Hoàng Vu Phu tinh thần chấn động, chợt quay sang nhìn Lãnh Thu Dương quì một
gối xuống nói:
– Thành chủ, ty chức có một chuyện muốn bẩm báo!
– Nói!
Lãnh Thu Dương thật sự vẫn có chút cảm động, nhìn đám người Vu Nhai.
Trẻ tuổi thật tốt. Trước đây bạn đồng hành cùng chiến đấu với hắn đã rời xa
hắn. Hắn đã là người đứng đầu một thành, đứng đầu một tỉnh cao cao tại thượng.
– Đệ nhất cao thủ tinh binh Cự Môn Doanh Lý Khai mất tích. Nghi ngờ đã chết.
Thời gian, chính là lúc Vu Nhai trở lại. Trước đó bọn họ từng có va chạm. Ta
nghi ngờ…
Hoàng Vu Phu chậm rãi nói.
– Họ Hoàng kia, ngươi nói vậy là có ý gì?
Răng Lớn quát.
– Đồng thời, Lý gia Chùy Lĩnh phát hiện ra thi thể của Lý Đông Phách, con thứ
ba dòng chính chết vào bốn ngày trước, bị ma pháp đánh chết. Chỗ đó chính là
nơi Vu Nhai và công chúa ma pháp mất tích tám tháng trước. Lý gia ở Chùy Lĩnh
nghi ngờ, chuyện này là do Vu Nhai cùng công chúa ma pháp liên thủ gây nên!
Hoàng Vu Phu không để ý đến, mà tiếp tục nói:
– Nói cách khác, Vu Nhai cấu kết với công chúa ma pháp!
Đây là trọng tội, tội liền tội. Nếu như thẩm tra, như vậy Vu Nhai chỉ sợ không
chỉ đơn giản là tiến vào dãy núi sương mù như vậy.
Trong lòng Dạ Tình chợt lạnh lẽo, đứng ra nói:
– Nực cười, Vu Nhai là do ta tìm được. Sao ta không biết hắn cấu kết với công
chúa ma pháp?
– A, không nghĩ tới còn có tầng quan hệ này. Lý gia của Chùy Lĩnh thông qua
thi thể của Lý Đông Phách điều tra ra chứng cứ phạm tội của Vu Nhai sao? Có
thể có chứng cứ gì khác không?
Lãnh Thu Dương thản nhiên nói.
– Cái này thật ra không có. Nhưng Chùy Lĩnh…
– Chùy Lĩnh từ lúc nào quản đến Bắc Đấu ta?
Lãnh Thu Dương bá đạo nói. Làm chủ nhân một tỉnh, hắn vẫn rất có nội tình,
đồng thời cũng rất sĩ diện. Lý gia Chùy Lĩnh không chứng cứ muốn qua bắt người
sao? Dựa vào cái gì?
Hắn lại nói:
– Được rồi, duy trì xử phạt lúc trước. Sáng sớm ngày mai dẫn Vu Nhai vào dãy
núi sương mù. Người khác không được theo.
– Thành chủ!
Hoàng Vu Phu cũng bị thành chủ làm kinh hãi. Tuy nhiên hắn vẫn phải kiên trì
nói:
– Thành chủ, Vu Nhai người này phải đề phòng. Nếu như không phải hắn cấu kết
với công chúa ma pháp, không phải là quân cờ của đế quốc Ma Pháp… Vì sao
thời điểm hắn làm tiểu binh thủ thành lại có thể là người đầu tiên vạch trần
công chúa ma pháp. Vì sao khi công chúa ma pháp đi trộm chìa khoá Kim Khí
Thiên, hắn có thể phát hiện lại theo ra khỏi thành. Vì sao sau khi công chúa
ma pháp đang đào quật di tích Kim Khí Thiên hắn còn có thể sống được? Vì sao
hắn chỉ là Kỳ Binh Giả có huyền binh là một cục gạch lại có thể trong khoảng
thời gian ngắn tu luyện lên tới Linh Binh Sư lục đoạn. Còn nữa, nhiệm vụ đế
quốc Lạc Thiên, hắn còn chưa nộp vật phẩm nhiệm vụ lên.
Mấy vì sao này đều chỉ ra những điều đáng ngờ nhắm thẳng vào Vu Nhai, có lý có
tình. Về phần vật phẩm nhiệm vụ, đã giao cho Nguyệt Lâm Sa trở thành điều kiện
để ra tay nàng. Dạ Tình và Tiểu Mỹ đều khẩn trương nhìn hắn, muốn biết hắn sẽ
đối phó thế nào.
Không nghĩ qua được cửa ải trước, lại có một cửa ải khó khăn hơn tới.
Khóe miệng tổng chỉ huy kỵ vệ Bắc Đấu thoáng cong lên, hài lòng nhìn Hoàng Vu
Phu. Đối với chuyện xử phạt Vu Nhai hắn không quan tâm. Nhưng nếu như Vu Nhai
thật sự bị tuyên án là gián điệp, như vậy Nghiêm Lôi cố gắng hết sức để bảo vệ
hắn cũng sẽ không dễ chịu gì.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
– A? Thiếu chút nữa đã quên rồi. Vu Nhai, vật phẩm nhiệm vụ lần trước đâu?
