Vu Nhai nói thật, lúc trước các trưởng lão Tinh Linh tộc khó chịu nhìn hắn làm
hắn sợ khi tìm tư liệu bọn họ sẽ tìm qua loa. Cho nên Vu Nhai hầu như đả kích
Tinh Linh tộc gay gắt.
Vu Nhai biết rõ biểu hiện của hắn dễ làm người ta nghi ngờ.
Tinh Linh tộc rất cảnh giác với nhân loại, nhưng vì mắt của Thủy Tinh nên Vu
Nhai bất chấp nghĩ nhiều. Hơn nữa mặc kệ các ngươi đề phòng thế nào, không cần
biết các ngươi bị tổn thương gì, ta chính là ta. Ta không như nhân loại khác,
bọn họ tổn thương Tinh Linh tộc liên quan gì ta? Ta thông cảm tâm tình của các
ngươi nhưng không có nghĩa là khi bị các ngươi nghi ngờ thì ta sẽ vui lòng.
Tựa như vài nữ nhân bị nam nhân tổn thương, điển hình nhất là Ma pháp sư mạnh
nhất của Huyền Binh đế quốc, cứ nói nam nhân trong thiên hạ không một người
tốt. Cha nó, không phải nam nhân khắp thiên hạ hiếp ngươi!
Ta hiểu nỗi đau của các người nhưng đừng đem nỗi khổ đó trút lên mọi người, ít
nhất đừng đổ lên người ta.
– Nhân loại . . .
Ứng thiếu soái chết lặng. Mới rồi Vân đại trưởng lão nói dù Vu Nhai có cứu
được mấy trăm tộc nhân hay không đều sẽ thực hiện lời hứa với hắn, tức là kế
hoạch lợi dụng Tinh Linh tộc giết Vu Nhai lại biến thành bọt nước. Thua, Ứng
thiếu soái một lần nữa thua thê thảm. Dược sư kia chưa đến, chưa làm gì Vu
Nhai đã khiến Tinh Linh tộc chân thành tin tưởng mình.
Chỉ nói mấy câu đã khiến Tinh Linh tộc như vậy, Ứng thiếu soái cảm thấy vô
cùng thất bại. Lúc trước có thể nói là Vu Nhai vô tình nhưng bây giờ là quyết
đấu ngay mặt, Ứng thiếu soái thua tan tác.
Lúc này vang lên thanh âm Tư Mã Tường đã lâu không nghe thấy.
– A? Xảy ra chuyện gì?
Mọi người ngoái đầu lại, trợn to mắt, bao gồm Vu Nhai. Sương trưởng lão mặt
lạnh băng đi tới, Tư Mã Tường thì lười biếng nằm trên lưng nàng. Đúng vậy,
Sương trưởng lão cõng Tư Mã Tường vào cung điện trung tâm. Sương trưởng lão
thở hổn hển dường như chạy vội tới đây.
Sương trưởng lão nghiến răng hỏi:
– Đã đến nơi, ngươi đi xuống được chưa?
Tư Mã Tường thở dài thườn thượt:
– Ta nói với nàng rồi, ta là người trên trăm tuổi cộng với đau buồn quá độ,
tổn thương tinh huyết nên đi đứng không tiện. Ài, đành tiếp tục làm phiền
nàng. Đi đi tiểu Sương, làm phiền nàng cõng ta qua đó.
Ánh mắt u buồn của Tư Mã Tường như xuyên thấu Thánh thụ Tinh Linh, gã không
quan tâm tại sao không khí yên lặng, tại sao Tinh Linh tộc cúi đầu với Vu
Nhai.
Tiểu Sương . . .
Tinh Linh tộc ngạc nhiên. Sương trưởng lão bị người gọi là tiểu Sương, Huyền
Binh đế quốc làm sao vậy? Quá điên cuồng. Khiến người ngạc nhiên là Sương
trưởng lão nghiến răng nhưng vẫn ngoan ngoãn cõng Tư Mã Tường tới gần mấy trăm
Tinh Linh tộc nhân nằm hôn mê.
Rõ ràng trên đường đi Sương trưởng lão đã bị kêu biệt danh này mấy lần, nàng
nhận mệnh.
Các trưởng lão nhìn Vu Nhai lại ngó Tư Mã Tường, hai nhân loại này rốt cuộc là
thứ người gì vậy?
Khóe môi Vu Nhai co giật, nhún vai. Quả nhiên là gừng càng già càng cay, Vu
Nhai nói cả buổi còn lão gài khoe mẽ này âm thầm chinh phục Sương trưởng lão,
nàng mặt lạnh cứng rắn nhất! Quá sùng bái!
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Vu Nhai, Tư Mã Tường nháy mắt đắc ý mà dâm
đãng với hắn. Tư Mã Tường còn ghi hận bị Vu Nhai vứt bỏ, còn về việc hắn trong
một ngày chinh phục Tinh Linh tộc thì gã làm bộ không biết.
– A? Mê dược thật lợi hại, hình như có độc. Nếu dùng trên người nhân loại
bình thường sợ là không chống nổi một ngày sẽ mất mạng, may mắn dùng trên
người Tinh Linh kháng độc mạnh.
