Có được sự cảm ngộ ngàn năm của Miêu Khuynh Thành, Quân Mạc Tà tiết kiệm được
rất nhiều thời gian vô ích để tự mò mẫm! Chỉ cần đem đối chiếu với Khai Thiên
Tạo Hóa Công là có thể hoàn toàn tìm ra một con đường cho riêng!
Nhưng cái đó lại hoàn toàn chỉ thuộc về một mình Quân Mạc Tà…
Công pháp!
Thậm chí, loại công pháp này có thể vượt ra khỏi phạm trù vốn có của Khai
Thiên Tạo Hóa Công!
Dĩ nhiên, để được như vậy là chuyện sau khi tu luyện Khai Thiên Tạo Hóa Công
ít nhất đến tầng thứ chín.
Nhưng bây giờ khi đã có được cảm nhận này, Quân Mạc Tà với bản tính cẩn thận
mà tim vẫn không ngừng đập loạn cả lên!
Đây quả là một phần đại lễ khó có thể tưởng tượng nổi! So với việc Quân Mạc Tà
hao tổn tinh thần lực chữa trị cho hắn thì quả thật đây là một món quà vô giá!
Nếu việc điều trị cho Miêu Khuynh Thành như ánh nến trong phòng tối thì món
quà đó như ánh mặt trời chiếu rọi cả mặt đất!
Tự mình trải qua một thời gian dài để mày mò mới tìm ra được nột điểm nhỏ dẫn
đến con đường thông thiên nguyên mẫu thì Miêu Khuynh Thành chính là xây cho
hắn một nền tảng vững chắc cho con đường thông thiên đó!
Miêu Khuynh Thành nhất mực không nói cho hắn nguyên do vì sao, thậm chí cũng
không muốn nhắc tới, mà bản thân Quân Mạc Tà cũng không hỏi. Nhưng trong lòng
Đại Thiếu nhớ kỹ: “Đây là một món nợ nhân tình rất lớn mà mình thiếu!”
Nếu tương lai đủ năng lực, hiển nhiên sẽ quay lại nơi này giúp Miêu Khuynh
Thành thoát khỏi uy hiếp Thiên Phạt!
Chi có như thế lòng mình mới có thể cảm thấy thanh thản hơn chút ít!
Tuy Miêu Khuynh Thành cũng không tự đưa yêu cầu như vậy, nhưng từ đáy lòng
mình, Quân Mạc Tà đã tự ghi nhớ điều này!
Về đến đại sảnh, rốt cuộc Miêu Kinh Vân cũng phải mở miệng trước:
– Quân Dạ này! Ngươi xem, tấm lòng của Tiểu Miêu thế nào, bản thân ngươi cũng
biết rõ. Nếu bản thân ngươi không có gì khúc mắt, thì cứ tính chuyện của các
ngươi trước đã chứ? Cho dù không vội lập gia đình thì trước tiên cũng có thể
cử hành một nghi thức đính hôn!
Lẽ ra loại việc này, Mặc Quân Dạ thân là vãn bối lại không có thân nhân trưởng
bối, hắn có thể tìm sư phụ y là Tào Quốc Phong bàn tính là được. Nhưng lúc
trước hắn mơ hồ nghe nói Mặc Quân Dạ còn có một thê tử khác…
Nếu là trước khi gặp mặt lão tổ tông, đừng nói Mặc Quân Dạ có một thê tử, cho
dù hắn có bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thành vấn đề. Chỉ cần trực tiếp ép
buộc hắn lìa bỏ tất cả, chỉ mình Miêu Tiểu Miêu làm chính thê, vả lại còn thê
phòng duy nhất! Nhưng hiện giờ ngay cả lão tổ tông còn phải nhìn tiểu tử này
với ánh mắt khác, thậm chí còn cảnh cáo chính mình không được tùy tiện đắc
tội. Chỉ một chút đã làm thay đổi mọi thứ!
Hơn nữa việc này còn liên quan đến việc bên trong khuê phòng, có tìm Tào Quốc
Phong cũng không giải quyết ngay được. Cho nên, chỉ có bản thân Mặc Quân Dạ
mới có thể đưa ra một câu trả lời thuyết phục.
