Vu Nhai liên tục đo kích cỡ, Tiểu Mỹ thì ghi lại, trừ tiếng bút và giấy chạm
vào nhau không có thanh âm nào khác.
Phía xa, từ khi nào các kỵ sĩ dự bị đã ngừng huấn luyện.
Lý Thân Bá nhìn biểu hiện của Vu Nhai, khó hiểu hỏi:
– Nói này, tiểu tử họ Vu đang làm gì? Sáng sớm nói là đừng kêu đám phế vật
rời giường, bây giờ còn chế tạo trang bị, đo kích cỡ cho bọn họ. Ta nghe các
ngươi nói hình như Vu Nhai là đoàn tạo sư khá lợi hại? Trong Lý gia chúng ta
đoàn tạo sư hơi có tài một chút, mắt liếc qua là biết kích cỡ thân người ngay.
Có vẻ Vu Nhai không quá lợi hại?
Nhìn sao Vu Nhai cũng khônggiống người đầy lòng nhân từ, đặc biệt là với các
tội phạm.
Lữ Băng rối rắm nói:
– Ngươi không nhìn ra khí chất các tội phạm chậm rãi thay đổi sao?
Lữ Nham và Lữ Băng xích mích rất lớn, tuy tạm giảng hòa nhưng sớm muộn gì sẽ
có một trận chiến. Lữ Băng không thích Vu Nhai, từng muốn giết hắn. Nhưng bây
giờ Lữ Băng phải công nhận Vu Nhai rất giỏi dụ dỗ lòng người.
Từ ngày hôm qua đến bây giờ mới một ngày ngắn ngủi khí chất các tội phạm liên
tục thay đổi.
Lý Thân Bá vẫn không hiểu:
– Khí chất thay đổi? Không nhìn ra, bọn họ vẫn yếu như cũ.
Mắt Lữ Băng trợn trắng, lười nói chuyện với kẻ đầu óc cơ bắp.
Bên kia Ngọc Vấn Hiền lên tiếng, gã thở dài thườn thượt:
– Vu Nhai huynh đệ đang bày binh bố trận. Có lẽ về binh pháp Vu Nhai không
bằng chúng ta, nhưng về mặt thu phục lòng người thì chúng ta giục ngựa cũng
không theo kịp.
– Trước kia ta luôn không phục nhiều chuyện kể, tại sao chúng ta phải làm
quân sư cho cái gọi là minh chu tài năng không bằng mình? Tại sao bọn họ là
minh chủ, là vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất, chúng ta thì lặng lẽ ở bên
cạnh làm việc? Bây giờ ta đã hiểu.
Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị im lặng nghe Ngọc Vấn Hiền nói, đồng ý.
Tần Song lên tiếng:
– Ngọc huynh nói sai rồi, về tài năng quân sự Vu Nhai không thua chúng ta,
chẳng qua không có cơ hội biểu hiện.
Tần Song còn nhớ lúc trong Tham Lang doanh lần đầu tiên gặp Vu Nhai, bị hắn
đánh bại. Là Vu Nhai cho Tần Song mấy chữ: “Người làm tướng có: Trí, tín,
nhân, dũng, nghiêm!”
Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị nhìn hướng Tần Song, gã lắc đầu không giải thích. Hai năm
nay Tần Song luôn suy ngẫm tinh túy mấy chữ đó, gã biết rõ chúng nó giúp ích
rất lớn.
Các nữ nhân Dạ Tình, Nghiêm Sương vì Tiểu Mỹ bị Vu Nhai kéo qua nên cũng tới
gần, nghe mọi người đánh giá, đặc biệt là Tần Song nói chuyện. Các nữ nhân
nhíu mày, tâm tình Dạ Tình càng phức tạp hơn. Tiểu tử này có bao nhiêu bí mật?
Tại sao luốn đào mãi không tới đáy? Rõ ràng nhìn thấy rõ nhưng ngay sau đó Vu
Nhai càng bí ẩn hơn.
Dạ Tình hối hận, sớm biết như vậy khi Vu Nhai yếu hơn nàng nên đánh hắn rụng
răng, ép hắn khai ra hết bí mật. Giờ thì tốt rồi, Dạ Tình không đánh lại, luôn
bị Vu Nhai ăn hiếp.
Dạ Tình chợt nhớ giây phút cùng Vu Nhai hôn nhau, nàng không cho rằng hắn vô
tình, nếu không tại sao tay hắn táy máy.
Đáng giận là tên này làm bậy xong không giải thích câu nào.
Dạ Tình đã quên là nàng không cho Vu Nhai cơ hội giải thích, đương nhiên nếu
có người nói như thế nàng sẽ lôi ra đủ lý do Vu Nhai khốn kiếp, mỹ nữ có đặc
quyền.
Tóm lại cảm xúc của Dạ Tình đối với Vu Nhai vô cùng phức tạp.
