Quân Mạc Tà vốn thông minh nên lập tức hiểu được ý nghĩa trong đó.
Quả nhiên, Miêu Khuynh Thành nói tiếp:
– Lúc đó lão phu cười lớn nói : “ Định số không dễ, nhưng cuối cùng vẫn còn
có biến số, cái đó gọi là mưu tại nhân hành sự tại thiên, không có cái gì là
tuyệt đối, nếu như nhạy bén phát giác mọi chuyện ngay từ ban đầu, dùng sinh
mệnh của trăm vạn sinh linh để sử dụng phương thức thâu thiên hoán nhật,
nghịch thiên cải vận, mạnh mẽ thay đổi, đem vận mệnh nhà khác nhập vào bên
trong nhà mình thì sẽ sinh ra biến hóa to lớn, duy chỉ là hàng động lần này
nói thì đơn giản nhưng một khi làm phải mạo hiểm rất lớn, rất là phiêu lưu,
một khi thất bại không những gia hủy nhân vong, còn có thể lâm vào ác nghiệp,
vạn kiếp bất phục. (Biên: đây là cái gọi là được ăn cả, ngã về không ấy mà ).
Lão nói tới đây, buồn bã thở dài một hơi.
– Trong bát đại đệ tử của ta, Lục đệ tử Chiến Cuồng là đứa có tư chất
tốt nhất. Nếu hắn chỉ chuyên tâm tu luyện huyền công thì thành tựu nhất
định không thấp hơn lão phu lúc này.
Miêu khuynh thành tiếc hận nói :
– Nhưng đáng tiếc hắn lại đi sai đường.
– Tiền bối chớ tự trách mình, đây cũng là chuyện bình thường. Ngày đó người
trước mặt bát đại đệ tử, nói ra chuyện này. Hơn nữa, cũng chỉ có một nhà
Chiến gia bị họa diệt tộc trong khi cả bảy nhà còn lại đều bình an
vô sự. Chiến Cuồng đương nhiên là cảm thấy không cam lòng.
Quân Mạc Tà nói tiếp:
– Cho nên hắn mới truyền xuống chuyện này? Để cho con cháu Chiến gia nghịch
thiên cải vận.
– Không!
Miêu Khuynh Thành lắc đầu:
– Nhiều năm sau, khi thất đại đệ tử đều lần lượt rời khỏi thế nhân, ta đã đề
ra môn quy không cho phép các môn nhân đệ tử tu luyện công pháp trọng tu
Thánh Anh nữa. Bởi vì, khi trùng tu, tất nhiên sẽ nhanh chóng tiến cảnh nhưng
một khi phải có thiên phạt lôi kiếp, mức độ sẽ hơn gấp bốn lần bình thường.
Sớm muộn gì cũng gặp phải kết cục hồn phi phách tán. Nếu vậy chi bằng
đầu thai kiếp khác, chuyển qua kiếp sau rồi mới tu luyện. Vì chỉ cần
chân hồn chưa diệt, thì sẽ có ngày hồi sinh, có khi lúc ấy còn dễ dàng
đột phá cánh cửa cuối cùng hơn! Sau khi thất đại đệ tử của lão phu chết đi,
ta đã từng vì bọn họ mà đánh ra một đạo linh hồn ấn ký vào bên trong sinh hồn
của mỗi người! Đảm bảo chắc chắn rằng bọn hắn có thể bình an chuyển kiếp, hơn
nữa chỉ cần chúng cố gắng thì sau này vẫn có thể tung hoành thiên hạ , tiêu
dao thế nhân….
– Nhưng Chiến Cuồng lại vi phạm lệnh cấm của ta, không lựa chọn cách đầu
thai kiếp khác mà lại làm theo cách của mình.
Miêu Khuynh Thành nói:
– Lúc đó là lúc con cháu của Cửu U gia ngày xưa lần lượt xuất hiện. Bởi vì
tình nghĩa với sư tôn nên lão phu hạ nghiêm lệnh cho môn hạ của Huyễn Phủ
không được hạ sát thủ với Cửu U gia. Có thể đánh, có thể đuổi nhưng tuyệt đối
không được giết chết! Mãi đến một ngày Cửu U Đệ Lục Thiếu tàn sát bừa bãi khắp
giang hồ, Tam Đại Thánh Địa tuyên cáo không ai có thể chế trụ thì đột nhiên
Chiến Cuồng lại chủ động xin xuất chiến.
– Sau trận chiến ấy, Cửu U Đệ Lục Thiếu thân mang trọng thương, chưa kịp
chạy về Cửu U thông đạo thì đã bị người của Tam Đại Thánh Địa liên thủ giết
chết! Mà Chiến Cuồng từ đó lại không biết rõ tung tích. Nghe nói, trong lúc
chiến đấu với Cửu U Đệ Lục Thiếu đã hồn phi phách tán.
