– Chúng ta không . . .
Thủ lĩnh kỵ sĩ Độc Cô gia quát to:
– Đừng nghĩ rằng các ngươi xóa hết dấu vết là chúng ta không tra được. Mấy
ngày nay trong núi tuyết chỉ có bấy nhiêu săn ma đoàn, các ngươi nằm trong số
đó. Vẻ mặt của các ngươi đã nói lên tất cả!
Kỵ sĩ Độc Cô gia chỉ nghi ngờ nhưng biểu tình của đám Chu Uy đã chứng thực suy
đoán. Tức là mấy ngày nay các săn ma đoàn trong Tuyết sơn đều bị kỵ sĩ Độc Cô
gia bá đạo quát hỏi một lần, tiếp đó xác định, dù không chắc chắn cũng bắt hết
săn ma đoàn, thà giết sai một trăm.
Thủ lĩnh kỵ sĩ Độc Cô gia hét lên:
– Bắt lại!
Chu Uy biết hôm nay gã tàn đời, cố gắng tranh thủ cơ hội sống, gã vội hét lên:
– Chờ . . . Chờ chút . . .
Chu Uy la lớn:
– Chúng ta thật sự không biết gì hết, đều là người trẻ tuổi đó làm, không
liên quan chúng ta!
– Người trẻ tuổi? Là ai?
– Chúng ta gặp một người trẻ tuổi trong Tuyết sơn lúc đi săn ma thú, bảo là
từ tiểu gia tộc đi ra rèn luyện, hỏi đường. Chúng ta tốt bụng chỉ đường cho
hắn, mang hắn đi Lâm Tuyết trấn nhỏ. Không ngờ trên đường gặp người của các
ngươi chặn cửa cốc . . .
Chu Uy đoàn trưởng rất giỏi kể chuyện, kể sơ vụ việc. Đến cuối cùng bảo là
thanh niên của gia tộc nhỏ đó là siêu cao thủ, mới ra khỏi gia tộc không có
kiến thức gì, bực tức người Độc Cô gia chặn cửa cốc nên ra tay giết. Tuyết
Lang săn ma đoàn vốn muốn giao nộp thanh niên ra nhưng sợ bị liên lụy nên đành
chạy trốn về, không liên quan đến họ. Chu Uy nói thê thảm người gặp rơi lệ,
người nghe đau lòng.
Đang lúc Chu Uy đoàn trưởng khóc lóc kể khổ, bôi đen Vu Nhai thì một thanh âm
vang lên.
– Nói này Chu đoàn trưởng, sao ngươi biết ta là siêu cao thủ?
Mọi người nhìn qua, đó là Vu Nhai mới vừa rời đi.
Đám người Chu đoàn trưởng sửng sốt, biểu tình lúng túng cực kỳ khó xem, ánh
mắt van xin nhìn Vu Nhai.
Vu Nhai cười cười, xem bộ dạng Chu đoàn trưởng không định nhảy ra chỉ vào mũi
hắn chửi mắng. Trước áp lực đại gia tộc, Chu Uy làm được như vậy đã là khó
khăn.
Vu Nhai đến bên cạnh Chu đoàn trưởng, vỗ vai gã, nói:
– Yên tâm đi, lão Chu đừng lo. Chuyện ta làm ta sẽ tự gánh vác.
Khi Vu Nhai lợi dụng Tuyết Lang săn ma đoàn đã biết không thể giấu Độc Cô gia
điều tra, nếu đã bị điều tra ra thì hắn sẽ bước ra gánh vác. Dù sao là Vu Nhai
lợi dụng Tuyết Lang săn ma đoàn, trên đường đi Chu Uy đối xử không tệ với hắn.
Chu đoàn trưởng bị Vu Nhai vỗ vai suýt nhũn chân, gã không rõ hắn định làm gì.
Thủ lĩnh kỵ sĩ Độc Cô gia trừng Vu Nhai, hỏi:
– Hắn nói thật? Là ngươi giết người Độc Cô gia ta?
Vu Nhai lạnh nhạt nói:
– Đúng vậy! Là ta giết.
Đám người Chu Uy tâm tình phức tạp nghe vậy rất cảm động. Thanh niên này có
quết đoán đứng ra gánh vác mọi chuyện, những gì Chu đoàn trưởng vừa làm rất
hèn nhát. Nhưng đám người Chu Uy không có can đảm kể ra bọn họ góp phần giết
người, giờ chỉ muốn tìm cái lỗ chui vào, vĩnh viễn không ra ngoài.
– Tiểu tử có gan, bắt hắn!
– Khoan!
– Như thế nào? Ngươi còn lời gì muốn nói? Rất đáng tiếc, có lời gì đợi chút
nữa gặp Cửu Dương thiếu gia rồi nói.
Vu Nhai chớp mắt, ngây thơ hỏi:
– Không thích trước khi ngươi bắt ta không cho ta báo tên sao?
