Lão nhân không quan tâm Vu Nhai ở đầu bên kia không gian.
Xung quanh bọn họ là bên ngoài một tòa thành nhỏ, có người đi ngang qua nhưng
không biết bọn họ tồn tại.
Vu Nhai hít sâu, nói:
– Lại là phong tỏa không gian, cường đại hơn cái mình gặp nhiều.
Vu Nhai biết người đối diện, đặc biệt là lão nhân chắc chắn hắn không đấu lại.
Nhưng vậy thì sao? Không đấu lại cũng phải đấu. Trong lòng Vu Nhai bình tĩnh
như nước lặng, kiên quyết nhấc chân lên.
Nói thật ra Vu Nhai còn hoang mang chuyện Tiểu Mỹ bỗng biến thành công chúa
đại tộc trong Cổ Duệ chi dân, không chút chuẩn bị tâm lý. Nhưng bây giờ không
phải lúc cho Vu Nhai tìm hiểu, nếu đã gặp thì phải đối diện.
Vu Nhai chỉ hơi ngừng lại sau đó bước thẳng vào không gian.
Nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao phía đối diện khẽ kêu lên:
– A?
Bởi vì nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao nhìn thấy hình ảnh khó tin, nhân loại
bình thường ở không gian đối diện đi hướng gã. Người này tới chịu chết hay vì
tò mò? Hoặc có lẽ tự phụ, không rõ tình huống muốn đến cứu người?
Ha ha, nhân loại bình thường đúng là có rất nhiều người buồn cười, tự cho là
kiêu ngạo thật ra là rác rưởi phế vật. Ví dụ như thiên tài mười tám địa gia
tộc, nhìn Vệ gia Thuẫn Lĩnh hành tỉnh là biết, toàn là chó chết.
Nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao lười đi tiếp, nếu nhân loại bình thường muốn
đến chịu chết gã không ngại tạo cơ hội.
Có lẽ vì biểu tình khác lạ của nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao khiến người ta
chú ý. Mọi người, bao gồm lão nhân nhìn hướng đầu bên kia không gian.
Người Bắc Đẩu cô nhi viện phản ứng lại. Đầu tiên là Dạ Tình, nếu Vu Nhai trông
thấy được bên này thì không gian chỗ này cũng có thể thấy hắn.
Dạ Tình há hốc mồm, lẩm bẩm:
– Vu . . . Vu Nhai.
Dạ Tình hét lên, chạy tới mấy bước:
– Vu Nhai, đừng qua đây!
– Vu Nhai, hắn chính là Vu Nhai?
Dạ a di, đám nhóc ngây ra, tò mò nhìn nhân vật trong truyền thuyết. Đây là
người Dạ Tình thích, thì ra lúc hắn ăn mặc tươm tất thì cũng không tệ, xứng
với nàng.
Bây giờ không phải lúc suy nghĩ về điều này, Dạ a di vội gác sang một bên,
thầm nghĩ:
– Nếu hắn là nhân vật trong truyền thuyết vậy là có thể hóa giải cục trước
mắt?
Dạ a di nghĩ đến đây lại cười khổ, biểu hiện của Dạ Tình cho nàng biết sự thật
tàn nhẫn.
– Siêu lừa đảo?
Tiểu Mỹ ngoái đầu lại, mắt sáng dấy lên hy vọng. Nhưng khi Tiểu Mỹ thấy biểu
hiện của Dạ Tình thì cũng lao nhanh tới.
Giọng Tiểu Mỹ trong trẻo la lên:
– Siêu lừa đảo, đừng qua đây!
Tiểu Mỹ hét lên khiến ba người ngây ra. Nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao ngoái
đầu lại, mắt bắn tia sáng nhìn Vu Nhai trong vòng xoáy đối diện. Mắt nam nhân
trẻ tuổi cầm trường đao tràn ngập sát khí. Người thứ hai là lão nhân tóc đen,
lão ngẩng đầu nhìn hướng Vu Nhai, nhíu mày.
Người cuối cùng là Vu Nhai, hắn không ngờ Dạ Tình, Tiểu Mỹ sẽ phản ứng nhanh
như vậy. Nhưng Vu Nhai không dao động, hắn biết rõ tại sao Dạ Tình, Tiểu Mỹ
ngăn cản nhưng hắn tuyệt đối không rời đi.
Vu Nhai từng bước đi tới trước, hắn bước ra vòng xoáy trong ánh mắt tuyệt vọng
của Dạ Tình, Tiểu Mỹ.
Vù vù vù vù vù!
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Khi Vu Nhai bước ra vòng xoáy thì có khí thế kinh khủng ập đến làm hắn nghẹt
thở. Không chỉ là hơi thở phong tỏa không gian, còn có sát khí từ nam nhân trẻ
tuổi cầm trường đao đứng phía đối diện. Dù vậy nhưng sắc mặt Vu Nhai không
thay đổi, hắn không hề ngừng lại tiếp tục đi tới. Không ai nói chuyện, mọi
người muốn nhìn xem khách không mời định làm cái gì.
Cộp cộp cộp!
Không khí nặng nề, chỉ còn lại tiếng bước chân của Vu Nhai, hắn đi hướng Tiểu
Mỹ.
Trong mắt Vu Nhai không có nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao, bây giờ hắn chỉ
muốn đến bên cạnh Tiểu Mỹ. Vu Nhai không quan tâm tiếp theo sẽ xảy ra chuyện
gì, hắn chỉ nghĩ đi đến bên nữ nhân của mình, đơn giản như thế.
Khi Vu Nhai và nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao lướt qua nhau.
Keng!
Chợt vang thanh âm điếc tai, đao quang đen chặn lại đường đi của Vu Nhai. Nếu
Vu Nhai còn bước tới một bước thì đầu sẽ lìa khỏi cổ.
Nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao mở miệng nói:
– Sao ngươi dám đến gần công chúa? Con kiến đê tiện! Bây giờ ngươi có hai con
đường để chọn, tự sát hoặc bị ta giết.
Vu Nhai nghiêng đầu nhìn nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao, lạnh nhạt nói:
– Chỉ bằng vào ngươi?
Vẻ mặt Vu Nhai mỉa mai, lúc này hắn không có chút gì xấu xa hay sợ hãi, chỉ có
kiên quyết, cảm giác chịu chết.
– Dám xem nhẹ ta? Tìm cái chết.
Nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao lười nói nhảm với Vu Nhai, giơ đao chém
xuống.
Vu Nhai nhẹ nhích chân lao hướng Tiểu Mỹ, né trường đao. Tay Vu Nhai cầm một
cây kiếm đen, là U Hoang sau khi dung hợp vào Huyền Binh Điển. Kiếm huơ sau
lưng, vang tiếng kim loại, thanh kiếm va chạm với trường đao. Vu Nhai không
quan tâm, tiếp tục đi hướng Tiểu Mỹ. Vì Vu Nhai vừa đi vừa đỡ nên biến thành
nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao theo sau lưng hắn.
– Đồ đê tiện!
Nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao ngẩn người, gã không ngờ nhân loại bình
thường dễ dàng né tránh nhát đao của gã và còn tiếp tục tiến tới. Quá nhục
nhã, dù rằng nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao chỉ mới phát ra hai phần lực
lượng.
Nhưng trong số nhân loại bình thường không phải bạn cùng lứa nào cũng dễ dàng
đỡ được hai phần lực lượng của nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao.
Quan trọng nhất là nhân loại bình thường này có mập mờ với công chúa, gã thì
mất hết mặt mũi trước công chúa. Gã phải giết nhân loại này, giết hắn thật gọn
gàng. Lòng kiêu ngạo của nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao không chấp nhận sự
thất bại này.
Nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao không quan tâm nếu giết Vu Nhai thì công chúa
của gã có cảm giác gì. Công chúa là công chúa thần cao cao tại thượng, nam
nhân trước mắt gã là con kiến tùy ý giẫm chết, dù công chúa có quan hệ gì với
hắn thì chỉ là công chúa và vật nuôi.
Khi nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao định bùng nổ thì một thanh âm già nua
vang lên:
– Được rồi Hắc Đạt Tư, khoan ra tay, ta có mấy câu muốn hỏi hắn.
Là lão nhân.
Trong phút chốc nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao suýt hộc máu, may mà gã nén
lại được. Nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao không dám cãi lời lão nhân, nhưng
gã vẫn muốn giải thích vài câu.
Nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao tiến lên mấy bước, nói:
– Đại quản sự, đối với kẻ ti tiện này có gì mà nói? Thấy là biết người này có
liên quan với công chúa, thần vương đã nói công chúa không được dính dáng gì
đến sinh vật nam giới bình thường.
Nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao không thèm dùng từ nam nhân mà xếp nhân loại
bình thường vào sinh vật nam giới.
Lão nhân nói thẳng trước mặt mọi người:
– Ngươi yên tâm, công chúa băng thanh ngọc khiết, chưa bị nam nhân nào đụng
chạm.
Lão nhân mỉm cười nói:
– Hơn nữa ta có hảo cảm với nam nhân làm công chúa thấy hứng thú. Đặc biệt là
mới rồi nam nhân này chẳng những phá lực lượng hắc chú của ta, còn giết ai
người Xích Địa thần tộc, phá không gian phong tỏa đưa một người khác ra ngoài.
Ta hơi hứng thú với hắn.