– Không thể như vậy được. Sao thực lực của ngươi…
Lạc Minh mở to hai mắt nhìn nói.
– Chỉ có hai mươi mấy người các ngươi đã muốn phế bỏ Huyền Binh bản mạng của
thành viên tổ Kỳ Binh ta sao? Còn ai nữa, đứng ra đi! Cùng tiến lên, không cần
khách khí. Ta chính là tổ trưởng tổ Kỳ Binh. Tới đây, giết chết ta đi!
Vu Nhai đảo mắt nhìn lướt qua mọi người nói, không để ý đến câu hỏi của Lạc
Minh.
Bầu không khí trở nên yên ắng. Cũng không có ai đứng ra. Đương nhiên, cũng
không có ai lùi bước. Mỗi người đều đang đoán về thực lực của Vu Nhai. Vu Nhai
lại nói:
– Hóa ra cũng chỉ có hai mươi mấy người này muốn tiêu diệt tổ Kỳ Binh ta mà
thôi. Ta còn tưởng rằng tổ Kỳ Binh ta làm gì khiến người người oán trách, toàn
bộ tiểu đoàn Tinh Binh cũng đối địch với tổ Kỳ Binh ta chứ?
– Họ Vu kia, ít gây xích mích ly gián đi. Tổ Kỳ Binh đã tính là thứ chó má
gì. Sau khi ta giết ngươi sẽ tới lượt bọn họ.
Đúng lúc này, trong hai mươi mấy người đó lại có một người lao ra. Thực lực
người này rất tốt, khoảng Tướng Binh Sư đỉnh phong. Trong tay hắn cũng nắm
trường thương…
– Giết ta sao? Vậy bắt đầu từ ngươi đi!
Trong mắt Vu Nhai chợt bạo phát ra tinh quang đầy dữ tợn. Thân thể hắn giống
huyễn ảnh bắn ra. Trường thương trong tay nhẹ nhàng khống chế trường thương
của đối thủ. Tay kia vươn ra, cầm lấy trường thương của đối thủ, đồng dạng nhẹ
nhàng bắn ra. Vu Nhai lại đoạt được một cây trường thương. Vu Nhai đã nói, bắt
đầu từ người này.
Răng rắc.
Một tiếng động vang lên. Trường thương vốn đang dao động đột nhiên dừng lại,
bởi vì đã bị gãy.
– A…
Huyền Binh bản mạng bị phế, tất nhiên hắn không tránh khỏi kêu lên một tiếng
thảm thiết. Huyền khí trong cơ thể hắn trở nên rất không ổn định, đấu đá lung
tung. Kinh mạch bị trùng kích. Đương nhiên, hắn không đến mức bị hoàn toàn phế
bỏ, nhưng huyền khí giảm sút là chuyện chắc chắn. Xem ra hắn bị trọng thương,
thiên phú nhiều có làm được gì.
Vu Nhai cũng không liếc mắt nhìn hắn lấy một cái, trực tiếp ném đầu thương gãy
xuống đất. Thân thể hắn lại lóe lên, đi tới trước mặt Tiếu Ly, thản nhiên nói:
– Thật ra ân oán giữa chúng ta cũng không có gì. Nhưng không biết vì sao
ngươi lại căm thù ta như vậy? Xem ra đứng ở trong danh sách mười người đứng
đầu tiểu đoàn Tinh Binh khiến ngươi cảm thấy rất thoải mái, không cho phép bất
kỳ kẻ nào khiêu khích thậm chí khiêu chiến ngươi, đặc biệt là tổ Kỳ Binh ngươi
vẫn khinh thường.
Tiếu Ly rất muốn đáp lời, nhưng hàm răng đã bị đập nát, không thốt ra được nửa
lời.
– Văn Khúc Doanh, nền tảng là quân sư, nhưng sao ta chỉ thấy một đám ngụy
quân tử tự cho mình là đúng, không biết suy tính vậy? Ta thật sự cảm thấy tò
mò. Ngọc Vấn Hiền đại ca tại sao không có ngạo khí như ngươi. Xem ra ngươi
không xứng làm người thừa kế.
Vu Nhai lại nói.
Con ngươi Tiếu Ly chợt co lại. Rất nhiều lão đại của Văn Khúc Doanh vẫn còn
nhớ tới Ngọc Vấn Hiền năm đó. Khi đó là thời điểm Văn Khúc Doanh đỉnh phong
nhất, Ngọc Vấn Hiền không chỉ có thực lực cường đại, đầu óc càng khiến cho
không người nào có thể địch nổi. Dường như đúng với lời Vu Nhai vừa nói. Từ
sau khi Ngọc Vấn Hiền rời đi, Văn Khúc Doanh đã thay đổi. Khi đó bọn họ cho dù
không làm chuyện gì cũng rất kiêu ngạo. Mà bây giờ lại phải ức hiếp người
khác!
– Răng rắc…
Kiếm của Tiếu Ly bị gãy, không, là vỡ, gần như không có khả năng khôi phục. Vu
Nhai chỉ có chút cảm khái mà thôi, cũng không có ý định nể mặt Ngọc Vấn Hiền
mà tha cho Tiếu Ly. Hắn nói ra những lời như vậy phần lớn chính là nói cho
những người khác trong Văn Khúc Doanh nghe.
Vu Nhai xoay người, tiếp tục tiến về phía mục tiêu kế tiếp!
– A…
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
– A…
Từng tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên. Tất cả mọi người đều giật
mình. Dù sao những người này chưa từng trải qua chiến trường. Vu Nhai quả thực
giống như đi vào chỗ không người. Người bị hắn chọn, Huyền Binh nhất định sẽ
bị phế, bao gồm cả Liêu Huy, người đứng thứ năm trong Văn Khúc Doanh thứ năm,
và một đám vô danh tiểu tốt trong Cự Môn Doanh!
– Ngươi đúng là ma quỷ. Ta liều mạng với ngươi. Mọi người còn đứng ngây đó
làm gì? Liều mạng với hắn.
Có người kêu lên. Cuối cùng, một đám đang vô cùng khiếp sợ, chợt bạo phát ra
lực lượng cường đại của mình.
Nhưng ở tại đây, người mạnh nhất cũng không hơn được Lạc Minh. Hơn nữa hắn đã
mất đi Huyền Binh bản mạng. Về phần đệ nhất Liêm Trinh Doanh không biết xấu
hổ. Hắn đột nhiên không biết chạy đi đâu. Có lẽ là do ăn thức ăn hỏng bị tiêu
chảy. Có người nói tiêu chảy cũng sẽ bị truyền nhiễm. Lúc trước không ít thành
viên của Liêm Trinh Doanh dao động, hiện tại mỗi người đều mất tích.
Vu Nhai không hề động đậy, vẫn nắm chặt trường kích đang không ngừng chấn động
phát ra những tiếng ong ong, tùy ý quét ngang, chờ cơ hội phế bỏ Huyền Binh
của bọn họ.
Cuối cùng, dường như được cảnh tỉnh thành viên Văn Khúc Doanh không nhịn được
rút lui. Cự Môn Doanh vốn không có mấy người tham gia. Tất cả những người còn
lại đều là thành viên của Lộc Tồn Doanh. Đúng vậy, chỉ còn lại một mình Lộc
Tồn Doanh.
Đối với kẻ lùi bước, Vu Nhai không đuổi theo. Có đôi khi cho người ta một con
đường sống, còn có thể tiêu hao sĩ khí của đối thủ.
– Các ngươi còn đứng ở đó làm gì? Tất cả người của Lộc Tồn Doanh nghe lệnh,
giết hắn cho ta. Giết hắn. Ai dám lùi bước, kẻ đó sẽ không thể sống yên ổn tại
Bắc Đấu.
Lạc Minh đã hoàn toàn phát điên. Kích của hắn còn chưa cướp về được, nhưng sĩ
khí người của hắn đã hoàn toàn không còn. Thậm chí rất nhiều người đã bị phế
bỏ. Mắt thấy sắp đến phiên trường kích của mình gặp bi kịch, hắn sao có thể
không sợ được?
– Nếu muốn giết ta thì đứng ra. Ta không ngại phế bỏ thêm vài người!
Vu Nhai lạnh lùng nói:
– Ta là thành viên tổ Kỳ Binh, cũng người của tiểu đoàn Tinh Binh. Ai thừa
nhận chúng ta là chiến hữu, ta chính là chiến hữu của người đó. Ai đống tới
chiến hữu của ta, ké đó là kẻ địch của ta.
– Làm sao bây giờ? Lên sao?
– Quỷ mới biết được. Tốt nhất chúng ta cứ ở bên ngoài yên lặng quan sát đã.
Dù sao hắn cũng không phải là ma pháp sư!
– Đúng vậy. Lại nói Lạc Minh mặc dù là lão đại, nhưng hắn dù sao cũng không
phải quan quân trực tiếp lãnh đạo chúng ta!
Các thành viên của Lộc Tồn Doanh châu đầu ghé tai, nhất trí cho rằng trước
tiên cứ đứng ngoài yên lặng quan sát xem thêm nào đã. Có người muốn ra cũng bị
kéo lại. Thật ra tất cả mọi người đều biết, chuyện là bọn họ gây ra. Muốn tìm
một kẻ có chút nhiệt huyết cũng không tìm ra.
Tất cả những kẻ nhiệt huyết vì Lạc Minh đã sớm vọt vào trận, đều đã nằm trên
mặt đất rên rỉ.
– Mệnh lệnh của Lạc gia hình như không hữu hiệu cho lắm.
Vu Nhai cười lạnh nói.
Lạc Minh nhìn đám người phía sau, lại nhìn đám người xung quanh nếu không phải
đang ngã trên mặt đất rên rỉ thì chính là rụt rè sợ sệt. Hắn khiếp sợ, đột
nhiên kêu lên:
– Lý Khai, tên hỗn đản nhà ngươi. Ngươi đi ra cho ta. Trong chuyện này ngươi
là chủ sự. Đúng trốn như rùa đen rút đầu nữa!