Các tội phạm không nghe nổi nữa, đứng ra phản bác:
– Vu Nhai huynh đệ, chúng ta biết ngươi có ý tốt nhưng chúng ta không thích
nghe chút nào. Tuy chúng ta hoang phế nhưng chưa chắc thực lực yếu hơn các
ngươi!
Giọng điệu chất chứa tức giận, các tội phạm không giận Vu Nhai chẳng qua không
cam lòng.
Vu Nhai ngập ngừng:
– Cái này . . .
Lý Thân Bá không nghe hiểu lời đám người Ngọc Vấn Hiền nói, nghe Vu Nhai ăn
nói dịu dàng thì chịu hết nổi, lên tiếng:
– Tổ cha nó, các ngươi yếu như sến còn cãi chày cãi cối? Đến lúc đó các ngươi
đừng liên lụy chúng ta là được!
– Cái gì? Ngươi nói gì? Liên lụy? Nhớ lúc trước chúng ta . . .
– Lúc trước lúc này gì, rốt cuộc các ngươi vẫn yếu như sên! Bà nội nó, Vu
Nhai, ngươi nói nhiều với họ làm gì? Đánh tất cả rụng răng rồi ném đi Ma Pháp
đế quốc làm bia đỡ đạn là xong!
– Ngươi nói cái gì? Đánh chúng ta rụng răng? Ta chờ xem là ai đánh ai?
Các tội phạm siêu tức giận, bọn họ không thể giận Vu Nhai cười tủm tỉm, khuôn
mặt Lý Thân Bá rất đáng giận. Đặc biệt là câu bia đỡ đàn, đó là ác mộng với
các tội phạm.
Vốn các tội phạm đã tức sẵn, Lý Thân Bá vừa lúc là chỗ trút giận cho cả đám.
Các tội phạm bước ra một bước định liều mạng với Lý Thân Bá.
– Như thế nào? Các ngươi muốn đánh sao?
– Đánh thì đánh, ai sợ ai?
Một tội phạm bước ra một bước, định đấu đơn với Lý Thân Bá.
Lý Thân Bá chưa từng biết khiêm tốn là cái gì:
– Chỉ bằng ngươi? Quá yếu, các ngươi cùng lên đi.
Lý Thân Bá mặc kệ đối phương có bao nhiêu người, mặt ngoài thực lực mạnh bao
nhiêu, chỉ cần chưa đánh bại gã thì gã dám đánh.
Quá kiêu ngạo, một tội phạm không kiềm được xông lên.
Bùm!
Lý Thân Bá không thèm dùng huyền binh bản mệnh, một đấm đánh gục tội phạm này.
– Yếu, yếu như sên. Đã kêu các ngươi lên hết rồi, sao? Không ra? Không ra thì
ngoan ngoãn làm vật hy sinh cho chúng ta đi!
Lý gia tiểu thiên vương luôn vô tình vạch sẹo của người ta. Các tội phạm chỉ
chú trọng nghĩa khí chứ không có đạo quân tử. Chớp mắt mấy người xông lên đánh
hội đồng, Lý Thân Bá một đấm một gục người gục.
Các tội phạm nổi giận, thi nhau xông lên. Lý Thân Bá buộc phải dùng cây búa
đỡ. Trong ánh mắt ngây thơ vô tội của khán giả Vu Nhai, lại có hai kỵ sĩ dự bị
xông lên giúp đỡ Lý Thân Bá.
Lý Thân Bá đúng là lợi hại nhưng chưa đến mức bị huyền binh giả từ tương binh
sư trở nên vây công vẫn bình yên vô sự. Hai kỵ sĩ dự bị xông tới đỡ công kích
giùm Lý Thân Bá, chừa không gian cho gã phát huy.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Các tội phạm bị đánh bay, bao gồm Đại Tượng thực lực mạnh nhất cũng không là
đối thủ của Lý Thân Bá. Tiếng kêu rên vang khắp núi đồi Kiếm Phong lĩnh rồi bị
nhấn chìm trong tiếng chiến đấu.
Bạn học Vu thấy đánh gần đến giới hạn, tiến vào trạng thái diễn viên chuyên
nghiệp, biểu tình sốt ruột chạy vào.
– Được rồi, được rồi, đừng đánh nữa!
Vu Nhai đá bay Lý Thân Bá, che trước mặt các tội phạm.
– Vu Nhai huynh đệ, chúng ta kính ngươi nhưng tên khốn này . . .
Vu Nhai cười khổ ngắt lời:
– Tuy Lý Thân Bá hơi quá khích nhưng đúng là các ngươi không đánh lại hắn.
Đừng xúc động, lỡ bị thương nặng phá hủy kế hoạch của chúng ta thì không có cơ
hội sống.
– Vu Nhai huynh đệ . . .
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Vu Nhai lại đánh gãy lời nói:
– Đừng nói nhiều nữa, các ngươi hãy mau băng bó cho người bị thương.
