Độc Cô Cửu Tà lao ra khỏi vòng vây hai mươi thánh quang ma kỵ đoàn, buồn bực
hỏi:
– Vẫn là lực lượng cực hạn hoàng binh sư, nhưng Vu Nhai mất kiểm soái . . .
Cha nó, sao Vu Nhai đột nhiên đến hoàng binh sư cửu đoạn? Còn cho người ta
sống không? Này Huyết Lệnh lão huynh, mới rồi ngươi đã nói gì với Vu Nhai?
Sau khi Vu Nhai đột phá dị tượng ảnh hưởng đến thánh quang ma kỵ đoàn, trong
phút chốc bọn họ khó thể thích ứng, bản năng bay ngược về. Thánh quang ma kỵ
đoàn mẫn cảm với thiên địa nguyên tố mạnh hơn huyền binh giả nhiều.
Đương nhiên hai mươi thánh quang ma kỵ đoàn vây công Lữ Nham, Lữ Băng không
nằm trong số rút quân, hai kẻ đáng thương.
Huyết Lệnh cứng ngắc không đáp, không biết nên nói sao. Huyết Lệnh chỉ khuyên
nhủ Vu Nhai một chút, ai ngờ hắn liên tục đột phá hai đoạn. Chẳng lẽ có một
ngày gã thật sự sẽ trở thành chiến hữu của thần?
Độc Cô Cửu Tà thấy Huyết Lệnh mờ mịt đành đổ hết lý do vào Vu Nhai biến thái.
– Ta đi giúp bọn họ, các ngươi cố gắng chống đỡ, Vu Nhai sẽ nhanh làm xong.
Độc Cô Cửu Tà nói xong nhanh chóng bay đi.
Thánh quang ma kỵ đoàn lại giết qua.
Tạp Đức thiếu gia không án hận thầm nghĩ:
– Hừ, loại tà thuật cỡ này đừng hòng khiến chúng ta chùn bước.
– Phải nhanh chóng bắt Vu Nhai, nếu không thánh nữ sẽ khó chịu. Thánh nữ tự
mình ra tay thì ta còn được công lao gì?
Đội bao quanh Vu Nhai một lần nữa chịu đựng áp lực đáng sợ, áp lực đến từ Vu
Nhai, hắn còn đang rút huyền binh.
Cứ tiếp tục như vậy sẽ tiêu đời, bỏ cuộc sao?
Dạ Tình hét lên:
– Đừng từ bỏ! Các ngươi biết tại sao Vu Nhai bỗng nhiên đột phá không? Bởi vì
hắn nhìn thấy chiến hữu đã chết nên hoang mang, hắn nói nếu hắn có thể trở
thành thần thì chúng ta sẽ không bị hại!
Mới rồi Dạ Tình trông thấy Vu Nhai mờ mịt vội chạy qua xem nhưng bị Huyết Lệnh
giành nói trước. Dạ Tình ở bên cạnh nghe hai người đối thoại, ấn tượng với Vu
Nhai sâu hơn một chút, đằng sau bộ dạng lôm côm là tấm lòng son.
Từ thật lâu trước kia nàng đã biết Vu Nhai là con người như vậy.
Mọi người rung động, tuy chỉ một câu ngắn ngủi nhưng bọn họ cảm nhận được cảm
xúc của Vu Nhai vào lúc đó. Nhiều người đều có cảm giác vô lực này, nhưng
không ngờ Vu Nhai cũng có, thì ra mặt người tốt của hắn không phải giả tạo.
Nếu Vu Nhai biết suy nghĩ của bọn họ thì sẽ rất xấu hổ, đây chỉ là gút mắc từ
kiếp trước của hắn.
Vu Nhai rất trọng tình cảm với người quen biết, còn các tội phạm thì ngại quá,
các ngươi có chết ta chỉ buồn một chút, chu yếu là tại gút mắc không muốn thấy
chiến hưu chết trước mặt ta.
– Ủa? Lực lượng trở về, Vu Nhai phát ra lực lượng lại.
– Đúng vậy! Ta cũng cảm nhận được, lại còn bổ sung tiêu hao trước đó.
– Chiến đấu đi, vì Vu Nhai, vì chiến hữu, vì sống sót!
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Trong khi mọi người vùng vẫy giữa lằn ranh sống chết thì lực lượng phát ra từ
Vu Nhai bị bọn họ hấp thu, lòng rung động. Tuy Ngọc Vấn Hiền không biết chuyện
gì xảy ra nhưng gã biết giờ là lúc bọn họ có sức chiến đấu cao nhất.
Khi Ngọc Vấn Hiền ra lệnh tất cả tấn công, những người chuyên công phòng ngự
chợt phát hiện không chỉ bọn họ thu về lực lượng, hoa cỏ cây cối xung quanh
đột nhiên đầy sức sống. Chỗ rụng héo tàn mọc ra lá mới, những lá cây chưa rụng
thì phục hồi sức sống. Hoa bỗng nở trong đất tuyết.
