Hắn vội vàng nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Liền thấy ở nơi cách đó rất xa, cảnh tượng khủng khiếp giống như ngày diệt
vong. Chỗ đó chính là Thú Đằng Vương Thành, là trung tâm liên minh bách tộc
tạm thời. Mọi người tất nhiên đều khẩn trương. Ai cũng biết nơi đó đang có
cuộc chiến đấu Thần cấp.
Nhưng cuộc chiến đấu Thần cấp lại có thể ảnh hưởng đến xa xôi như thế tiền
tuyến, thật sự khó có thể tin được.
– Không có việc gì đâu. Chúng ta tiếp tục thảo luận. Nhìn đây, ở điểm này bọn
họ nhất định sẽ bố trí trọng binh. Cũng không thể không có mấy cường giả Thánh
cấp. Kế tiếp chúng ta phải làm chính là bảo vệ nơi này. Ở chỗ này cùng dân Cổ
Duệ quyết đấu một trận nhỏ. Sau đó…
Trên mặt Ngọc Vấn Hiền không có nửa điểm biến hóa, tiếp tục phân tích về tình
hình chiến đấu. Điều hắn có thể làm cũng chỉ là những điều này. Hắn là Tổng tư
lệnh tiền tuyến. Hắn không có khả năng vì chuyện khác mà phân tâm. Hắn làm tốt
việc của mình là được. Hắn phải dốc hết sức mình bảo vệ cho chiến tuyến. Về
phần cuộc chiến Thần cấp? Có trời mới biết được. Nếu như đám người Vu Nhai
thua, vậy thì cùng chết. Không có gì đáng để lo nghĩ.
Nói thật ra, hắn quá hưởng thụ trận chiến này. Hắn muốn phát huy tất cả năng
lực củ mình, chết cũng không tiếc.
Trong hoàng thành của Huyền Binh Đế Đô…
Tổ gia gia Huyền Binh, Huyền Binh Đại Đế cùng các đại thần khác đứng ở chỗ cao
nhất, nhìn về phía Bách tộc ngoài xa.
Đương nhiên, phần lớn người ở đây không biết bên kia có gì. Nhưng những người
có thực lực cường đại đều có thể cảm giác được một cổ lực lượng khủng bố trong
nháy mắt ập vào mặt. Đặc biệt là tổ gia gia Huyền Binh, cảm giác rõ ràng nhất.
– Kinh Thiên Nhất Kiếm vẫn rơi xuống. Xem ra, lực lượng tiểu bằng hữu Vu Nhai
của chúng ta còn cường đại hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của chúng ta.
Không ngờ hắn có thể ép Kinh Thiên Nhất Kiếm phải rơi xuống. Nhưng lấy…
Tổ gia gia Huyền Binh lắc đầu, không nói gì thêm. Nhưng mọi người đều biết Vu
Nhai sợ rằng chết chắc rồi. Tổ gia gia Huyền Binh đang thương tiếc cho sự diệt
vong của thiên tài này. Về phần Mông thân vương, trên mặt lộ ra nụ cười. Lại
nghe tổ gia gia Huyền Binh nói:
– Tiểu Phong, bắt đầu chuẩn bị chiến trường Bách tộc mới. Nhân cơ hội này cho
Cổ Duệ phải bị tổn thương nặng nề.
– Vâng, tổ gia gia!
Huyền Binh Đại Đế đáp. Tên của hắn là Hoàng Phủ Phong.
Ánh mắt chớp động vài cái. Tổ gia gia Huyền Binh cho dù không nói gì, nhưng
Huyền Binh Đại Đế biết phải làm sao.
Nếu Vu Nhai có thể ép dân Cổ Duệ chém ra Kinh Thiên Nhất Kiếm, như vậy cường
giả thần cấp do dân Cổ Duệ phái ra khẳng định cũng bị tổn thương nặng nề. Hiện
tại chính là thời cơ tốt để khai chiến. Không chỉ có Bách Tộc Loạn Địa là
chiến trường, cuộc chiến Phá Thần thứ hai cũng có thể bắt đầu.
Kinh Thiên Nhất Kiếm đáng sợ, nhưng đáng sợ không có nghĩa là không dám chiến
đấu. Nhân loại bình thường cùng dân Cổ Duệ thế như nước với lửa, ngươi chết ta
sống!
Ma Pháp Kim Điện tại Ma Pháp Đế Đô…
Ma Pháp Đại Đế sẽ không ung dung như Huyền Binh Đại Đế, mà đang lo lắng. Hắn
đứng ở trong Kim Điện:
– Kinh Thiên Nhất Kiếm. Kinh Thiên Nhất Kiếm đáng sợ. Vu Nhai lợi hại. Nhưng
hôm nay ta không có cách nào giống như đế quốc Huyền Binh, đi tranh đoạt Bách
Tộc Loạn Địa. Pháp Thần Điện đáng chết, rốt cuộc giấu bao nhiêu dân Cổ Duệ?
