
luyện mất vạn năm để bù lại cái thiếu của Quân Mạc Tà, thậm chí chỉ trong chốc
lát đã lấp đầy phương diện tu luyện thể ngộ!