Bởi vì, Chân Thần của Vị Tri Chi Địa đã không thể nhịn được nữa. Mây nổi lên
cuồn cuộn, bỗng nhiên hình thành một vòng xoáy cực lớn. Trong phút chốc, lực
lượng của vòng xoáy đã bao phủ lấy Vu Thuấn, cũng chính là thân thể Vu Nhai,
ngăn cản hắn tiếp tục hành hung.
– Chân Thần cuối cùng đã ra tay. Ha ha, Bách tộc đáng chết, Vu Nhai đáng chết
cuối cùng sẽ phải chết.
Ba gã Thần Tướng Cổ Duệ thoát được cũng không tiếp tục chạy trốn nữa, mà quay
đầu lại nhìn vòng xoáy cực lớn kia, trên mặt hiện ra nụ cười dữ tợn. Bọn họ
thật sự hận không thể băm thây Vu Thuấn và Vu Nhai thành vạn chặt
– Cuối cùng Kinh Thiên Nhất Kiếm sắp rơi xuống…
Dù thế nào đi nữa, hai đại đế quốc và Độc Cô gia cũng không dám nhìn loạn. Bọn
họ có thể thấy được tồn tại từ trên trời hạ xuống, giống như vòi rồng.
Không biết từ lúc nào thân ảnh Độc Cô gia chủ đã biến mất ở trước mặt đám
người Độc Cô Thanh Hải. Đám người Độc Cô Thanh Hải, mỗi người đều khẩn trương
gần chết.
Tiểu tử Vu Nhai, ngươi ngàn vạn không nên chết như vậy.
– Bách tộc, ban tặng cho các ngươi sự hủy diệt.
Giọng nói sang sảng từ trên trời vọng xuống. Đó là giọng nói của Chân Thần. Vu
Nhai đã từng nghe qua mấy lần ở trong Mạng hồng lá chắn đại địa. Kinh Thiên
Nhất Kiếm, thật sự sẽ rơi xuống.
– Đại đế Vu Nhai, lá chắn đại địa.
Bị trọng thương, Nham Khổ phát ra lực lượng cuối cùng ném lá chắn đại địa cho
Vu Nhai. Hiện tại người Chân Thần muốn giết nhất tất nhiên chính là Vu Nhai.
Có lá chắn đại địa ở bên cạnh, khả năng Vu Nhai giữ được tính mạng càng cao
hơn.
Các Thần Tướng Bách tộc tuy rằng không hiểu quá sâu đối với Kinh Thiên Nhất
Kiếm, thậm chí còn có người không biết về sự tồn tại của Kinh Thiên Nhất Kiếm.
Phải biết rằng, trước đó Vu Nhai chỉ nói với bọn họ, đó là thứ trấn áp Vị Tri
Chi Địa mà thôi. Nhưng bây giờ bọn họ không cần biết lịch sử, chỉ biết áp lực
phía trên ép xuống khiến bọn họ không thể nhúc nhích được. Chỉ riêng điểm ấy
cũng đủ để Nham Khổ ném lá chắn đại địa ra cho Vu Nhai.
– Gào…
Thuẫn linh của lá chắn đại địa với hình dạng giống như thổ thần thời viễn cổ
xuất hiện. Cảnh tượng giống như mấy nghìn năm trước lại xuất hiện. Lúc đó
Thuẫn Linh của lá chắn đại địa quay về phía Kinh Thiên Nhất Kiếm rít gào. Khi
đó Kinh Thiên Nhất Kiếm sử dụng ba kiếm mới giải quyết được hắn.
Thuẫn Linh đương nhiên không cam lòng, đương nhiên hiểu rõ ràng hiện tại hắn
vẫn không chống lại được Kinh Thiên Nhất Kiếm, nhưng hắn không lùi bước.
– Đại Địa Thuẫn Linh, còn có thể ngăn cản hai lần công kích không?
Vu Nhai trầm thấp nói.
Vu Thuấn lại nhớ tới trong Huyền Binh Điển, tàn hồn của hắn căn bản không chịu
nổi áp lực kinh khủng kia. Nếu như có thân thể tất nhiên không thành vấn đề.
Nhưng tàn hồn sợ nhất loại khí thế thuần khiết. Nói cách khác, đối mặt với
Kinh Thiên Nhất Kiếm, Vu Nhai chỉ có thể tự mình chống đỡ.
– Có thể. Chí ít hai lần, thậm chí ba lần. Ta đã cường đại hơn so với mấy
nghìn năm trước!
Đại Địa Thuẫn Linh nặng nề trả lời. Mỗi khi Vu Nhai lĩnh ngộ được một góc phù
văn của Huyền Binh Điển đều có thể mang lại lợi ích cho Huyền Binh bản mạng.
Lá chắn đại địa tất nhiên không ngoại lệ.
– Được!
Vu Nhai cũng nặng nề trả lời. Hắn nâng lá chắn đại địa lên, đứng ở trung tâm
vòng xoáy, giống như một chiếc thuyền lá nhỏ trong sóng lớn, bất cứ lúc nào
cũng có thể bị xé thành mảnh nhỏ. Lúc này thánh đạo gì cũng không có tác dụng.