Tư Mã Tường bắt đầu chẩn động nhưng gã không nhúc nhích tay chân, chỉ dùng mắt
đã phán đoán ra mê dược mãnh liệt. Đương nhiên vì Tư Mã Tường không nhúc nhích
nên trông giống tay lừa bịp.
Sương trưởng lão nghiến răng tiếp tục bảo:
– Không cần ngươi nói, đương nhiên chúng ta biết mê dược này lợi hại. Rốt
cuộc ngươi cứu được không? Không có thời gian!
Sương trưởng lão thầm thề nếu tên này không cứu được người thì lão nương liều
mạng phế hắn!
– Đương nhiên có thể cứu, ta lập tức điều phối giải dược ngay.
Tư Mã Tường như gà trống kiêu ngạo ngẩng đầu lên. Các Tinh Linh tộc nhân thở
phào nhẹ nhõm, nhưng câu tiếp theo của Tư Mã Tường làm tim mọi người treo cao.
– Nhưng tại sao ta phải cứu? Các ngươi nhốt ta như con heo, sutý giết ta, tại
sao ta phải cứu người? Đặc biệt là nàng, tiểu Sương, khi đó nàng dữ nhất. Lấy
đức báo oán không phải phong cách của ta.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Mắt Tuyết Đế Nhi trợn trắng. Vật họp theo loài, lúc trước Vu Nhai ở trong
doanh địa Ứng thiếu soái cũng nói câu này với đại nữ vương Tinh Linh.
Sương trưởng lão sớm đoán trước Tư Mã Tường sẽ nói câu này:
– Ta đã xin lỗi rồi ngươi còn muốn gì?
Tư Mã Tường đàng hoàng nói một đống sau đó vô sỉ nói:
– A! Cái này sao . . . Ta biết chắc Vu tiểu tử đã nêu các điều kiện, không
cần ta nói thêm điều kiện gì làm tổn thương tình cảm giữa nhân loại chúng ta
và Tinh Linh tộc. Ta chỉ nêu điều kiện cá nhân, ví dụ hắn làm cận vệ của ta.
Tư Mã Tường nhấn mạnh hai chữ cận vệ.
– Ngươi . . .!
Tư Mã Tường thẳng thắn hơn Vu Nhai, gã uy hiếp:
– Nếu không muốn thì ta không cứu.
Mặt Sương trưởng lão liên tục thay đổi, một lúc lâu sau nói:
– Được, nhưng chỉ giới hạn trong bách tộc loạn địa.
Tư Mã Tường cảm thán rằng:
– Hì hì, tiểu Sương, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ. Sau này nàng hãy ngoan
ngoãn nghe lời ta. Ài, không thể như tiểu tử thối kia, có nguy hiểm liền bỏ
lại ta một mình chạy mất.
Tư Mã Tường bỗng đổi giọng:
– Phải rồi, những lời đêm hôm qua ta nói với tiểu Sương là thật lòng thật dạ,
không nói dối nửa lời. Ta rất nghiêm túc.
– Ngươi . . . Mau cứu người!
Sương trưởng lão rất muốn hất Tư Mã Tường xuống, muốn chửi người, nhưng cuối
cùng thành ba chữ ‘mau cứu người’. Bất giác mặt Sương trưởng lão ửng hồng làm
nhiều Tinh Linh tộc nhân trừng suýt rớt tròng mắt.
Đêm hôm qua Tư Mã Tường đã nói gì với Sương trưởng lão?
Khóe môi Vu Nhai co giật, lão già này đã lớn tuổi còn dê như vậy, thật tình.
Tuy Vu Nhai không biết Tư Mã Tường nói gì với Sương trưởng lão nhưng chắc chắn
là tâm tình nam nữ. Không biết tên này đang cua gái hay dùng các loại khoe mẽ
công kích nội bộ Tinh Linh tộc, có lẽ là công kích đi. Nhưng lão già này thật
tình, lúc trước Sương trưởng lão là người đầu tiên biểu lộ sát khí với Vu Nhai
có lẽ là tại Tư Mã Tường.
– Lấy những rượu trái cây lại đây, sau đó hái lá thánh thụ, thiên la hoa,
tuyết lưu thảo . . .
Tư Mã Tường không đùa giỡn Sương trưởng lão nữa mà liệt kê danh sách, mắt thì
láo liên. Nhìn thấy xung quanh có cái gì là Tư Mã Tường lấy tài liệu tại chỗ,
nhìn sao cũng cảm giác ‘Thanh niên tóc bạc’ là bịp bợm.
Tư Mã Tường đọc hơn mười loại thấy người xung quanh không làm theo, gã quát
to:
– Còn không mau đi lấy?
– Cái này . . .
Vu Nhai thấy Tinh Linh tộc do dự thì bước ra:
– Các người không tin hắn hay không tin ta?
Tư Mã Tường trồng hoa, dẫn phấn hoa khiến Liễu đại sư chạy trối chết huống chi
là mê dược nho nhỏ này?