“Trung thiên tử lôi tông có tới hai thần huyền đại năng, Ngọc Hành đại lục có
nhiều linh thạch nhất, thần huyền đại năng quả nhiên không ít…”
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên liên tục nhắm hướng Toái Ngọc cổ vực, dọc dường gã
không hề khách khí, không ngừng bức hỏi sáu Kim đơn đại tu sĩ.
Qua lời sáu Kim đơn đại tu sĩ, Ngụy Tác biết không ít tin tức hữu dụng.
Hóa ra phe Ngọc Hành đại lục chỉ có hoàng sam thanh niên và cung trang quý phụ
là người Bích Tỳ tông, còn lại bạch phát lão ẩu là tu sĩ Minh Thổ tông, ba
người kia là tán tu được chiêu lãm.
Thiên Huyền đại lục tu đạo giới hiện tại đã tan rã, nguyên nhân lớn nhất vì
thế cân bằng giữa các đại tông môn không còn, tu đạo giới của đại lục mất sạch
quy củ, đối với tu sĩ Ngọc Hành đại lục thì đó là một cục thịt thơm, nhiều tu
sĩ muốn đến phát tài còn nhiều đại thế lực đến chia phần.
Trừ Trung thiên tử lôi tông và Bích Tỳ tông, Minh Thổ tông, Ngọc Hành đại lục
còn hai siêu cấp đại tông môn là Vạn Hoàng cung và Đông Lai bí cảnh, hai tông
môn này đều có thần huyền đại năng, chỉ là họ đều thập phần phiêu diêu, môn
nhân đệ tử cực hiếm xuất hiện ở thế gian nên những cao thủ nổi danh trong hàng
ngũ Kim đơn đại tu sĩ của đại lục này cũng không biết cụ thể.
Qua bạch phát lão ẩu, Ngụy Tác biết Minh Thổ giáo có hai thần huyền đại năng
lần này không phải Minh Thổ giáo tông chủ đến mà là sư huynh của y – một thần
huyền đại năng khác.
Đủ thấy thực lực chỉnh thể của siêu cấp đại tông môn Ngọc Hành đại lục vượt
trên Thiên Huyền đại lục, khó trách Thiên Huyền đại lục vừa loạn, Ngọc Hành
đại lục đã vội xâm nhập.
Huyền Phong môn và Chân Võ liên minh với Trung thiên tử lôi tông, Bích Tỳ
tông, Minh Thổ tông, điều kiện là nếu Thiên Huyền đại lục tây bộ có linh mạch
hóa sinh thì cùng hưởng linh mạch, sau đó chiếm hết đại lục mà phân chia, phía
nam Thiên Huyền đại lục do tam đại tông môn Ngọc Hành đại lục chiếm, phía bắc
thuộc về Chân Võ tông và Huyền Phong môn.
Huyền Phong môn và Chân Võ cùng tam đại tông môn Ngọc Hành đại lục trao đổi
nhiều điển tịch, năm Hoàng thiên thần tướng của hoàng sam thanh niên là do cao
thủ luyện khí của Bích Tỳ tông dung hợp pháp trận, cấm chế của Huyền Phong môn
rồi Bích Tỳ tông tông chủ dồn thần văn vào luyện chế thành.
Ngụy Tác thậm chí bức hỏi công pháp cùng thuật pháp của sáu Kim đơn đại tu sĩ
này.
Công pháp cùng thuật pháp của các tu sĩ khác đối với gã không là gì nhưng
“Minh thần hoang nguyên” của bạch phát lão ẩu thuộcMinh Thổ tông đích xác là
vô thượng cường pháp, không chỉ hình thành ảo cảnh mà còn có ma âm nhiễu loạn
thần thức, với tu vi của gã thi triển thì ảo cảnh bao trùm trăm dặm.
Tuy đạo thuật pháp này không có uy năng trực tiếp công kích, không tạo tiên cơ
như Đại thừa pháp âm nhưng khi cần giải quyết nhanh đối thủ thì lại hữu dụng,
sánh với “Hoàng Thiên diệt thức nhãn” của Hoàng Thiên đạo. Một đối thủ Thần
huyền tam trọng thi triển thuật này, đối với Ngụy Tác cũng không dễ đối phó.
