Đúng vậy, tuy các trưởng lão phản cảm cách giáo dục của Vu Nhai nhưng tiềm
thức bọn họ chịu ảnh hưởng. Trước kia sẽ không có chuyện các trưởng lão đánh
giưỡn thế này. Nỗi buồn phiền Vu Nhai rời đi bị ấm áp thay thế, chỉ hơn mười
ngày mà Tinh Linh tộc đã phấn chấn tinh thần.
– Nhưng chúng ta không thể hoàn toàn sống theo cách của Vu tiểu ca, Tinh Linh
tộc có phong cách sinh tồn riêng của mình.
– Xin nãi nãi hãy cỉ cho Đế Nhi.
Lão nữ vương Tinh Linh mỉm cười nói:
– Nãi nãi đã già, làm gì có tâm tình suy nghĩ chuyện phức tạp như vậy? Đây là
bài tập của ngươi.
Lão nữ vương Tinh Linh rời đi, để lại Tuyết Đế Nhi chu môi.
Lão nữ vương Tinh Linh ngừng bước, mở miệng nói:
– Mặc kệ như thế nào, vì Vu tiểu ca ảnh hưởng nên ta yên lòng về ngươi hơn,
không cần sợ sau khi ta chết ngươi phải làm sao. Ta có thể yên tâm sống quãng
ngày còn lại.
– Nãi nãi . . .
Biểu tình Tuyết Đế Nhi trở về thản nhiên nhưng mắt ngập nước, siết chặt nắm
tay. Tuyết Đế Nhi đặt quyết tâm không chỉ biến Tinh Linh tộc hưng thịnh mà còn
không phụ những gì Vu đại ca đã làm cho Tinh Linh tộc. Như ảnh hưởng lòng
người, hơi thở Thánh thụ Tinh Linh viễn cổ, cuối cùng quan trọng nhất là Tuyết
Đế Nhi muốn cho Vu đại ca nhìn xem nàng không còn là nữ vương Tinh Linh ngu
ngốc.
Đốm đen bay hướng di tích nhất kiếm kinh thiên đã biến mất nhưng Tuyết Đế Nhi
vẫn ngyâ ngốc nhìn.
Trong thời gian ly biệt đột nhiên vang lên thanh âm sắc tình:
– Tiểu Sương, chúng ta trở về đi, làm xong chuyện đêm qua chưa làm.
Thanh âm đến từ Tư Mã Tường đại sư, phần luyện chế dược của Tinh Linh tộc còn
cần gã ra tay, nghiên cứu, phối chế dược vật này nọ. Tuy may mắn tìm được tư
liệu kỹ càng ‘mắt tật tinh hóa’, không có phần nào bị lạc nhưng nhiều cách ghi
chép trong tư liệu đã thất truyền, phải nghiên cứu kỹ càng. Tư Mã Tường và
Sương trưởng lão càng lúc càng như keo như sơn, gã không muốn rời đi nên ở lại
Tinh Linh tộc.
Tinh Linh tộc rất vui có vị đại sư ở lại, trời biết Thú Đằng tộc, Kim Chuy bộ
lạc có động tác gì khác không. Có dược sư khủng bố ở lại thì càng bảo đảm an
toàn cho Tinh Linh tộc.
Nhưng tính cách Tư Mã Tường khá kỳ cục, bây giờ đã không thành vấn đề, có
Sương trưởng lão lo.
Sương trưởng lão lạnh lùng nói:
– Ngươi nói gì? Sau này nếu dám nói lời khiến người suy nghĩ lung tung thì
nhìn xem ta xử ngươi như thế nào? Ta cảm thấy lỗ tai của Tinh Linh chúng ta
rất đẹp.
Tư Mã Tường vội bịt tai, gã không muốn bị kéo dài tai ra như Tinh Linh.
Sương trưởng lão hừ lạnh một tiếng:
– Hừ! Đi, quay về.
Sương trưởng lão chủ động kéo tay Tư Mã Tường, đây là liếc mắt đưa tình. Trong
mối quan hệ Sương trưởng lão chiếm ưu thế rất lớn, thuận lợi thành ‘sếp’ của
Tư Mã Tường.
Hơn mười ngày đã phát triển đến mức này, Vu Nhai trừ tôn sùng ra cảm thấy rất
tự ti.
Nên biết ban đầu Sương trưởng lão và Tư Mã Tường là oan gia, ngày hôm sau hai
người hòa thuận, mấy ngày tiếp theo là tình yêu nồng nhiệt, mấy ngày cuối biến
thành vợ chồng già. Vu Nhai có thể không tôn sùng sao?
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Vu Nhai lén hỏi Tư Mã Tường bí quyết gia đình để phòng ngừa cọp cái trong nhà,
khi đó hai hổ tranh chấp thì càng bi kịch, Tư Mã Tường không trấn được tình
hình. Ai ngờ lão già nói còn độc thân, Tư Mã Tường bảo lúc gã còn trẻ thì thê
tử đã qua đời. Vì thê tử nên Tư Mã Tường mới bước lên con đường dược sư.
Vu Nhai không hỏi gì thêm, có lẽ lão già này có chuyện tình vui buồn lẫn lộn.
Khi đó Vu Nhai suy nghĩ có nên chờ khi nào nghèo quá thì bán câu chuyện này
cho ngâm du thi nhân kiếm tiền.
Hết cách, lão già này hạnh phúc như vậy làm ca ghen tỵ.
Đoàn Tinh Linh tộc nhân đưa tiễn tán đi. Rất lâu về sau trong Thần Huyền đại
lục sẽ lan truyền câu chuyện Vu Nhai, Tư Mã Tường ở Tinh Linh tộc. Hiệp sỉ
chuyên giúp người không ích kỷ cũng sinh ra từ đây.
Xem như Vu Nhai làm cống hiến cho Thần Huyền đại lục.
Rời khỏi Tinh Linh tộc làm Vu Nhai hơi buồn bã nhưng tính tình sảng khoái
khiến hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần. Vu Nhai ngồi trên lưng Tiểu Thúy nhớ
lại kinh nghiệm mấy ngày qua, đặc biệt là phút cuối lão nữ vương Tinh Linh nhỏ
giọng cảnh cáo.
– Cổ Duệ chi dân . . .
Lão nữ vương Tinh Linh chỉ nói một câu:
– Cổ Duệ chi dân, nếu có ngày nào ngươi gặp gỡ bọn họ thì phải cẩn thận, đừng
xúc động làm việc.
Trái tim Vu Nhai treo cao. Trước khi Vu Nhai đến Tinh Linh tộc chưa từng nghe
nói về Cổ Duệ chi dân, trong thời gian này sau khi tu luyện hắn hay tìm lão nữ
vương Tinh Linh hỏi tới hỏi lui, hấp thu các loại kinh nghiệm. Sau khi Vu Nhai
có được Tinh Linh thần nỗ hoàn chỉnh mỗi ngày Vu Nhai làm ba việc.
Quan trọng nhất là ở bên cạnh chồi non Thánh thụ Tinh Linh thuộc về Tuyết Đế
Nhi, khi mệt mỏi hắn chạy đi trò chuyện với lão nữ vương Tinh Linh học hỏi
nhiều trí thức, sau đó đi khắp Tinh Linh tộc ‘tai họa’ các thanh thiếu niên.
Rức là khi Vu Nhai tìm lão nữ vương Tinh Linh trò chuyện hắn được cho biết
chút chuyện về Cổ Duệ chi dân, có chuyện làm hắn cực kỳ giật mình là nhất kiếm
kinh thiên ra từ tay Cổ Duệ chi dân.
Đúng vậy, không phải nhân loại gì có được thần binh đáng sợ, không phải kiếm
ảnh trận của Độc Cô gia làm ra, càng không là siêu ma pháp của Ma Pháp đế quốc
mà là thứ của Cổ Duệ chi dân. Lão nữ vương Tinh Linh không biết đó là trận
pháp hay siêu thần binh.
Cũng đúng, trên Thánh thụ Tinh Linh viễn cổ không có kiếm ảnh trận, nhất kiếm
kinh thiên lại xuất hiện.
– Nhưng các tộc bây giờ nói nhân loại làm ra, sách cổ cũng ghi như vậy.
Vu Nhai còn nhớ khi lần thứ hai trông thấy nhất kiếm kinh thiên tức là lúc
kiếm thể Vu tiểu ca bị diệt, chủ nhân của nó bị giết phút cuối phun ra chữ
‘nhân loại’. Đến bây giờ Cổ Đế Long Linh rất hạn nhân loại.
– Cổ Duệ chi dân cũng là nhân loại, nhưng là nhánh cổ xưa nhất trong truyền
thuyết. Bọn họ có thể chất được ưu đãi, siêu cường đại. Có truyền thuyết nói
bọn họ là chúa tể trên Huyền Binh đế quốc trước khi Tinh Linh tộc thống trị
đại lục, được gọi là hậu duệ của thần.
Lão nữ vương Tinh Linh nói:
– Năm xưa chiến tranh xảy ra, bọn họ hầu như chiêu lãm tất cả thế lực nhân
loại. ở trong lòng các tộc xem nhân loại là kẻ thù lớn nhất, khi đó thực lực
các tộc không yếu hơn nhân loại nên không chú ý Cổ Duệ chi dân và nhân loại
bình thường có gì khác nhau. Trừ Tinh Linh tộc ra hầu như không ai biết bọn họ
tồn tại.
Vu Nhai nhíu mày hỏi:
– Nói vậy là trước khi Cổ Duệ chi dân phát động chiến tranh, thậm chí là sau
chiến tranh đều không bắt mắt?
Vu Nhai đã hiểu sơ, hắn dùng đầu óc tình báo kiếp trước phân tích sự việc.