Tuyết vẫn hòa tan, so với lúc trước bị hòa tan hủy diệt thì bây giờ là hòa tan
hồi xuân.
Độc Cô Cửu Tà trở về từ khi nào, ngơ ngác nói:
– Địa . . . Địa binh sư . . .
Nghe Độc Cô Cửu Tà nói, mọi người ngơ ngác. Dạ Tình đứng bên cạnh Tiểu Mỹ bảo
vệ, khi nghe Vu Nhai liên tục đột phá hai đoạn thì tâm tình siêu phức tạp, giờ
lại nghe bảo hắn đến địa binh sư. Trong Tiền Tiêu Doanh Kiếm Phong lĩnh Dạ
Tình huấn luyện gần chết mới đột phá một đoạn, tại sao Vu Nhai biến thái quá
vậy? Suốt đời nàng đừng mơ đuổi kịp hắn sao?
Độc Cô Cửu Tà lặp lại:
– Thiên địa dị tượng này giống như hoàng binh sư đạt đến cực hạn, đột phá địa
binh sư.
Mọi người mới biết lúc trước không nghe lầm, nhưng sao có thể là địa binh sư?
Vu Nhai mới là hoàng binh sư thất đoạn, làm sao có thể một hơi đến địa binh
sư? Hay là Độc Cô Cửu Tà nhìn lầm rồi?
Quang minh thánh nữ ở phía xa nhìn tình hình chiến đấu, mặt không biểu tình.
Quang minh thánh nữ chờ đợi Vu Nhai bị tách ra là sẽ tự mình ép hỏi tung tích
dung binh thần thuật. Lộ Luân Na cơ bản xác định dung binh thần thuật của Vu
Nhai có liên quan đến quang minh thánh nữ phản nghịch, nếu . . . Tuy dùng thủ
đoạn với súc sinh cũng không có gì, càng không cần một chọi một nhưng quang
minh thánh nữ vẫn muốn tự tay hủy diệt Vu Nhai, bao gồm cơ thể, niềm tin, lòng
bất kính với thần của hắn.
Quang minh thánh nữ cũng thấy tình huống của Vu Nhai:
– Đang đột phá? Xem ra Nguyệt Lâm Sa vừa mắt hắn cũng có lý do của nó, quả
nhiên là thiên tài.
Đột phá sao? Quang minh thánh nữ không quan tâm, từ trước Lôi Áo Phu đại soái
đã điều tra thực lực của Vu Nhai, chẳng qua cỡ hoàng binh sư trung đoạn hay
cao đoạn, thậm chí không là địa binh sư. Đây cũng là lý do tại sao lúc rước
quang minh thánh nữ cảm thấy nàng không đoán sai hơi thở của Vu Nhai. Cứ đột
phá, khi hắn đột phá tràn đầy tự tin thì Lộ Luân Na sẽ cho hắn đả kích lớn.
Còn về hoàn cảnh, thiên địa nguên tố biến đổi thì quang minh thánh nữ đổ hết
vào thủ đoạn ác ma, toàn Huyền Binh đế quốc đều là ác ma.
Quang minh thánh nữ phớt lờ họ Vu, liếc mắt nhìn quang minh thánh tử đứng gần
đó. Quang minh thánh tử đang xem bộ giáp trên người những lân giác mã. Quang
minh thánh nữ lắc đầu, nàng không mấy thích quang minh thánh tử, gã chiếm danh
hiệu thánh tử nhưng chưa bào giờ làm việc vì thần. Quang minh thánh tử cả ngày
chỉ biết ngây người học đọc sách, kẻ như vậy nên bị đá khỏi Quang Minh thần
điện mới đúng.
Quang minh thánh tử vốn không đi theo thánh quang ma kỵ đoàn, không hiểu sao
Quang Minh điện chủ quyết phái gã đi chung, đúng là cái đuôi nặng nề.
Trong khi quang minh thánh nữ vẫn kiên trì lòng kiêu ngạo của mình chợt nghe
tiếng Tạp Đức thiếu gia cuồng cười.
– Ha ha ha ha ha ha! Cho các ngươi thời gian giãy dụa đến đây là hết, thánh
quang . . . Diệt!
Thánh quang ma kỵ đoàn đột nhiên tập kết, sau đó sử dụng cùng một loại ma
pháp, đó là thánh quang, diệt.
Tuy có Vu Nhai đột phá địa binh sư truyền ra lực lượng, thực lực hai bên vẫn
cách biệt quá lớn, bọn họ biết rõ điều này. Lúc rước Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị chưa
từng nghĩ sẽ vất vả phòng thủ tại chỗ, nhưng bất đắc dĩ vì bảo vệ Vu Nhai,
tranh thủ thời gian cho hắn bọn họ buộc phải phòng ngự. Mọi người kiên trì một
lúc lâu cuối cũng vẫn không được sao?
Trong đầu Ngọc Vấn Hiền có ngàn loại chiến thuật cũng vô dụng, hiện tại gã chỉ
có thể bắt chước Cự Xỉ cao giọng quát:
– Chặn công kích lại, đừng từ bỏ!