Mọi người ngây ra, ánh mắt kỳ lạ nhìn Vu Nhai. Cái tên này ngốc sao? Đối diện
người Độc Cô gia còn dám nói kiểu đó? Mới rồi Chu đoàn trưởng có nói hắn đến
từ tiểu gia tộc, tự kiêu tự phụ, hèn gì ‘Không sợ chết’. Loại người này có đầy
khắp nơi, là điển hình sẽ bị sét đánh.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Chu Uy toát mồ hôi lạnh, không biết tiểu tử này đầy chính nghĩa hay là làm
việc không có suy nghĩ?
– Ha ha ha ha ha ha!
Thủ lĩnh kỵ sĩ Độc Cô gia bị Vu Nhai chọc cười:
– Được, vậy ngươi tên là gì?
– Vậy mới được. Ta tên là . . . Vu Nhai!
Thủ lĩnh kỵ sĩ Độc Cô gia cười to bảo:
– Vu Nhai đúng không? Ngươi rất buồn cười. Họ Vu, đến lúc đó thiếu gia của
chúng ta sẽ cho gia tộc ngươi làm bạn với ngươi. Khi ngươi xuống dưới đất sẽ
không cô đơn, yên tâm đi.
Thủ lĩnh kỵ sĩ Độc Cô gia phất tay kêu thuộc hạ hành động, nhưng gã huơ tay
mấy bận mà không ai nhúc nhích.
– Còn sững sờ ra đó làm gì? Sao chưa hành động?
– Đại . . . Đại . . . Đại nhân . . . Hắn tên Vu . . . Vu . . . Vu Nhai . . .
– Ta biết, hắn tên Vu Nhai thì sao . . . A, Vu . . . Vu Nhai!
Thủ lĩnh kỵ sĩ Độc Cô gia đã phản ứng lại, là thuộc hạ của Độc Cô Cửu Dương
thì cái tên Vu Nhai như sấm bên tai, cái tên cấm kỵ tuyệt đối không thể nhắc
tới.
Vu Nhai mỉm cười hỏi:
– Như thế nào? Các ngươi còn chưa động thủ sao?
– Cái này . . .
Thủ lĩnh kỵ sĩ Độc Cô gia không biết nên nói cái gì, rất muốn tè ra quần.
– Nếu các ngươi không ra tay thì để ta, chắc hẳn các ngươi theo Độc Cô Cửu
Dương làm nhiều chuyện ác, vậy thì cết đi!
Giọng Vu Nhai chất chứa ý cười làm người ta sợ hãi, hắn đột nhiên ra tay. Vu
Nhai không sử dụng ám ảnh tiệt sát thuật, hắn chỉ dùng kiếm thuật Phong Doanh.
Vu Nhai như làn gió nhẹ cắt đầu từng người xuống.
Như Vu Nhai đã nói, nhóm kỵ sĩ Độc Cô gia đã đi theo Độc Cô Cửu Dương thì
không phải người tốt gì. Nghe lời thủ lĩnh kỵ sĩ Độc Cô gia nói thì biết, nếu
hắn không là Vu Nhai, nếu đổi lại người khác sẽ gặp họa diệt tộc.
Chỉ giết mấy thuộc hạ của Độc Cô Cửu Dương đã diệt tộc người ta, đây chính là
Độc Cô Cửu Dương.
Máu nhuộm đỏ con đường, Vu Nhai xách đầu người mang theo tọa kỵ của kỵ sĩ Độc
Cô gia rời đi. Người xung quanh như chìm trong mộng. Đặc biệt là Tuyết Lang
săn ma đoàn, cả đám há hốc mồm, tròng mắt xoay theo Vu Nhai.
Đây là tử tôn gia tộc nhỏ khờ khạo làm việc không có suy nghĩ sao?
– Vu Nhai, Vu Nhai là ai? Tại sao một người họ Vu có thể phướt lờ Độc Cô gia
bá đạo, tuyên chiến với Độc Cô gia?
– Sao ta biết?
Khi mọi người hỏi Chu Uy thì gã nổi khùng lên:
– Mấy ngyà nay lão tử đang nằm mơ, đến bây giờ lão tử chưa tỉnh!
Quanh chỗ kỵ sĩ dự bị Huyền Thần điện trú đóng đã chật kín người, toàn là khán
giả. Bọn họ có chừa một khoảng nhỏ quanh trang viên, một đám chiến sĩ mặc
giáp, trước ngực thêu ma thú vàng bao vây trang viên. Trước cửa chính đặt mấy
cái ghế, vài nam nhân trung niên ngồi trên ghế.
Cửa trang viên mở rộng, đám kỵ sĩ dự bị Lưu Hàn Trạch, Yến đại nhân, Hạng giáo
quan đứng trước cửa. Biểu tình mọi người lạnh băng, mặt vài người trầy trụa có
vẻ đã chiến đấu một trận.
– Các ngươi thật sự muốn đối địch với Huyền Thần điện chúng ta? Các ngươi
không sợ Huyền Thần điện trả thù?
Đoàn trưởng Kim Mã săn ma đoàn lạnh lùng cười:
– Buồn cười, đừng nghĩ nơi này như mấy chỗ khác. Đây là Kiếm vực hành tỉnh,
nơi cách Ma Pháp đế quốc rất gần. Huyền Thần điện các ngươi mạnh thật nhưng
chưa cai quản được chỗ này!