Ngoại trừ đám người của tổ Kỳ Binh và Vu Thiên Tuyết, không ai có cảm xúc gì
nhiều đối với hắn. Cho dù là thành chủ cũng không. Hắn cũng thấy cơ hội để Vu
Nhai sống sót ở trong dãy núi sương mù mặc dù có, nhưng sẽ không qúa cao. Mọi
chuyện phải xem vận khí của hắn ra sao, có thể tìm được phương hướng chính xác
hay không? Dương nhiên, cao hơn người khác, chính như như vừa nói, hắn có
thiên phú về phương diện này.
Ở trong địa bàn U Linh Thú, hắn có cơ hội sống sót.
Kỵ vệ Bắc Đấu tự nhiên cảm thấy tiếc nuối. Tiếc nuối là không cho hắn trừng
phạt nặng. Không thể nhấn mạnh chuyện gián điệp, cũng có nghĩa là thành chủ
tín nhiệm hắn, cũng vẫn tín nhiệm đối với bộ binh phòng. Điều đó chẳng khác
nào cho Nghiêm Lôi một quyền nặng nề.
Ngược lại, người của Lạc gia không cảm thấy quá đáng tiếc. Trời ạ,, gia chủ
một mạch này đã hoàn toàn chết cả. Bọn họ phải nhanh chóng trở về tranh quyền
đoạt lợi, làm sao có tâm tư để ý tới Vu Nhai.
Lại nói Vu Nhai không phải tiến vào dãy núi sương mù sao? Tỉ lệ sống sót của
hắn quá thấp.
…
Vu Nhai một lần nữa trở lại trong ngục giam. Đám người của tổ Kỳ Binh đã bị
dẫn đi, không cho phép bọn họ tiếp tục cùng Vu Nhai tiến vào ngục giam nữa.
Thành chủ chỉ cho phép sáng sớm ngày hôm sau, bọn họ có thể đến trước dãy núi
sương mù tiễn đưa.
Ngược lại Vu Thiên Tuyết và Vu Tiểu Dạ được phép đi thăm tù. Vì để cho các
nàng an tâm, Vu Nhai tất nhiên sẽ nói cho bọn họ biết mình đã từng thuận lợi
vào dãy núi sương mù, sau đó lại đi ra chuyện. Thoáng cái, tâm tình Vu Thiên
Tuyết và Vu Tiểu Dạ mới được thả lỏng. Nhìn hai người thu hồi ánh mắt oán
trách, Vu Nhai cũng thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt của các nàng vừa rồi có lực sát
thương quá lớn.
– Hắc hắc, Tiểu Dạ, những lời muội nói trước đó là sự thật sao? Đại cữu muốn
gả muội cho ta sao?
Vu Nhai tính xấu không đổi nói.
Vu Tiểu Dạ biết biểu ca chắc chắn có thể từ trong dãy núi sương mù đi ra, tâm
tình đã thả lỏng không ít. Vừa nghe hắn nói như thế, nàng đã định gật đầu.
Chợt nghĩ đến biểu hiện của Thủy Tinh trước đó, nàng nói:
– Biểu ca và Thủy Tinh là quan hệ như thế nào?
Vu Nhai trực tiếp gặp bi kịch. Miệng tiện, nhắc gì không nhắc, sao lại nhắc
tới chuyện này?
– Cái này, cái này, ha ha. Ngày hôm nay thời tiết thật tốt. Đúng rồi Tiểu Dạ,
thực lực của muội làm thế nào mà tiến bộ nhanh như vậy?
Vu Nhai xoay người nói lảng sang chuyện khác. Con bà nó, không phải nói các dị
giới đều rất biết suy nghĩ cho nam nhân sao?
Vu Tiểu Dạ vẫn có chút hy vọng. Chỉ có điều khi nghĩ đến biểu hiện của Thủy
Tinh, trong lòng cũng cảm giác khác thường. Thủy Tinh giống như nàng, đều
không sợ chết, muốn đi cùng Vu Nhai. Không, so với nàng động tác còn nhanh
hơn. Vậy tình cảm của nàng đối với biểu ca…
Nghĩ tới đây, trong lòng Vu Tiểu Dạ có chút thương cảm. Đương nhiên, nàng cũng
không vì buồn rầu mà có ý buông tha.
Nàng bắt đầu nói tới chuyện tám tháng qua. Bởi vì Dương lão sư đề cử nàng tiến
vào nội viện, đồng thời trong lúc vô ý gặp được lão viện trưởng, còn mắng lão
viện trưởng khi dễ động vật nhỏ. Bởi vì khi đó lão viện trưởng đang ăn thịt
quay, bên cạnh còn có mấy con thỏ nhỏ.
Lão viện trưởng cũng rất thích tiểu nha đầu này, cho nên mới có thể nói giúp
hắn.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Đây cũng là cơ duyên của Vu Tiểu Dạ.
Sau đó còn nói nàng đáp ứng Dương lão sư sẽ làm muội muội kết nghĩa của Dương
lão sư, tương lai còn muốn đi vào Kiếm Vực ở Dương gia tu luyện. Nàng có thể
sẽ phải rời khỏi đây một thời gian rất dài. Nàng có thể tiến bộ nhanh như vậy,
cũng là nhờ có công pháp đỉnh cấp của Dương gia.