Mạc Tà khẽ giật mình, rồi rụt rè hỏi:
– Ý của lão là sao?
– Không phải lão phu khoe khoang, nhưng Tiểu Miêu nhà ta cho dù là dáng vóc
lẫn nhân phẩm, hết thảy đều đủ để xứng với ngươi. Điều này, ngươi thừa nhận
không?
Miêu Kinh Vân vuốt vuốt chòm râu, vừa cười vừa nói.
– Tất nhiên rồi! Miêu cô nương lanh lợi, chất phác lại nhân hậu. Nàng như
tiên nữ trong xác phàm, đủ để kết duyên với nam tử ưu tú nhất trên đời!
Mạc Tà không hề che dấu sự khen ngợi của mình với Miêu Tiểu Miêu.
– Ha ha! Có thể nghe ngươi nói vậy, lòng ta cũng cảm thấy được an ủi. Không
biết vị thê tử kia của ngươi? Lão phu không biết các ngươi có chính thức thành
thân không, nên tạm thời gọi vậy đi.
Miêu Kinh Vân cười thật to, trong mắt lại khẽ hiện lên một tia sáng:
– Nàng ta so với Tiểu Miêu thì thế nào?
Mạc Tà thoáng trầm ngâm như là đang cân nhắc lời nói, cuối cùng cũng quả
quyết:
– Miêu cô nương dĩ nhiên là quốc sắc thiên hương, thế gian hiếm có. Nhưng nội
tử cũng phong hoa tuyệt đại, khó ai sánh bằng! Miêu cô nương dĩ nhiên xinh
đẹp, chỉ là vẻ đẹp của phàm trần! Nhưng vẻ đẹp của nội tử ta chính là nhân
gian không có, giống như tiên nữ hạ phàm! Bất kể ngài có trách đi chăng nữa,
nhưng nếu so sánh Miêu cô nương cùng nội tử, mặc dù không ảm đạm thất sắc,
nhưng vẫn là có sự chênh lệch rất nhiều!
Mạc Tà nói xong, trước mắt dường như huyễn hóa ra dung mạo tuyệt sắc như mộng
như ảo của Mai Tuyết Yên, trong lòng không khỏi có cảm giác ôn nhu, trên mặt
cũng xuất hiện một nụ cười thỏa mãn tự đáy lòng.
Miêu Kinh Vân đôi môi khẽ run rẩy, đôi măt khẽ co lại.
Hắn cứ nghĩ rằng: “Khi hỏi như thế, tiểu tử Mặc Quân Dạ như thế nào cũng phải
khiêm tốt bớt đi”. Hơn nữa, Miêu lão gia tử căn bản cũng không tin thế gian
còn có nữ tử nào hoàn mỹ có thể so với Miêu Tiểu Miêu của mình, mà lại càng
không ngờ nữ tử hoàn mỹ ấy lại vừa khéo là thê tử của tiểu tử này. “Chỉ cần
Mặc Quân Dạ nói năng khiêm tốn một tý, mình cũng đã chuẩn bị sẵn những lời lẽ,
tuyệt đối không chừa cho hắn con đường rút lui! Nhưng không thể ngờ tên này
lại há mồm phun ra một câu như vậy! Chẳng những không khiêm tốn mà còn trực
tiếp đem thê tử mình từng bước nâng đến trời. Rốt cuộc hắn là loại người gì
chứ?”. Ngay lúc này, trong lòng Miêu Kinh Vân dâng lên cảm giác chỉ muốn tát
tên tiểu tử không biết điều này một cái…
– Cho nên…
Mạc Tà không nhanh không chậm nói tiếp:
– Nếu là phủ chúa đại nhân muốn khuyên bảo ta đình thê tái giá… Thì ngài
không cần mở miệng nữa, chỉ sợ đến nghi thức đính hôn cũng khó thực hiện được.
Nói xong, Quân Mạc Tà mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Miêu Kinh Vân, ánh mắt hắn như
muốn nói rõ: Chuyện ngươi tính toán, nhất định không thể làm được! Hết thảy
đều phải thay đổi theo ý bổn thiếu gia!