Lý Thân Bá ù ù cạc cạc khó hiểu hỏi:
– Các ngươi đang nói gì? Chẳng lẽ Vu Nhai ngây ngốc cung phụng các tội phạm
như phụ thân cũng là biểu hiện lợi hại?
Vu Nhai tại sao làm như vậy được cho là lợi hại? Quá khó hiểu.
Mọi người phớt lờ Lý Thân Bá, có nói gã cũng không hiểu. Các Bắc Đẩu kỵ sĩ dự
bị muốn nhìn xem Vu Nhai làm gì tiếp theo.
Vu Nhai vẫn giữ bộ dạng phúc hậu, vô hại nói:
– Được rồi, đã đăng ký xong, các ngươi đi nghỉ ngơi đi.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
– Vu Nhai huynh đệ, hôm qua ngươi đã nói chúng ta nên bắt lấy cơ hội chiến
đấu.
Đại Tượng hít sâu, nói:
– Ta không thể tiếp tục sống như xác biết đi, tại sao . . .
Vu Nhai nghiêm túc nói:
– Đúng vậy! Nhưng có rất nhiều loại chiến đấu. Mục tiêu của Quang Minh thần
điện là ta, khi đó các ngươi có áo giáp ta rèn cộng với bây giờ đã nhìn thấy
hy vọng, không như trước kia không có tinh khí thần thì dễ chạy trốn hơn.
Vu Nhai không nói ra nhưng ý thì rõ ràng, Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị sẽ chặn Quang
Minh thần điện lại cho các tội phạm bỏ trốn.
Buồn cười, sao có thể để kỵ sĩ dự bị ngăn cản Quang Minh thần điện, sao lại
cho các tội phạm đáng chết chạy trốn?
– Vu Nhai huynh đệ, sao ngươi giúp chúng ta nhiều như vậy . . .
Vu Nhai lắc đầu, nói:
– Đừng hiểu lầm, giúp các ngươi cũng là giúp chúng ta. Quang Minh thần điện
thật sự quá cường đại, thực lực của các ngươi có hạn. Chúng ta chặn Quang Minh
thần điện lại còn các ngươi chạy đi cầu cứu, chờ Kiếm Sơn hùng quan phái người
đến chúng ta mới có cơ may sống sót nếu không sẽ chết tại đây.
Vu Nhai có cảm giác hắn sắp thành vua điện ảnh.
– Cái này . . .
Đại Tượng phản xạ nói:
– Không được, nên trao đổi mới đúng. Chúng ta chặn Quang Minh thần điện, kỵ
sĩ dự bị các ngươi chạy!
Như lúc trước Vu Nhai đã nói, những người này không thật sự tội ác tày trời,
bọn họ bị buộc. Có một số người lúc trước lăn lộn giang hồ, nghĩa khí đi đầu.
Các tội phạm cũng nhận ra lời Vu Nhai nói có gì lạ.
Vu Nhai thầm cười gian:
– Ha ha ha ha ha ha!
Vu Nhai đắc ý cá lớn mắc câu, mặt nở nụ cười kỳ dị nhưng nhanh chóng giấu đi.
Vua điện ảnh, giờ hắn là diễn viên chuyên nghiệp.
Vu Nhai chân thành nói:
– Các ngươi? Không được, các ngươi quá yếu. Dù có khôi giáp ta chế tạo thì
vẫn sẽ bị Ma Pháp đế quốc tiêu diệt ngay. Đổi lại các ngươi trước kia còn đỡ,
các ngươi bây giờ thì không được.
Người nghe không giận được. Nếu là người khác nói thì các tội phạm đã khùng
lên, nói quá thẳng thắn, bảo bọn họ không được? Bảo bọn họ quá yếu? Bảo bọn họ
chỉ có nước bị tiêu diệt?
Chúng ta từng rất dữ dằn! Tự tôn bị chà đạp, đáng hận nhất là không thể bùng
nổ.
Đại Tượng trầm giọng nói:
– Vu Nhai huynh đệ, ta biết thực lực của chúng ta đúng là có hạn nhưng cũng
từng không anh liệt. Mặc dù suy sút từ lâu nhưng chúng ta không phải loại
người chỉ biết chạy trốn, chúng ta vẫn còn sức chiến đấu!
Đại Tượng nói khéo, tâm tình thì phức tạp. Đã bao giờ bọn họ bị người xem
thường lòng tốt như vậy?
Vu Nhai nghi ngờ nhìn các tội phạm:
– Có sức chiến đấu?
Vu Nhai lắc đầu, nói:
– Không phải ta đả kích các ngươi, thật sự. Với thực lực hiện tại của các
ngươi có thể chạy đi đã là khá. Ta cũng mong các ngươi mạnh lên một chút, vậy
thì không cần chế tạo trang bị cho các ngươi. Ta không có ác ý gì, chỉ muốn
các ngươi sống sót.
Đúng vậy, lời ngươi nói từ đầu đến cuối không có ác ý, nhưng tội phạm chúng ta
cũng có tự tôn!