“Cương nha muội, đến đó ngươi đừng lộ diện, cả hai chúng ta đồng thời xuất
hiện,dễ bị nhận ra lắm.” Ngụy Tác thập phần thủ tín, thấy không hỏi được nữa
thì ném sáu Kim đơn đại tu sĩ vào một chỗ, thi triển cấm chế khiến họ không
thể đi khỏi trong mấy ngày. Thực lực Ngọc Hành đại lục tu đạo giới khiến gã
quyết định hành sự kín đáo. Song thần huyền của gã là lợi khí đánh lừa tốt
nhất, đối phương không biết rõ thân phận mà coi gã là Thần huyền tu sĩ thông
thường, khi đối địch tất nếm đòn.
“Không ngờ ta tỉnh lại trong một thời đại thế này.” Linh Lung Thiên hiểu ý
Ngụy Tác ý, gật đầu lẩm bẩm.
“Không ngờ ta cũng may mắn kinh qua thời đại này, còn thành khí linh của một
món tiên khí chân chính.” Lục bào lão đầu thập phần cảm thán.
Bỏ lại Kim đơn tu sĩ Ngọc Hành đại lục, Ngụy Tác hít sâu một hơi, nhìn kỹ miền
hoang vu đoạn liên tục phát động Động Hư bộ pháp, nhắm hướng Toái Ngọc cổ vực.
Gã hiểu Linh Lung Thiên và lục bào lão đầu vì sao lại cảm thán như thế.
Thiên khung sụp đổ, thời đại tu đạo giới chấn động nhất trong mười vạn năm nay
đã mở màn, dù Thiên khung sáu đại lục kia không sập thì nguyên hỗn loạn của
Thiên Huyền đại lục sẽ có không biết bao nhiêu tu sĩ và tông môn rơi rụng,
nguồn lực dư ra tụ vào vài tông môn và một số người, cộng thêm Thiên khung
không còn, yêu thú tràn vào, linh khí hóa sinh, tu đạo giới có thêm không biết
bao nhiêu nguồn thu… Thời đại này không thể bình phàm, sẽ có đại năng siêu
phàm xuất hiện.
Đối với Ngụy Tác, gã không nghĩ quá xa, thật ra suy nghĩ rất giản đơn… Thiên
Huyền đại lục là quê gã, là chỗ gã và phụ mẫu sống từ bé nên không để người
ngoài vào tự tung tự tác… Chỗ có linh khí kinh nhân tụ lại, gã cũng muốn
cướp, dù không hình thành linh khí linh mạch thì bày vài Tụ linh trận, để bọn
Cơ Nhã tu luyện cũng khiến tu vi đề thăng nhanh, hà huống Ngọc Thiên có Phong
Ngô Thương là bằng hữu. Còn Lệ Nhược Hải và Tâm Hữu Lan của Linh Thú cung,
Linh Thú cung được gã nhắc trước nên tất không bị diệt trong trường biến cố
này, mà đang bố trí ở nơi nào đó của Thiên Huyền đại lục… Trước kia gã là
tiểu tán tu Linh Nhạc thành, đương nhiên không đáng gì nhưng hiện tại… Muốn
phân chia Thiên Huyền đại lục thì phải hỏi gã đã.
“Thiên địa linh khí lại đến mức này, khi viễn cổ Thiên khung hóa sinh, linh
mạch chưa đoạn tuyệt thì chỉ sơn môn đại giáo trong truyền thuyết mới có thiên
địa linh khí như thế!”
“Có vẻ thiên địa linh khí quanh Toái Ngọc cổ vực còn gấp đôi!”
Càng đi về Toái Ngọc cổ vực, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên, lục bào lão đầu càng
chấn kinh.
Thiên địa linh khí càng lúc càng nồng hậu, khiến Ngụy Tác và Linh Lung Thiên,
lục bào lão đầu nhận ra Toái Ngọc cổ vực đích xác là trung tâm dòng linh khí
tụ lại.