– Mặc tiểu tử, theo như ý tứ của ngươi có vẻ ngươi đúng là muốn để cho cháu
gái lão phu, tiểu công chúa Phiêu Miểu Huyễn Phủ làm thiếp thất cho ngươi? Có
phải vậy không?
Miêu Kinh Vân khó chịu nhìn hắn, hai mắt lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
– Phủ chúa nói quá lời rồi! Ta cũng không có nói như vậy.
Mạc Tà nhún vai:
– Sự tình đến mức này, thật là ngoài ý muốn. Nói thật, trước đây ta cũng nghĩ
sự việc sẽ diễn biến đến nước này rồi! Thật tình sáng đó sở dĩ ta nhất quyết
cự tuyệt cũng là bởi việc này. Ta không muốn Miêu cô nương bị tổn thương, lại
càng không muốn bạc đãi nội tử, mới quyết định như vậy! Nhưng lại không nghĩ
tới Miêu cô nương vì việc này mà suýt nữa… Cho nên ta không thể không thay
đổi ý định ban đầu. Ta thật sự không thể trơ mắt chúng kiến một nữ tử quốc sắc
thiên hương, tuệ chất lan tâm bởi vì yêu ta mà hương tiêu ngọc vẫn… Huống
chi, ta đối với Miêu cô nương cũng có chút tình cảm. Chính vì như vậy, nên
buổi chiều ta mới quay lại!
Mạc Tà nghiêm mặt lại:
– Nhưng ta trở lại không phải là vì sắc đẹp lại càng không phải vì…
Ánh mắt của nhìn chằm chằm lên Miêu Kinh Vân:
– … Quyền thế của Huyễn Phủ!
– Vậy ngươi nói xem, bây giờ phải làm thế nào? Dù sao ngươi cũng nên đưa ra
một kế hoạch đi!
Miêu Kinh Vân tức đến xì khói, râu tóc dựng đứng, nhưng cũng không có cách nào
khác. Đối mặt với tên gia hỏa chả ưa cứng cũng không thích mềm này, lại thêm
cái chỗ dựa vững chắc sau lưng, hơn nữa đứa cháu gái nhất mực không phải tên
gia hỏa này thì không chịu cưới ai! Nhìn thấy cháu gái mình lần này ăn quả ớt
cay, Miêu Kinh Vân cũng cảm giác bản thân mình bất lực.
– Ta chỉ có thể hứa một điều rằng ở nhà ta chẳng phân biệt lớn nhỏ!
Mạc Tà nhún nhún vai:
– Bất kể là thiên kim tiểu thư hay con gái rượu, kể cả nữ tử phong trần, chỉ
cần ta thu nhận, bước vào cửa nhà ta, tất cả hết thảy đều có địa vị như nhau.
Cứ lấy tuổi ra để xưng hô tỷ muội cho xứng, nhưng địa vị thì tuyệt đối không
được phân chia.
Miêu Kinh Vân ngơ ngác há to miệng, thật lâu sau mới run giọng mở miệng nói:
– Không phân lớn nhỏ, lấy tuổi xưng tỷ muội… Là… ý tứ của ngươi là… Thê
thất của ngươi không chỉ là một hau người?
Cái này không phải là giật mình, lại càng không phải là chấn động, mà đơn giản
là tức giận…
– Nam tử hán đại trượng phu, tam thê tứ thiếp bất quá cũng chỉ là chuyện
thường tình thôi mà. Tiền bối người cần gì phải ngạc nhiên thế chứ?
Mạc Tà nói ra một câu chính là mơ ước thiết tha của mọi nam nhân, trong lòng
cũng không khỏi sảng khoái vô cùng!
Những lời này tuy rằng là bước đệm cho bản thân ngày sau, nhưng cũng phải là
những lời trái lương tâm…
Miêu Kinh Vân nhất thời lâm vào cảnh chán nản!
Những lời này tất nhiên là lời nói thật, còn là giấc mộng trong lòng toàn bộ
nam nhân. Nhưng kẻ dám trước mặt ông nội nữ nhân của mình nói thẳng “Nam tử
hán đại trượng phu, tam thê tứ thiếp là chuyện thường”, e rằng chỉ có Quân Đại
Thiếu là người đầu tiên!
Thật là không biết xấu hổ mà…
– Ngươi… Tiểu tử ngươi quả thật cực lỳ vô sỉ!
Lão gia tử Miêu Kinh Vân tức giận muốn hộc máu, ngón tay run rẩy chỉ vào Quân
Mạc Tà, nghiến răng nói:
– Ngươi thật si tâm vọng tưởng!
– Ngài nghĩ thế nào, đó là chuyện của ngài!
Mạc Tà khẽ khẽ lắc đầu:
– Xin hỏi chúa phủ đại nhân, ngài… có bao nhiêu thê thiếp?
Miêu Kinh Vân lập tức trừng mắt, líu lưỡi không thể phản bác.
Miêu Kinh Vân hiện tại vợ lớn vợ nhỏ không ít, qua năm trăm năm, ít nhất cũng
bảy tám chục lần làm chú rể. Chẳng qua cũng là những mối hôn nhân chính trị,
là trao đổi lợi ích giữa giới thượng lưu Huyễn Phủ mà thôi. Cho nên Miêu phủ
chúa đối mặt với câu hỏi này cũng không biết trả lời thế nào.
– Ngươi làm sao có thể đánh đồng với phủ chúa đại nhân chứ?
Miêu Đao lạnh lùng liếc Quân Mạc Tà, trầm giọng quát lớn.
– Vì sao không thể?
Mạc Tà tỏ vẻ khó hiểu:
– Tất cả đều là nam nhân, có cái quái gì mà không thể nói chứ? Ta cũng là bởi
ngay thẳng mới nói, không phải sao?
– Ngay thẳng? Chính là ngươi ngay thẳng, nhưng cũng nên bớt ngay thẳng chút
đi cho thiên hạ thái bình chứ!
Miêu Kinh Vân rốt cuộc cũng chịu không nổi tuôn một mạch.
– Cũng do không còn cách nào khác! Vãn bối nguyên là người trên đại lục Huyền
Huyền, có thể nói loạn lạc quanh năm, báo thù không ngừng! Mỗi một năm, binh
lính chết trên chiến trường cũng hơn ngàn vạn người! Mà những người này, đại
đa số đều là nam nhân! Nói cách khách, mỗi một năm cũng xuất hiên vô số cô nhi
quả mẫu, cũng sẽ không hiếm cô gái vừa đến tuổi trưởng thành. Cứ kéo dài như
thế, tỉ lệ nam nữ trên thế giới này sớm đã mất cân đối rồi! Đây cũng chính là
sự tình của cả toàn bộ đại lục, cũng không phải một mình ai có thể thay đổi!
Cũng bởi như thế, chỉ cần nam tử chỉ hơi chút xuất sắc cũng sẽ có không ít cô
gái đem lòng yêu mến. Nam nhân có chút thực lực, người đẹp bu xung quanh vô
số. Đó là điểu tất yếu thôi! Chẳng lẽ ngài cũng phủ nhận điểm này sao?
Mạc Tà không chút ngượng ngùng vẫn nói tiếp:
– Chẳng lẽ nói, ngươi thà để cho những cô gái này chết già nơi khuê phòng chứ
không để các nàng theo đuổi hạnh phúc của mình sao?
– Nhưng Miêu Miêu thân là tiểu công chúa Huyễn Phủ, thân phận như thế làm sao
có thể so sánh với những nữ tử khác chứ?
Miêu Kinh Vân hừ một tiếng.
– Ta đã từng nói, quyền thế Huyễn Phủ đối với ta hoàn toàn vô nghĩa, chẳng
khác nào đám mây bay. Nếu như ngài kiên quyết duy trì ý kiến của mình, bắt ta
phải lựa chọn, thì thật lòng, ta chỉ có thể nói một câu: “Xin lỗi!”.
Mạc Tà không chút nào nhượng bộ. Hắn đã nhận ra, thương lượng với lão nhân này
thì không biết đến bao giờ mới thông, chẳng bằng dứt khoát một lời cho xong.