Nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao kinh ngạc hỏi:
– Cái gì?
Nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao chỉ biết người bắt được tin tức kia hình như
có vấn đề nhưng không rành tình huống cụ thể, gã cứ tưởng nam nhân trước mặt
là kẻ bị truy sát.
Tức là nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao cho rằng Vu Nhai chính là mượn kiếm
huynh.
Cổ Duệ chi dân khác nhìn Vu Nhai chằm chằm, hắn giết Cổ Duệ chi dân, còn phá
lực lượng hắc chú.
Vu Nhai cũng giật nảy mình, hắn không ngờ lão nhân bất giác nhìn thấu mọi
chuyện. Vu Nhai liếc lão nhân vài lần, hắn có cảm giác như đối diện Đông
Phương Thần Thông. Lão nhân này cùng đẳng cấp như Đông Phương Thần Thông sao?
Ngẫm lại cũng đúng, nghe lão nhân nói thì lực lượng nguyền rủa, tức là sức
mạnh hắc chú do lão làm, đương nhiên lão phải nắm tình huống người bị nguyền
rủa. Ít nhất đối với cường giả như lão nhân thì khaỏng cách này quá gần, với
thân phận như lão không cần chú ý việc nhỏ truy sát, giao người dưới tay đi
làm là được. Bây giờ Vu Nhai phá sức mạnh hắc chú của lão nhân, cho nên lão
muốn tự mình hỏi.
– May mắn mượn kiếm huynh đã ra ngoài, hiện tại đã chạy tới chỗ lão viện
trưởng, nếu không thì . . .
Lão nhân nhìn Vu Nhai, mỉm cười hỏi:
– Có phải ngươi cảm thấy người kia đã chạy đến bên cạnh một thánh binh sư thì
không sao? Tin tức Vệ gia dựa vào Cổ Duệ chi dân ta rất nhanh sẽ lan ra, ngươi
cảm thấy ta thật sự không làm gì được một thánh binh sư bình thường sao?
Nụ cười kia làm Vu Nhai rởn tóc gáy. Đúng vậy, nếu đổi lại là Đông Phương Thần
Thông thì chịu bó tay trước Bắc Đẩu học viện sao?
Bây giờ Vu Nhai chỉ có thể mong đợi Bắc Đẩu học viện truyền tin tức ra ngoài.
Lão nhân nhìn thấu suy nghĩ của Vu Nhai, nói:
– Truyền ra rồi sao? Trong thời gian ngắn này có thể vượt ra Bắc Đẩu thành
không? Cùng lắm ta tốn chút thời gian diệt toàn bộ Bắc Đẩu thành là xong. Ta
không sợ tin tức ta xuất hiện tại đây bị truyền ra, dù sao các ngươi đã biết
có Thần Duệ chi tộc ta ở Thần Huyền đại lục. Bọn họ không điều tra ra ta đến
đây làm gì, càng không biết kế hoạch cuối cùng của chúng ta là cái gì, đến
Thần Huyền đại lục như thế nào, vậy là đủ rồi.
Tiểu Mỹ vừa sốt ruột vừa tức giận nói:
Lão nhân dịu dàng nhìn Tiểu Mỹ, đồng ý không giết người:
– Nếu công chúa đã nói thì ta không giết người, nhưng ta phải nhanh chóng
hành động. Bây giờ mới chỉ hai người biết chuyện, nếu truyền ra thì khá rắc
rối, ta buộc lòng phải giết. Từ xa xóa bỏ sức mạnh hắc chú của bọn họ là được.
Lão nhân nói vậy là sao?
Mọi người chưa kịp phản ứng thì lão nhân nâng tay lên, bắt ấn. Một lực lượng
màu đen bay lượn giữa ngón tay lão ngưng kết ra pháp ấn không biết tên.
Lão nhân khẽ nói:
– Phá!
Vu Nhai thản nhiên nói:
– Ừm! Thánh binh sư này có chút thực lực nhưng tuổi quá lớn, đã già. Nếu hắn
trẻ thêm vài tuổi thì ta phá chú cự ly xa sẽ hơi khó khăn, nhưng bây giờ thì .
. . Phá cho ta!
Cuối cùng lão nhân khẽ quát, lực lượng cường đại mà tà ác cách không vọt hướng
Bắc Đẩu thành. Vang tiếng bóc, lực lượng tà ác biến mất, không gian ngăn cách
trở về hình dạng ban đầu.
Lão nhân nói:
– Được rồi, sức mạnh hắc chú đã được xóa.
Tiểu Mỹ hoang mang hỏi:
– Cái gì? Bọn họ không chết đúng không?
Lão nhân mỉm cười nói:
– Đương nhiên là không, bọn họ sẽ sống tốt, không bị ảnh hưởng chút gì. Sau
khi ta trừ bỏ sức mạnh hắc chú thì ‘ký ức Vệ gia làm phản’ cũng bị loại trừ,
giống thế này . . .
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Lão nhân nhìn hướng đám người Dạ Tình, Dạ a di, tay nhẹ chỉ.
– Phá!
Khi lão nhân nhìn hướng Dạ Tình thì Vu Nhai, Tiểu Mỹ biến sắc mặt nhưng không
có thời gian ngăn lại.
Đám người Dạ a di, Dạ Tình khẽ kêu:
– Ư . . . A.
Bọn họ mờ mịt ngẩng đầu lên, mặt hơi tái.
– Ngươi làm gì đám người Dạ Tình tỷ?
Lão nhân trả lời:
– Bọn họ nghe điều không nên nghe nên ta trừ bỏ sức mạnh hắc chú trên người
họ, thuận tiện xóa luôn pahànn hỏ ký ức đó. Hai người ở Bắc Đẩu thành cũng
giống vậy, hơi suy yếu một chút nhưng còn sống, không bị tác dụng phụ gì. Ta
chỉ muốn chứng minh cho công chúa thấy ta không giết người, thưa công chúa
diện hạ.
Tiểu Mỹ thuận miệng nói:
– Ta không phải là công chúa gì!
Tiểu Mỹ không hiểu nổi sự việc, vội chạy tới chỗ đám người Dạ Tình, Dạ a di,
hỏi thăm tình huống. Tiểu Mỹ thấy bọn họ chỉ mờ mịt như mất đi cái gì, không
còn gì.
Lão nhân không quan tâm phản ứng của Tiểu Mỹ, ánh mắt dời hướng Vu Nhai:
– Bây giờ toàn bộ Thần Huyền đại lục chỉ còn lại một mình ngươi biết tin tức
kia, tự ngươi giải sức mạnh hắc chú nên không thể dùng sức mạnh hắc chú xóa bỏ
ký ức của ngươi. Nếu không giết ngươi thì phải xâm nhập ý thức vào đầu người
mới xóa ký ức đó được. Sao? Ngươi chọn loại nào?
Tim Vu Nhai chìm xuống đáy cốc, lão nhân trước mắt trực tiếp nói thẳng, cách
không nhẹ nhàng xóa ký ức của Bắc Đẩu học viện đẳng cấp thánh binh sư, rốt
cuộc lão có lực lượng đáng sợ cỡ nào?
– Làm sao đây?
Thôn Thiên kiếm linh trầm giọng nói:
– Hết cách, trừ phi ngươi đến đỉnh thánh binh sư trung đoạn cộng với lực
lượng của ta mới đối kháng nổi lão nhân trước mắt. Đó chỉ là có thể, ta không
nhìn ra thực lực cụ thể của lão.
Chỉ Thôn Thiên kiếm linh dám nói chuyện, các công chúa khác không dám phản
ứng, sợ bị lão nhân cường đại không thể chống cự phát hiện ra. Cảm giác bất
lực dâng tràn trong lòng Vu Nhai.
Lão nhân thấy Vu Nhai không trả lời thì nhắc nhở:
– Không cần suy nghĩ nhiều, ngươi không có cách nào chống cự, giờ ngươi chỉ
có một lựa chọn. Có phải ngươi hơi hối hận không? Nếu không vào chỗ của ta mà
đi cùng đồng bạn thì có lẽ sẽ mang tin tức ra ngoài được. Rất đáng tiếc, dù
vừa rồi ngươi rời khỏi không gian kia thì ta vẫn có cách tìm được ngươi, không
tốn thời gian. Ta cách ngươi rất gần, ngươi không trốn thoát. Không phải phá
sức mạnh hắc chú của ta là ngươi sẽ trốn được.
Lão nhân đả kích Vu Nhai dữ dội.
Nghe lời này Vu Nhai thầm cười khổ. Vu Nhai vốn nghĩ nếu vừa rồi cùng mượn
kiếm huynh rời đi có lẽ sẽ truyền tin ra ngoài được, tuy hắn sẽ không thật sự
làm như vậy nhưng lời lão nhân nói khiến hắn tuyệt vọng.
Thì ra vừa rồi Vu Nhai chọn đi hay ở lại không có gì khác nhau, vẫn bất lực.
– Đương nhiên nếu ngươi có thể lập tức tìm đến truyền tống trận thì ta không
làm gì được, nhưng ngươi không có. Ta kaham phục lòng can đảm, sự quyết tâm
của ngươi, khi đó dám ở lại, nhưng dù thế nào thì bây giờ ngươi phải lựa chọn.
có vẻ lão nhân thích đả kích người ta, lão nói khá nhiều. Ánh mắt nhìn người
không có kiêu ngạo mà còn hơi thân thiết, người như vậy mới là đáng sợ nhất,
kiêu căng là biểu hiện của sự bồng bột.
Tuyển chọn?
Chết hoặc bị dò xét ký ức? Đối với Vu Nhai thì hai lựa chọn đều là chết.d ký
ức bị dò xét thì lão nhân sẽ biết về Huyền Binh Điển, khi đó lão chịu buông
tha cho Vu Nhai sao?