Thành chủ ngẫm lại cũng có lý. Hắn nhìn chằm chằm vào Vu Nhai nói.
– Bị công chúa ma pháp cướp đi rồi!
Vu Nhai trầm giọng nói.
– Thành chủ, ngài nghe chưa? Hắn là gián điệp!
Trong lòng Hoàng Vu Phu đã định, trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh.
– Vu Nhai, ngươi còn có lời gì muốn giải thích không?
Lãnh Thu Dương nói.
– Không, nếu như thành chủ không tin ta, hiện tại có thể đem ta đi giết!
Vu Nhai không noi hai lời. Hắn quả thực cũng không tìm ra được lý do gì tốt.
Chẳng lẽ phải nói, lão tử được truyền thừa của U Hoang, vô cùng lợi hại, có
hoả nhãn kim tinh sao?
Hắn đang đánh cuộc, hắn đánh cuộc thành chủ cũng không tin. Hắn đánh cuộc
thành chủ đã điều tra cuộc sống của mình. Hắn còn đánh cược ánh sáng của Độc
Cô còn có thể có tác dụng.
Hiện tại hắn có nói cái gì đều không đáng tin cậy. Bất kỳ lý do gì cũng đủ cho
Hoàng Vu Phu phản bác. Nói công chúa ma pháp muốn thu hắn làm nam nô sao? Điều
này có quỷ mới tin. Ngươi chỉ là một tên tiểu binh. Người ta thu ngươi làm nam
nô sao? Thử nói với quỷ xem?
– Ừ, vật phẩm nhiệm vụ bị cướp. Lấy thực lực Tướng Binh Sư của ngươi lúc đó,
có thể sống sót được đã là khó khăn. Chỉ có điều vẫn tính là cống hiến cho đế
quốc. Tuy nhiên trừng phạt vẫn phải có. Vào dãy núi sương mù hai tháng tăng
thêm thành ba tháng. Đương nhiên, lúc trước ngươi gia nhập tiểu đội Ẩn Nguyên,
còn tạo ra kỷ lục cho tiểu đội Ẩn Nguyên. Chuyện này ta vẫn phải thưởng cho
ngươi. Như vậy đi, chấp thuận cho ngươi giảm tiến vào 10 dặm!
10 dặm. Nói cách khác, lúc đầu muốn Vu Nhai tiến sâu vào nơi này. Mà bây giờ,
lui ra phía sau 10 dặm, như vậy cơ hội đi ra lớn hơn rất nhiều. Chỉ cần tìm
đúng phương hướng, là có thể thấy được thảm thực vật xanh.
Mất tích, đây là phương thức sống sót căn bản trong dãy núi sương mù.
Không biến mất, như vậy không bao lâu sẽ chết không thể chết lại. Người khác
không biết, nhưng thành chủ lại biết, càng tiến sâu vào, càng nhiều U Linh
Thú. Chỉ cần bị bao vây, đó chính là một con đường chết. Với thực lực của Vu
Nhai bây giờ còn chưa đủ để đối phó với U Linh Thú bao vây tấn công.
– Thành chủ!
Hoàng Vu Phu không nghĩ tới kết quả sẽ là như vậy. Làm vậy cũng thật quá qua
loa.
– Được, không cần nhiều lời, giải tán.
Lãnh Thu Dương vung tay lên. Chuyện quyết định như vậy đi.
Hừ, vì hắn nắm tiểu đội Ẩn Nguyên trong tay, sao có thể không biết về tình
hình của Vu Nhai. Những gì tiểu tử này từng trải qua, hắn gần như đều rõ ràn.
Lý do Hoàng Vu Phu nói ra, tuy rằng nhìn dường như rất có đạo lý, nhưng lại
liên tục có sơ hở. Nếu như Vu Nhai là gián điệp, tại sao phải ở trước cửa
thành tố cáo công chúa? Lẽ nào hắn cho rằng đầu óc kỵ vệ Bắc Đấu đều đầy phân
sao?
Về phần vì sao Vu Nhai có thể kêu lên, ha hả, một người có thể phá kỷ lục
trong tiểu đội Ẩn Nguyên, một người có thể một mình chống lại hơn mười sát
thủ, nhìn ra được công chúa ẩn nấp có gì ly kỳ. Ở phương diện này hắn có thiên
phú khó có thể tưởng tượng được.
Thiên phú này cũng khiến hắn có sống sót tư cách. Hắc hắc, phải biết rằng, hắn
không phải chỉ phá một kỷ lục, mà là phá một chuỗi kỷ lục. Thành chủ cũng hoài
nghi kế tiếp trong tiểu đội Ẩn Nguyên có thể có người nào mới phá kỷ lục của
hắn hay không.
Lại nói Vu Thiên Tuyết ở trong thành, từ biểu hiện của hắn đối với chuyện Lạc
gia bắt mẫu thân hắn, hắn có thể làm gián điệp hay không?
– Cảm ơn thành chủ!
Vu Nhai hơi khom người cám ơn, sau đó rời đi.