Rốt cuộc có thể tín nhiệm thần điện nguyên tố nào? Đáng chết. Không nghĩ tới
dân Cổ Duệ lại ẩn nấp ở đế quốc Ma Pháp, ở phía sau phát động lực lượng. Không
ngờ lại bắt chước tiểu tử Vu Nhai kia ám sát đại thần ta. Thật đáng chết. Đánh
giá của ta đối với bọn họ không đủ. Không ngờ bọn họ che giấu lực lượng khổng
lồ như thế…
Ma Pháp Đại Đế thì thào tự nói. Không ngừng suy nghĩ. Đúng vậy, ngay khi
Nguyệt Lâm Sa rời khỏi chừng ngày rưỡi, hắn đột nhiên biết một đại thần chết ở
nhà. Mà hôm nay hắn cuối cùng điều tra ra được kẻ giết người rất có khả năng
đến từ chính Pháp Thần Điện. Hơn nữa, thông qua chút manh mối điều tra trước
đây có thể suy đoán, sợ rằng có mấy thần điện nguyên tố trong Pháp Thần Điện
đã nghiêng về phía dân Cổ Duệ.
Phát hiện đột ngột này khiến Ma Pháp Đại Đế kinh sợ. Hội nghị vừa mới kết
thúc, đúng lúc này Kinh Thiên Nhất Kiếm lại rơi xuống. Hắn không có lực lượng
giống như Huyền Binh Đại Đế để đi chinh chiến tại Bách Tộc Loạn Địa, tranh
đoạt đất đai.
– Người đâu!
Đúng lúc này, Ma Pháp Đại Đế đột nhiên dừng bước, khẽ gọi.
– Đại đế…
Một thị quan ma pháp từ ngoài điện chạy vào.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
– Thông báo với công chúa Nguyệt Lâm Sa, chú ý Pháp Thần Điện. Còn nữa, không
quan tâm đế quốc Ma Pháp xảy ra chuyện gì, cũng phải cố gắng hết mức ở trong
phạm vi của Bách Tộc Loạn Địa, không được trở về đế đô.
Ma Pháp Đại Đế nói. Hắn có thể quan tâm Nguyệt Lâm Sa cũng là có chút bất đắc
dĩ. Nởi vì trong những đứa con của mình, trong không ngờ chỉ có Nguyệt Lâm Sa
là có tiền đồ nhất. Cũng không phải nói các vương tử công chúa khác yếu, mà là
bọn họ không xuất chúng được như Nguyệt Lâm Sa.
– Đại Đế, chuyện này…
Người thị quan kia nghe hắn nói như thế, hiển nhiên có chút do dự. Dường như
hắn không có cách nào làm được.
– Có chuyện gì xảy ra, cứ nói.
– Đại đế, ngày thứ hai, sau khi công chúa Nguyệt Lâm Sa xuất phát, cũng chính
là thời điểm đến sát biên giới Bách Tộc Loạn Địa, lại đột nhiên mất tích. Hiện
tại tiểu thần cũng không có cách nào truyền khẩu dụ của Đại đế cho công chúa
Nguyệt Lâm Sa được.
Thị quan do dự một chút, vẫn nói.
– Ngươi nói cái gì? Nguyệt Lâm Sa mất tích sao?
Ma Pháp Đại Đế trừng mắt hét.
– Đúng vậy. Nhưng đã phái người đi tìm. Thần tin tưởng rất nhanh có thể tìm
được. Có đoàn ủng hộ công chúa ở đó, hẳn công chúa sẽ không có việc gì đâu.
– Vì sao không nói sớm?
Ma Pháp Đại Đế sầm mặt nói.
– Đại đế tha mạng. Là do hoàng hậu điện hạ bảo ta không được nói. Nói ra sẽ
khiến cho ngài lo lắng.
Nghe thấy người này báo cáo, trên mặt Ma Pháp Đại Đế lộ vẻ kinh ngạc không
hiểu.
Mất tích, sau khi mất tích còn có thể có chuyện gì nữa? Nhất định là do đám
dân Cổ Duệ ẩn nấp ở trong Pháp Thần Điện gây ra. Ai, một cơn lốc muốn cuốn
theo toàn bộ đế quốc Ma Pháp.
Ma Pháp Đại Đế nhắm mắt lại, chậm chậm suy nghĩ, sau đó mới thở dài nói:
– Đi xuống trước đi. Mau chóng tìm được công chúa.
– Đại… đại đế, tiểu thần vẫn còn một việc chuyện quan trọng khác cần báo
cáo…
Thị quan đáp một tiếng, sau đó lại ngẩng đầu nói.
– Nói đi!
– Mong đại đế cho phép ta sử dụng tinh thần lực. Chuyện quan trọng, tiểu thần
không dám nói bằng lời.
Thị quan này nhỏ giọng nói, giọng nói run rẩy. Xem ra là chuyện rất quan
trọng. Ma Pháp Đại Đế hoàn toàn không có chút nghi ngờ nào đối với thị quan
này. Chủ yếu là tâm tình hắn hiện tại có chút loạn. Ma Pháp Đại Đế gật đầu,
phóng ra lực lượng tinh thần, để lực lượng của hắn tiến vào trong thức hải của
mình…
– Nói đi!
Ma Pháp Đại Đế sử dụng tinh thần lực nói.