Cách Toái Ngọc cổ vực chừng bốn, năm vạn dặm, nồng độ thiên địa linh khí gấp
hơn mười lần Hải Tiên thành khi xưa, cây cỏ trong hoang nguyên thậm chí lấp
lánh linh quang, như thiên địa linh dược sắp hóa sinh. Như không phải tu đạo
giới bây giờ mà là linh địa của đại tông môn của viễn cổ tu đạo giới trong
truyền thuyết.
Theo cảm tri của Ngụy Tác và Linh Lung Thiên, linh khí quanh Toái Ngọc cổ vực
còn gấy đôi khu vực này, tu luyện ở đó thì sĩ Thần hải cảnh phổ thông tu trong
một ngày cũng hấp nạp lượng linh khí của mười hạ phẩm linh thạch trở lên. Dù
tu đạo giới bây giờ không ai bố trí được Tụ linh trận của lục bào lão đầu
nhưng Tỏa khí trận của tông môn cỡ Cổ Kiếm tông đã khiến tiến cảnh của tu sĩ
trong đó thập phần kinh nhân.
“Xem ra chưa xảy ra đại chiến.”
Lại thêm hơn hai vạn dặm, Ngụy Tác hơi chậm lại, mỗi lần thi triển Động Hư bộ
pháp đều thập phần cẩn thận, cảm tri kỹ.
Linh khí h nồng độ biến không khác gì họ dự liệu nhưng phía Toái Ngọc cổ vực
không có quang diễm và tiếng đấu pháp kinh thiên động địa, cũng không có
nguyên khí dao động quá mạnh, cõ vẻ đại chiến chưa bắt đầu.
“Chuyện gì hả?” Ngụy Tác đi tiếp, cách Toái Ngọc cổ vực không đầy năm nghìn
dặm thì cùng Linh Lung Thiên, lục bào lão đầu trở nên kinh nghi bất định.
Đang lúc yên bình, quanh Toái Ngọc cổ vực không có bao nhiêu yêu thú, tu sĩ
triệt để chiếm thượng phong. Toái Ngọc cổ vực và một số vùng bên ngoài có linh
quang lóe sáng, rõ ràng đông đảo tu sĩ tụ tập.
Thinh không ngoài xa liên tục xuất hiện độn quang, tựa hồ nhắm hướng Toái Ngọc
cổ vực.
Theo lời sáu Kim đơn tu sĩ Ngọc Hành đại lục và tình thế hiện tại, bên ngoài
Toái Ngọc cổ vực có một khu vực tụ tập tu sĩ Ngọc Hành đại lục, còn Ngọc Thiên
tông và Tây Tiên nguyên ở trong cổ vực, nhưng nếu hai bên sắp bạo phát đại
chiến thf phe Ngọc Hành đại lục khẳng định sẽ cắt đứt thinh không, không để
viện quân Ngọc Thiên tông và Tây Tiên nguyên không ngừng đổ tới.
“Xem tình hình đã, ngươi giả làm tu sĩ khác đường với ta.”
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên tách ra, theo hai hướng đến Toái Ngọc cổ vực.
“Toàn là tu sĩ Thiên Huyền đại lục?”
Ngụy Tác che đi tu vi chân chính, cách Toái Ngọc cổ vực không đầy hai nghìn
dặm thì nhìn rõ những người tới đều là tu sĩ Thiên Huyền đại lục.
Toái Ngọc cổ vực xuất hiện năm, sáu linh quang quang tráo, bao trùm năm, sáu
trăm dặm, che kiens mấy ngọn núi, mấy trăm tu sĩ lướt đi ngoài linh quang
quang tráo. Tu sĩ Thiên Huyền đại lục đổ tới không vào trong linh quang lung
tráo mà đến một sơn cốc.
Trên đỉnh núi đối diện sơn cốc có một lục sắc linh quang quang tráo linh khí
xung thiên, không rõ có bao nhiêu tu sĩ Ngọc Hành đại lục.
Trong sơn cốc do mấy đỉnh núi thấp vây lại mà thành, quang hoa lấp lóe, tựa hồ
tụ tập số lượng kinh nhân tu sĩ.
-o0o-