– Kiếm Vực Dương gia, không phải là thương vực sao?
– Biểu ca, trí nhớ của biểu ca còn chưa tốt sao? Ngoài Độc Cô gia, Dương gia
chính là gia tộc mạnh nhất ở Kiếm Vực. Ngoại trừ kiếm ra, chưởng pháp của
Dương gia Kiếm Vực cũng đặc biệt lợi hại.
Vu Tiểu Dạ nói.
Vu Nhai gật đầu. Hắn thật sự không biết, chỉ có điều rất nhanh hắn liền cảm
thây vui mừng. Thật không nghĩ tới Vu Tiểu Dạ có cơ duyên như vậy. Không nói
tới chuyện gặp được lão viện trưởng, vẫn gia nhập vào Dương gia Kiếm Vực. Tiền
đồ vô cùng rộng mở. Cũng không trách được Dương lão sư lại để ý tới nàng như
vậy. Chỉ có điều không biết tại sao Dương lão sư lại nhìn trúng Tiểu Dạ. Chẳng
lẽ lại muốn Tiểu Dạ giúp nàng làm chuyện gì sao?
Vu Nhai lắc đầu. Đây không phải là những chuyện hắn nên nghĩ. Tiểu Dạ có con
đường riêng của Tiểu Dạ. Hắn cũng đã nhìn ra, tướng khí của Vu Tiểu Dạ và Ý
vững hơn kim của hắn có phần tương tự, nhưng cũng có phần khác biệt. Nói chung
rất mạnh là được.
Ba người ở trong ngục giam trò chuyện, bất tri bất giác trời đã tối. Hiện tại
Vu Nhai sẽ được dẫn ra ngoài, cưỡi ma thú bay đến trước dãy núi sương mù. Phải
biết rằng, từ Bắc Đấu Thành đến tiểu đoàn Tinh Binh phải mất mấy giờ, rồi đến
dãy núi sương mù cũng phải mất mấy giờ nữa. Hiện lại xuất phát, tới đó đúng
lúc là sáng sớm ngày hôm sau. Vu Nhai lên ma thú bay, được hai tên lính áp
giải.
Đám người tổ Kỳ Binh, ba người Dạ Tình, Dương lão sư và Mượn kiếm huynh, Vu
Thiên Tuyết, Vu Tiểu Dạ và Vu gia chủ lên một con ma thú bay khác, bay theo
bên cạnh. Tất cả cùng xuất phát tiến về phía dãy núi sương mù.
Chỉ có điều khiến Vu Nhai ngạc nhiên chính là, không ngờ Thủy Tinh không tới.
Hắn vẫn muốn tìm cơ hội nói cho nàng biết, mình tiến vào dãy núi sương mù thật
ra rất an toàn. Dựa vào những ký hiệu ra dấu tay từ phía xa, hắn mới biết
được, có một người béo mập đã tới đưa Thủy Tinh đi.
Người béo mập, cũng chính là người đã cứu bọn họ đêm qua.
Lẽ nào người béo mập có thực lực Địa Binh Sư kia tới vì Thủy Tinh?
Vu Nhai thầm nghĩ. Càng nghĩ hắn càng cảm thấy điều này là có thể. Đột nhiên,
hắn dường như nắm bắt được cái gì, nhưng lại vừa không nắm bắt được. Trong lúc
nhất thời hắn nghĩ không ra. Nói chung, Thủy Tinh không có việc gì là tốt rồi.
Trời còn chưa sáng, dãy núi sương mù đã xuất hiện trước mắt. Trong đêm tối,
dãy núi sương mù càng có vẻ âm u đáng sợ hơn. Đứng ở sát biên giới, đã không
nhìn thấy ánh sao sáng ngời trên bầu trời nữa. Chờ thêm nửa giờ, trời mới bắt
đầu sáng lên. Mặt trời còn chưa mọc, chỉ có chút ánh sáng xuyên qua màn sương
mù mỏng manh. Mọi người đưa tay cũng không thấy được năm ngón, miễn cưỡng lắm
mới nhìn thấy được bóng dáng của đối phương.
– Nhanh từ biệt các bằng hữu của ngươi đi. Chúng ta sẽ phải nhanh chóng xuất
phát.
Hai ngục binh nhìn Vu Nhai nói.
Những điều nên nói đã nói, ngoại trừ Vũ Qua ra, Vu nhai đều được mọi người ôm
một lần. Dạ Tình cũng không ngoại lệ. Có lẽ Dạ Tình muốn cho Vũ Qua luôn quấn
lấy nàng, nhìn ra chút ý tứ. Dĩ nhiên, nàng vốn muốn ngăn cản Tiểu Mỹ đừng cho
gia hỏa này ôm. Kết quả Tiểu Mỹ đi tới ôm hắn giống như gấu ôm cây. Nàng nhìn
thấy chợt cảm thấy phiền muộn, có kích động muốn tách bọn họ ra.
Nghĩ đến khả năng Vu Nhai sẽ một đi không trở lại, trong lòng nàng lại thầm
thở dài, theo hắn đi qua.