So với Chân Thần vẫn chênh lệch quá nhiều.
Vu Nhai cũng không dự định sẽ phản kích. Trong kế hoạch hắn định ra lúc trước,
hắn chỉ phòng thủ, phòng thủ đến khi Chân Thần không có cách nào chém ra Kinh
Thiên Nhất Kiếm.
– Các vị, không cần lo cho Hắc Nguyệt Thần Vương. Hiện tại Vong Khắc dẫn theo
người bị thương tiến vào tầng ngầm phía dưới cung điện Cổ Ma. Ở đây giao cho
ta.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Vu Nhai nhìn về phía các Thần Tướng Bách tộc quát lớn. Hắn vốn muốn nói, dẫn
theo mọi người tiến vào cung điện Cổ Ma. Nhưng suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy
không thích hợp. Chỉ sợ cung điện Cổ Ma cũng không chống đỡ được. Xem ra trong
cuộc chiến đấu lần này, sân nhà này không phát huy được tác dụng quá lớn.
A, cũng không thể nói là không lớn. Ít nhất, lão nữ vương tinh linh nhờ có
cung điện Cổ Ma mà sống sót. Thậm chí ở thời điểm mấu chốt còn giết được ba gã
Thần Tướng Cổ Duệ. Nếu như không có cung điện Cổ Ma, lão nữ vương tinh linh đã
sớm bị giết chết.
– Đại đế…
– Đây là mệnh lệnh, không được chậm trễ.
Vu Nhai không cho phép bọn họ tiếp tục nghi vấn. Hắn lại nhìn về phía Thủy
Tinh nói:
– Hoàng hậu tiền bối, mong người dẫn theo Thủy Tinh cũng tiến xuống dưới lòng
đất. Hãy nói cho nàng biết, ta tuyệt đối sẽ không chết…
– Được!
Hoàng hậu vẫn phụ thể ở trên người Thủy Tinh. Lúc này lấy lực lượng của Thủy
Tinh tất nhiên không có cách nào chống lại hoàng hậu. Chỉ có điều thỉnh thoảng
vẫn có thể thấy trên mặt Thủy Tinh có chút vặn vẹo. Hiển nhiên nàng muốn lấy
lại thân thể mình.
– Đại đế, nhất định phải sống!
– Vu tiểu tử, phải sống sót. Sau này ta chắc chắn sẽ đáp ứng gả Tinh Tinh cho
ngươi.
Đan Đạo Hùng vẫn chưa hoàn toàn đáp ứng.
– Vu tiểu tử, ta được ngươi gọi là lão sư còn chưa thấy đã. Ngàn vạn không
thể chết được. Hắc hắc, lão sư của đại đế Cổ Ma.
Các Thần Tướng Bách tộc mỗi người đều nhìn chằm chằm vào Vu Nhai đang đứng ở
trung tâm cơn lốc. Một thứ gọi là lòng trung thành xuất hiện. Mãi đến lúc này,
bọn họ mới chân chân chính chính thừa nhận Vu Nhai là đại đế Cổ Ma, là người
lãnh đạo của bọn họ. Cho dù là Ứng Phượng Thiên cũng không thể tự thoát ra
được cảm giác này, cũng không tránh khỏi cảm động trước thân ảnh của Vu Nhai.
Đương nhiên, hắn không có khả năng giống như đám người Nham Khổ và người lùn
Khắc Lan Tạp, nhưng tự đáy lòng vẫn cảm thấy bội phục.
– Lên… . . .
Trong nháy mắt, tất cả đám người Bách tộc vọt vào cũng trong Thú Đằng Vương
Thành gần như đã bị san bằng, nhanh chóng tiến vào trong huyệt động mai táng
của cung điện Cổ Ma. Chỉ có ở bên trong huyệt động sâu như vậy, bọn họ mới có
thể giữ được tính mạng.
– Lá chắn đại địa sao? Lâu ngày không gặp…
Giọng nói của Chân Thần lộ vẻ lạnh lùng. Chỉ có điều lời còn chưa nói hết, một
đạo kiếm quang khủng bố đã xé rách bầu trời, khiến bầu trời vốn đầy mây, áp
lực nặng nề chợt trở nên sáng sủa. Trong phút chốc, kiếm quang đã đi tới phía
trên lá chắn đại địa…
– Đi…
Tiếng nổ điên cuồng gần như vang vọng khắp toàn bộ Bách Tộc Loạn Địa. Lấy Vu
Nhai làm trung tâm, mặt đất bắt đầu tách ra. Vô số ma thú rít gào. Nhưng hiện
tại không ai có thể nghe được tiếng của bọn chúng. Giờ phút này, giống như tận
thế.
– Ngọc đại nhân, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tại tuyến phòng ngự của Bách tộc, Ngọc Vấn Hiền đang cùng Lam Thương Tử đấu
mấy hiệp. Lúc này, bản thân hắn mặc nhuyễn giáp ở trong cứ điểm tuyệt địa mới
xây. Hắn đang cùng mấy người Mượn kiếm huynh và Dạ Tình thảo luận xem phải
đánh trận chiến này như thế nào.
Nhưng thảo luận một hồi, hắn lại cảm giác đất rung núi chuyển.