Vu Nhai không ngờ Lý Thân Bá nóng nảy xông ra đánh nhau, vốn hắn định sắp đặt
đám người Lữ Nham ra trận. Tuy nhiên nhiều người bị thương nhưng hiệu quả tốt
hơn tưởng tượng, ai kêu Lý Thân Bá xát muối vào miệng vết thương của người ta?
Các tội phạm bản năng nhìn phía sau rồi ngẩn ngơ.
Không xem không biết, nhìn làm người ta giật mình. Sau lưng là ba mươi mấy
người nằm ngang dọc, nhiều tội phạm ngã xuống. Yếu? Quá đề cao bọn họ, các tội
phạm như đống bùn.
Vu Nhai vẫn đóng vai người tốt nói:
– Thật sự xin lỗi, ta sẽ dạy lại Lý Thân Bá.
– Ư ư ư ư . . .
Lý Thân Bá nghe Vu Nhai nói muốn dạy gã định gầm lên nhưng bị người bịt miệng
kéo đi. Ngươi là vai phụ, vai diễn của ngươi đã kết thúc.
Tình huống kỳ dị. Các tội phạm bị đả kích rất lớn, chỉ ba người, trong chớp
mắt bọn họ đã bị người ta đánh rụng răng. Bọn họ thật sự là số vật hy sinh
sao? Tại sao bọn họ bị buộc phạm tội? Bởi vì các tội phạm không phục, với quý
tộc, với đế quốc, với vị thần hư vô trên Thần Huyền đại lục.
Tại sao bọn họ phải lăn lộn tầng dưới chót? Tại sao bọn họ chịu quý tộc khi
dễ? Tại sao bọn họ không thể thích một nữ nhân? Trăm người trăm câu chuyện,
tất cả chung một tinh thần, đó là không phục.
Nhưng hiện thực rất tàn nhẫn, chuyện bày ra trước mắt, các tội phạm không phục
cũng không được.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Tiếng giã sắt lại vang lên, các tội phạm nhìn hướng phát ra thanh âm. Vu Nhai
huynh đệ còn đang rèn giáp cho bọn họ chạy trốn, chẳng phải giáp là dùng để
giết địch sao? Chạy trốn . . . Các tội phạm thầm hận.
Không phải các tội phạm hận Vu Nhai mà hận mình yếu hèn.
Đại Tượng đứng lên nói:
– Vu Nhai, huynh đệ, chúng ta không phục!
Thực lực của Đại Tượng mạnh nhất trong các tội phạm, bị Lý Thân Bá đánh vết
thương rất nhẹ.
Đại Tượng lảo đảo đứng lên, gã nhìn Vu Nhai, nói:
– Vu Nhai huynh đệ, thực lực của chúng ta không nên như vậy, nếu không phải
vì hoang phế đã lâu thì chúng ta không đến nỗi này. Chỉ cần cho chúng ta thời
gian, chúng ta nhất định sẽ không liên lụy các ngươi!
Các tội phạm đã nhận rõ sự thật, như Vu Nhai nói, bọn họ chỉ có đường chạy
trốn làm kẻ thông báo, vướng chân Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị. Bắc Đẩu, nghĩ đến hai
chữ này là các tội phạm muốn đập đầu vô tường.
Đại Tượng thấy Vu Nhai không trả lời, gã nhìn hắn chằm chằm, biểu tình không
phục.
– Vu Nhai huynh đệ, chẳng lẽ chúng ta thật sự chỉ có hai lựa chọn làm vật hy
sinh hoặc binh thông báo sao?
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Vu Nhai vẫn huơ cây búa. Lúc trước các tội phạm không thấy thanh âm này tuyệt
vời giờ thì tràn ngập mỉa mai. Rèn cho bọn họ thứ giữ mạng, cái con khỉ! Các
tội phạm không cần giữ mạng, vì mạng sống của bọn họ nên mất từ lâu. So với
chết trong chạy trốn lén ltú chẳng bằng không anh liệt xông pah một trận!
Không phải vì vinh diệu Huyền Binh đế quốc chết tiệt mà để chứng minh bọn họ
từng tồn tại trên thế giới này, chứng minh cho người trước mắt thấy, người duy
nhất trên đời xem các tội phạm là con người.
Bất giác các tội phạm đã xem Vu Nhai là người duy nhất trên đời nhìn bọn họ
như con người.
– Các ngươi thật sự muốn chiến đấu, muốn liều mạng?
Vu Nhai suy nghĩ thật lâu sau mở miệng hỏi:
– Các ngươi có biết cơ hội chạy trốn rất khó có?
Một tội phạm bị thương xông ra nói:
– Vu Nhai huynh đệ cứ nói thẳng đi, chúng ta có được hay không?
Tội phạm này bị thương không quá nặng nhưng tâm tình khó chịu. Một đám người
đánh hội đồng một người, vậy mà bị người ta đánh tơi bời. Các tội phạm vùng
lên không chỉ vì chiến đấu với Ma Pháp đế quốc còn để đả đảo cái tên bị kéo ra
xa.