– Lúc đó, Cửu U Đệ Lục Thiếu tuy thực lực cao thâm nhưng Chiến Cuồng lại có
chân truyền của lão phu nên dù có thua thê thảm thế nào cũng tuyệt đối không
thể dẫn đến mức hồn phi phách tán. Theo suy đoán của lão phu thực lực của cả
hai tương đương nhau, thậm chí Chiến Cuồng còn nhỉn hơn một chút, dù sao hắn
cũng là đệ tử chân truyền mà ta cảm thấy tự hào nhất. Thế nhưng kết quả
lại khiến ta vô cùng bất ngờ. Lúc đó ta cũng từng vì chuyện của Chiến
Cuồng mà sầu não, trai giới hết ba tháng, đích thân làm lễ truy điệu
cho hắn. Nhưng sau này khi truy điệu cho hắn xong thì ta phát hiện
cuốn kỳ thư của sư tôn đã không cánh mà bay.
– Lúc đó, lão phu mới biết rằng Chiến Cuồng vẫn chưa chết mà ẩn nấp chờ cơ
hội
Miêu Khuynh Thành cười khổ nói:
– Nhưng hắn không biết rằng muốn bước vào cánh cửa cuối cùng để có thể chính
thức đạt tới cảnh giới Phá Toái Hư Không phải có sư tôn của ta chính thức
truyền thụ mới được. Khi đó, Chiến Cuồng tuy rằng tu vi cực cao nhưng không
thể chạm tới bước cuối cùng này, vậy nên hắn chỉ có thể ẩn nấp, nhưng ẩn nấp
mà sinh mạng lại không thể kéo dài mãi. Chỉ có thể một lần rồi lại một lần
chuyển thế… liên tiếp như thế, có thể nói Chiến Cuồng mấy năm này coi như khổ
tâm, phí sức rồi…
– Mãi tới khoảng hai ngàn trở lại đây, ta cảm ứng được số mệnh của Miêu
gia có thay đổi, khí vận mỗi năm liên tục giảm, mà khí vận của Chiến gia lại
vừa tăng vừa mang theo mùi huyết tinh. Khi đó, lão phu đã bói một quẻ biết
rằng Chiến Cuồng đã bắt đầu hành động thay đổi số mệnh. Nhưng bất đắc dĩ bản
thân ta lại phải ở trong này, nếu ta rời khỏi thì Phiêu Miễu Huyễn Phủ sẽ bị
Diệt Thế Cuồng Lôi tiêu diệt hoàn toàn.
Lão cười ha hả một tiếng:
– Chỉ cần Huyễn Phủ bất diệt thì Chiến gia hay Miêu gia đều giống nhau. Lão
phu mặc dù là tổ tiên của Miêu gia nhưng không thể vì thế mà để cho Huyễn Phủ
bị chôn vùi được! Về phần đem biến cố của Miêu gia nói cho Nhậm gia gia chủ
lại càng không thể, nếu không sẽ gợi nên đại chiến giữa hai nhà, với sự tích
tụ bấy lâu nay của Chiến gia cùng với chổ dựa là Thánh Anh chuyển thế của
Chiến Cuồng, một khi xảy ra chuyện thì Miêu gia sẽ càng bị tiêu diệt nhanh
hơn mà thôi, thậm chí còn liên lụy đến Huyễn Phủ nữa, đây là điều mà lão phu
không muốn thấy nhất. Cho nên lão phu không muốn ra tay hay nói chuyện này
cho bất kì ai.
Bất quá thiên ý khó cãi… Sức người rốt cục cũng khó có thể lay chuyển được
số mệnh.
Miêu Khuynh Thành mỉm cười :
– Hiện giờ, Chiến gia đã bị ngươi phá hoại sắp bị hủy diệt đến nơi… Xem ra
ta đã tính sai rồi. Thiên ý như đao, không ai có thể thay đổi được. Cái gọi
là nghịch thiên cải mệnh chỉ là một chuyện buồn cười nhất thiên hạ mà thôi.
Mạc Tà thản nhiên nói:
– Tất cả đều là ý trời.
Miêu Khuynh Thành ngẩn ra , suy ngẫm lại, không khỏi cười nói :
– Hay cho câu tất cả đều là ý trời.
– Bất quá, ý ta cũng tức là ý trời!
Mạc Tà đôi nhíu mày, trên môi xuất hiện một nụ cười xấu xa, nói:
– Ông trời thì sao? Tại sao lại không thể đối nghich?
– Ngươi quả nhiên thật ngông cuồng! Mà cũng thật tà ác!
Miêu Khuynh Thành chăm chú nhìn hắn một hồi rồi bật cười nói:
– Nói, mục đích thật sự của ngươi đến Huyễn Phủ là gì.
– Mục đích của ta ư? Rất đơn giản, ta chỉ muốn lấy mấy trái Thất Thải Thánh
Quả mà thôi.
Mạc Tà cười hắc hắc, không chút giấu diếm nói :
– Nếu có cơ hội, thì tiện thể nhổ đi mấy gốc Thánh thụ luôn thì càng
tốt.
– Thất Thải Thánh Quả…
Miêu Khuynh Thành nhíu mày hỏi :
– Ngươi muốn mấy cây ?
– Khoảng trên dưới một trăm cây là đủ xài. Ta không phải là người tham lam,
hắc hắc .
Mạc Tà ha ha cười nói,
– Trên dưới một trăm cây? Không tham lam? …
Với một người như Miêu Khuynh Thành nghe xong cũng không chịu nổi, liếc mắt
một cái :
– Như vậy mà không tham lam? Tiểu tử, ngươi đang nằm mơ giữa ban ngày à?
Miêu Khuynh Thành thật sự tưởng Tà Quân đang nói đùa, trên dưới một trăm cây
Thất Thải Thánh Quả ư?
Huyễn Phủ từ lúc xuất hiện cho đến giờ cũng chưa chắc có nhiều như vậy?
Miêu lão gia tử hừ một tiếng lại nói :
– Cỗ Sinh Linh Chi Khí cực kỳ tinh thuần vừa rồi chính là do ngươi phát ra ?
– Sinh Linh Chi Khí ?
Quân Mạc Tà ngẩn ra, lập tức tỉnh ngộ. Nguyên lai là do ban nãy mình sử dụng
linh khí từ Sinh Mệnh Chi Thụ, không ngờ lão già này ở tận dưới lòng đất
cách mấy ngàn trượng vẫn có thể cảm nhận được.
Lão già này có cái mũi cũng thật quá là thính đi.
– Không sai, đúng là lão phu vừa rồi cảm nhận được hương vị của Thánh linh
thụ.
Ánh mắt của Miêu Khuynh Thành nhìn chăm chú lên người Quân Mạc Tà:
– Ngươi hẳn là bị trọng thương nên mới sử dụng Thánh Linh Thụ để chữa trị?
– Chữa thương thì đúng nhưng ta lại không sử dụng Thánh Linh Thụ gì cả.
Mạc Tà nói :
– Tiền bối gọi ta chẳng lẽ là bởi vì chuyện này sao? Thánh Linh Thụ là gì
vậy?
– Thánh Linh Thụ….là một gốc cây nhỏ mà ngày xưa không biết sư tôn ta tìm
được từ nơi nào. Nghe nói rằng nó tác dụng chữa trị ngoại thương vô cùng
kì diệu hơn nữa còn có thể chữa cho tâm thần bị hao tổn. Ngoài ra
còn có các công năng vô cùng thần bí khác… Sư tôn nuôi dưỡng suốt một
ngàn năm nhưng vẫn không thấy nó lớn lên. Về sau này mới biết được là chỉ
có nơi nào có Thánh Linh Khí cực kỳ tinh thuần không pha trộn tạp chất mới có
thể khiến nó lớn lên được. Nhưng trong thiên hạ nào có địa phương đó? Gia sư
đã trồng cây này tại đây đã là nơi có linh khí tinh thuần nhất
Huyền Huyễn đại lục nhưng cũng không thể khiến nó lớn thì cũng có
nghĩa cho dù tìm khắp cả Huyền Huyễn đại lục này cũng không tìm ra
nơi để có thể trồng nó. Vì thế nên cho dù nó có thần kỳ đến mức nào
nhưng không thể trồng thì có khác gì một thứ phế vật. Gia sư trong cơn tức
giận đã đem nó để ở trên đỉnh Tuyết sơn để nó tự sinh tự diệt. Lão phu cũng
đã rất lâu rồi chưa từng thấy lại nó.
Miêu Khuynh Thành thở dài một hơi nói:
– Hôm nay gọi ngươi xuống đây, thứ nhất là muốn nhìn gốc cây kia một chút, ta
và nó cũng coi như là cố nhân.. Nhìn nó, ta thấy như gặp cảnh sư tôn đang chăm
sóc cho nó . Thứ hai, năm đó lão phu chống đỡ Thiên Phạt đã bị tổn thương một
chút, cũng muốn mượn hiệu quả trị liệu của nó, cho dù Thánh Linh Thụ chưa
thành hình thì cũng hỗ trợ cho ta được một chút.
