Triệu Hoán Thần Binh

Chương 201: Cùng lên đi

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Nói cách khác, nhất định phải hành động trên quy định cường giả quyền lực
cường đặt ra. Nếu như vượt ra khỏi quy tắc, vậy không thể tha cho ngươi được.

– Giết, giết hắn!

Cuối cùng Tiếu Ly đã tỉnh lại, chỉ vào Vu Nhai, hàm hồ nói. Vừa nói trong
miệng còn phun máu.

Lạc Minh cũng không muốn tiếp tục nói gì với Vu Nhai nữa, để tránh lại bị nói
hớ. Một khi đã nói lộ ra, hắn cũng mượn cơ hội này diệt khẩu.

Lạc Minh nói:

– Họ Vu kia, nếu ngươi không muốn tự phế Huyền Binh, vậy đứng trách ta không
khách khí.

– Một mình ngươi sao?

Vu Nhai đã biết chuyện về sát thủ, cũng không có gì để nói, lạnh lùng nói.

– Cái gì?

– Một mình ngươi bắt đầu, lát nữa còn muốn xa luân chiến. Quá chậm, quá chậm.
Khó chịu, thật sự khó chịu. Lãng phí thời gian. Các ngươi vẫn là cùng lên đi!

Vu Nhai đứng chắp tay, lạnh lùng đảo mắt nhìn lướt qua mọi người:

– Tất cả muốn đối địch với tổ Kỳ Binh ta, vậy không cần khách khí, cứ việc ra
tay. Chỉ cần đánh bại ta, tổ Kỳ Binh lập tức giải tán!

– Không biết tự lượng sức mình!

Lạc Minh hừ lạnh một tiếng. Hắn đường đường là đệ nhất Lộc Tồn Doanh, lại bị
miệt thị. Tuy rằng nhìn không thấu thực lực của Vu Nhai, chỉ có điều Lạc Minh
không lo lắng. Gia hỏa này chỉ giả vờ uy phong mà thôi. Trên thế giới này, có
rất nhiều phương pháp che giấu thực lực.

– Đi tìm chết đi!

Huyền Binh bản mạng của Lạc Minh là trường kích, đều là gia truyền của Lạc gia
giống như đệ đệ hắn. Hắn trực tiếp ra tay. Bất kể thế nào, tổ Kỳ Binh nhất
định phải giải tán. Người này nhất định phải chết. Có kỵ vệ đại nhân Bắc Đấu
chống lưng, hắn không có gì phải băn khoăn.

Cho dù binh phòng đại nhân trở về, hắn cũng không sợ. Chỉ cần đừng để nắm được
bím tóc là được. Cũng chính là không nên nói rõ ràng mình giúp đỡ kỵ vệ Bắc
Đấu đả kích Kỳ Binh. Không nên nói rõ ràng mình tự ý sai sát thủ tới giết hắn.
Điều mình cần phải làm là giúp đỡ kỵ vệ Bắc Đấu ép chết tổ Kỳ Binh, đồng thời
giết chết Vu Nhai để rửa nhục cho đệ đệ. Về phần tranh đấu giữa hai phe thế
lực, đó không phải là chuyện hắn có thể hiểu được.

Trong lòng hắn cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Vì sao kỵ vệ đại nhân muốn đánh
ép tổ Kỳ Binh, lại phải mượn hơi của hắn, người thừa kế tương lai của Lạc gia?
Hình như điều này là không cần thiết. Chuyện Huyền Binh bản mạng của binh
phòng đại nhân cũng là Kỳ Binh, chỉ có một số rất ít người biết được.

Vu Nhai lạnh lùng nhìn hắn, trong giây lát cầm trường kích đâm tới.

Trường kích phát ra tiếng động ong ong, biểu thị trường kích này đã có binh
linh. Lạc Minh đương nhiên là Linh Binh Sư, mà không phải là Tướng Binh Sư
đỉnh phong như lời đồn đãi. Nhưng trên con đường Linh Binh Sư, hắn chưa đi quá
xa. Nhiều lắm chỉ là Linh Binh Sư nhị đoạn mà thôi.

Vu Nhai quát lên một tiếng, tướng khí huyền khí đồng loạt bạo phát…

Ầm!

– Không thể như vậy được!

Trường kích bị ép con lại. Lạc Minh bị chấn động bắn ra ngoài. Trường kích ở
trong tay Vu Nhai vẫn chấn động không dừng. Tất cả mọi người kinh sợ há hốc
miệng. Vu Nhai lạnh lùng nói:

– Thực lực như vậy đã muốn đánh đuổi tổ Kỳ Binh chúng ta sao? Thật nực cười.
Nếu các ngươi muốn phế bỏ Huyền Binh bản mạng của chúng ta, như vậy, các ngươi
phải chuẩn bị tốt tinh thần bị ta phế bỏ Huyền Binh bản mạng.

– Ngươi dám…

Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com

Lạc Minh kinh hãi, gào thét xông lên.

Huyền Binh bản mạng, nếu như bị phế bỏ hoàn toàn, trừ khi tìm siêu cấp đại sư
khôi phục, nếu không cũng không có khả năng thành công. Hắn quát lớn:

– Nhanh lên. Tiểu tử này rất cổ quái. Cùng tiến lên, giúp ta lấy lại Huyền
Binh.