– Thì ra là thế
Quân Mạc Tà thầm cân nhắc, lộ vẻ khó xử nói :
– Vãn bối nhờ vào cơ duyên xảo hợp mà phát hiện ra gốc cây này. Lúc đó không
biết như thế nào, nó lại kỳ dị theo lòng bàn tay của vãn bối mà nhập vào thân
thể… Hiện tại vãn bối tuy rằng có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó cũng
có thể sử dụng một bộ phận lực lượng của nó nhưng nếu muốn hoàn
toàn xuất ra thì cũng là hữu tâm vô lực.
Đã có kinh nghiệm nên Quân Mạc Tà vô cùng cẩn thận. Cho dù đối diện là
Miêu Khuynh Thành, Quân Mạc Tà cũng tuyệt không để bại lộ bí mật Hồng Quân
Tháp của mình .
Nếu chỉ đơn giản là trị liệu cho Miêu Khuynh Thành thì không phải là không
được, nhưng quyết không thể lấy ra chỉ để lấy lòng… Tánh mạng của Xà Vương
Thiên Tầm giờ đang như chỉ mành treo chuông, vạn nhất Miêu Khuynh Thành cần
phải giữ lại mới có thể trị liệu thì mình phải làm sao? Còn nữa, cái “cây
nhỏ” kia hiện tại như có vẻ không còn có thể gọi là nhỏ nữa, Hồng Quân bảo
tháp của mình chính là nơi có thiên địa linh khí tinh thuần nhất địa giới a,
vạn nhất Miêu Khuynh Thành nảy sinh lòng tham thì lúc ấy mình khóc không ra
nước mắt!
– Lại có chuyện kỳ lạ như vậy sao?
Miêu Khuynh Thành nhìn hắn một hồi rồi nói:
– Khó trách tư chất ngươi lại khác thường như thế. Nguyên lai là tác dụng của
Thánh Linh Thụ, việc này cũng hợp lý, nếu thế gian có chỗ nào tinh thuần,
không có một tia tạp chất thì cũng chỉ có thể cơ thể con người mà thôi. Thánh
Linh Thụ dựa vào cơ thể ngươi mà phát triển, ngươi cũng vì vậy mà có tư
chất siêu việt, cả hai hỗ trợ lẫn nhau. (Biên: quan hệ cộng sinh 🙂
– Thánh Linh Thụ kia vãn bối khó có thể lấy ra nhưng nếu tiền bối không chê
thì vãn bối có thể thử trị liệu cho tiền bố. Tiền bối thấy sao?
Mạc Tà hỏi dò thử một câu. Đây chính là một cơ hội ngàn năm có một.
Miêu Khuynh Thành nếu chấp nhận, thì Quân Mạc Tà từ nay về sau ở Huyễn Phủ,
sẽ không gặp trở ngại gì nữa, thậm chí đòi một trăm hay tám mươi cây
Thất Thải Thánh Thụ cũng chưa chắc là không được.
– Như vậy cũng được.
Miêu Khuynh Thành nhìn hắn một hồi, rồi chìa một bàn tay ra, nhắm hai mắt lại.
Quân Mạc Tà tiến lên cầm tay hắn ,nhắm mắt lại, thúc dục năng lượng của Sinh
Mệnh Chi Thụ , lấy Mộc chi lực làm vật dẫn, theo lòng bàn tay của mình, chậm
rãi chuyển sang tay của Miêu Khuynh Thành. (Biên: truyền điện chăng )
Chuyện còn lại, hiển nhiên phải do Miêu Khuynh Thành tự mình hoàn thành!
Một hồi lâu sau, Miêu Khuynh Thành từ từ phun ra một ngụm khí, vẻ mặt tươi
tỉnh hơn nhiều, hưng phấn nói:
-Ngươi có thể buông tay ra được rồi. Tinh thần tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng đã khôi phục một chút sinh mệnh lực, không bao lâu nữa là có thể hoàn toàn khôi phục như xưa. Sinh mệnh lực của Thánh Linh Thụ dường như cường đại hơn trước kia, chắc là do nó và ngươi bổ trợ lẫn nhau.
Lên, miêu khuynh thành mỉm cười nhìn hắn nói tiếp:
– Với thân phận của lão phu, không thể nào chiếm tiện nghi của tiểu tư ngươi
được. Như vậy đi…
Hắn trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:
– Ta thấy hiện tại ngươi đã lâm vào bình cảnh, chỉ kém một chút là có
thể đột phá, để lão phu giúp ngươi một tay.