Lúc này Lạc Minh bất chấp mọi thứ, tim hắn hoàn toàn đặt ở trên Huyền Binh của
hắn!

Một chiêu liền bại. Ngay cả Huyền Binh bản mạng cũng bị cướp?

Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?

Tất cả mọi người không kịp phản ứng. Mãi đến sau khi Lạc Minh hô lên lần thứ
hai, mới có cao thủ tinh binh chạy vội tới. Bọn họ đều là cao thủ của Lộc Tồn
Doanh.

Huyền Binh bản mạng của lão đại bị người ta cướp mất, còn không cướp lại sao?

Sau đó là cao thủ tinh binh của ba doanh khác. Chỉ có điều nhân số ít hơn một
chút.

Văn Khúc Doanh đã sớm nín nhịn. Ban đầu bọn họ vốn muốn chờ sau khi Lạc Minh
đánh bại Vu Nhai, sẽ lên đạp thêm mấy cái. Ai biết tình thế chuyển tiếp đột
ngột như vậy. Lạc Minh lại gặp bi kịch.

– A, lão đại Lý Khai đi đâu vậy? Tại sao đột nhiên không tìm thấy bóng dáng?

Đúng lúc này, phía bên Cự Môn Doanh đột nhiên không tìm được lão đại nữa. Bọn
họ hết nhìn bên trái một chút lại tới nhìn bên phải một chút. Vừa nãy không
phải lão đại cũng ở chỗ này sao? Thế nào thoáng cái đã không thấy bóng dáng
nữa? Trong đầu mỗi người bọn họ không khỏi xuất hiện một suy nghĩ xấu.

Từ hơn tám tháng trước, sau khi Cự Môn Doanh ra ngoài làm nhiệm vụ, ngoại trừ
Lý Khai trở về ra, không còn cao thủ nào khác. Tuy rằng trong tám tháng này
cũng đã bổ sung một ít, nhưng hiển nhiên vẫn non nớt. Cho dù có thiên tài,
cũng không thể chỉ tám tháng là có thể nhìn ra được. Lý Khai biến mất như thế,
thoáng cái bọn họ đã không có người nào dẫn đầu.

Còn lại Liêm Trinh Doanh thật ra rất may, đội ngũ chỉnh tề, thực lực cường
đại. Chỉ có điều dù sao bọn họ cũng không là chủ lực, cũng chưa từng phát sinh
xung đột với tổ Kỳ Binh, cũng không phải phạm vi thế lực của kỵ vệ Bắc Đấu.
Bọn họ chỉ tới giúp một tay, chỉ có thiên hướng nghiêng về phía kỵ vệ Bắc Đấu.
Bọn họ tất nhiên sẽ không lao ra phía trước.

Thật ra cũng có không ít người đều mang tâm tính muốn khoanh tay đứng ngoài
xem cuộc vui. Mấy đại doanh nếu như khi xuất chiến đế quốc Ma Pháp nhất định
sẽ một lòng, nhưng tự giết lẫn nhau sẽ biến thành năm bè bảy mảng.

– Chỉ có mấy người như vậy sao? Quá ít, quá ít.

Vu Nhai nhìn hai mươi mấy người nhảy ra cười lạnh nói.

Trường kích trong tay Vu Nhai vẫn phát ra những tiếng ong ong, cũng không có ý
định lập tức phế bỏ nó, mà mượn thanh trường kích này xuất chiến, mạnh mẽ đánh
vào mặt Lạc Minh.

A, hai mươi mấy người nhìn không nhiều lắm, nhưng bao vây tấn công một người
đã tính là nhiều.

Từng người tiến về phía trước, dường như muốn thoáng cái liền áp đảo Vu Nhai,
muốn nhấn chìm hắn.

– Vu Nhai, chúng ta giúp ngươi!

Thủy Tinh nhìn thấy Vu Nhai bị bao vây, khẩn trương kêu lên. Trong một khắc,
bạch quang cực đại của Thủy Tinh lóe sáng mãnh liệt. Đám người Lữ Nham cũng
lấy Huyền Binh ra cầm trong tay chuẩn bị xuất chiến.

Ầm…

Đúng vào lúc này, trong đám người bao vây đột nhiên lóe ra một đạo kích quang
chói mắt. Những tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên. Mấy người đứng phía
trước chợt bị đánh bay ra. Người phía sau theo người phía trước bị đập lui
lại. Thoáng cái tình thế lại nhanh chóng đảo ngược. Vu Nhai đã nhanh chóng dọn
ra một bãi đất trống. Huyền Binh trong tay hắn run rẩy. Trên người tràn ngập
sát ý và tướng khí kiên định, bá đạo.

Người của tổ Kỳ Binh ngây người. Mọi người xung quanh cũng ngây người. Chỉ có
điều hai loại biểu tình ngây người này lại có sự khác biệt rất lớn. Một bên là
vui mừng bất ngờ. Một bên là sợ hãi khó có thể tin nổi.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận