“Vọng động là chết!”
Ngụy Tác lại lên tiếng, lão giả gầy khô phe Ngọc Hành đại lục thổ huyết văng
đi, đồng thời một tu sĩ dùng pháp khí vừa chạy được mấy chục dặm bị một đạo
thanh sắc thần quang cắt đầu.
Khí tức áp chế tất cả phe Ngọc Hành đại lục, nhất thời hai, ba trăm tu sĩ đều
có linh quang lóe sáng, nhưng tất cả bất động.
“Hôi hắc sắc tàn nguyệt của y kinh thiên động địa, khiến hư không rung lên…
Còn đồng thời phát ra hai làn, lẽ nào là…?”
“Y đã san bằng Thiên Kiếm tông… Sao lại thế được, không phải y nhục thân mộc
hóa rồi hả?”
Nhiều tu sĩ Thiên Huyền đại lục rúng động.
“Giao nạp bảo nang và pháp khí ra.”
Ngụy Tác bất động trên không trung, chỉ vào bạch phát lão ẩu và hoàng sam
thanh niên, cung trang quý phụ.
Sáu Kim đơn đại tu sĩ phe Ngọc Hành đại lục thì ba đã bị gã trọng thương, chỉ
còn ba Kim đơn đại tu sĩ đủ chiến lực.
“Mỗ đã bảo không thích lắm lời.”
Bạch phát lão ẩu há miệng định nói nhưng Ngụy Tác liếc qua, bạch phát lão ẩu
lùi liền mười ba bước, mỗi bươc đều hộc máu, thân ngoại linh khí tan vỡ.
Hoàng sam thanh niên và cung trang quý phụ biến sắc, cùng vung tay đưa nạp bảo
nang cho Ngụy Tác.
“Giao hết ra.”
Ngụy Tác không đổi sắc, thu nạp bảo nang của hai người, mục quang nhìn sang
phe Ngọc Hành đại lục, đóng đinh vào một tu sĩ Phân niệm cảnh tướng mạo phổ
thông, mặc hôi sắc pháp bào.
Y biến hẳn sắc mặt, rùng mình lấy hết nạp bảo nang và một thứ đang cầm trong
tay ra.
Một thanh sắc phổ thông nạp bảo nang và một viên hắc sắc pháp châu cỡ trứng
chim câu bay đến trước mắt Ngụy Tác và Linh Lung Thiên.
“Thái âm diệt thần châu, pháp khí gần đạt tiên giai, chỉ có một viên, vô
dụng.” Linh Lung Thiên liếc hắc sắc pháp châu.
“…”
Phe Ngọc Hành đại lục kinh hãi, pháp khí gần đạt tiên giai mà đối phương tựa
hồ coi là bình thường. Hơn nữa tu sĩ Ngọc Hành đại lục này thập phần phổ
thông, tu sĩ ở quanh không nhận ra y có một món pháp khí như thế, mà đối
phương lại cảm tri rõ, rõ ràng hoàn toàn nắm được toàn cục.
“Giao hết pháp khí và nạp bảo nang giao ra.” Ngụy Tác thản nhiên, thu Thái âm
diệt thần châu rồi bảo mọi tu sĩ Ngọc Hành đại lục.
Uy áp kinh nhân dồn lên tu sĩ Ngọc Hành đại lục, không ai dám chống lại mà
giao hết pháp khí và nạp bảo nang, ngay cả tu sĩ lùn họ Phòng cùng bạch phát
lão ẩu cũng đưa hết đến trước mặt Ngụy Tác.
“Oa ha ha ha, Ngọc Hành đại lục có nhiều linh thạch nhất, lần này phát tài
rồi! Tiểu tử, Ngọc Hành đại lục đến cướp của Thiên Huyền đại lục hay là chúng
ta đến đó cướp lại!” Lục bào lão đầu thấy cả đống nạp bảo nang thì hưng phấn
kêu lên.
“Các vị là tông môn nào của Ngọc Hành đại lục?” Ngụy Tác ngó lơ lục bào lão
đầu, hoàng sắc quang hoa như ánh nến trên ngón tay, hỏi hoàng sam thanh niên.
“Bọn tại hạ là tu sĩ Bích Tỳ tông và Minh Thổ tông.” Săc mặt hoàng sam thanh
niên cực kỳ khó coi, nghiến răng đáp.
“Trừ hai tông môn ra còn những tông môn nào cùng đến Thiên Huyền đại lục?”
Ngụy Tác nhìnhoàng sam thanh niên, mặt mũi lạnh tanh hỏi, “Lần này xâm nhập
Thiên Huyền đại lục do mấy đại tông môn liên thủ dẫn đầu?”
“Bích Tỳ tông, Minh Thổ tông và Trung thiên tử lôi tông liên thủ, tổng cộng
mười bảy tông môn cùng vào Thiên Huyền đại lục.” Hoàng sam thanh niên vững dạ
hẳn.
“Các vị đã vào phúc địa Thiên Huyền đại lục, lại từ phía tây tới, hiểu gì về
tu đạo tông môn của Thiên Huyền đại lục và linh khí tụ tập sau khi Thiên khung
tan vỡ?” Ngụy Tác ra hiệu cho bọn Cổ Kiếm tông tông chủ đến.
“Xem ra các vị không hiểu gì về đại thế ở ngoại giới.” Hoàng sam thanh niên
ngạo nghễ hẳn, “Thật ra siêu cấp tông môn Huyền Phong môn và Chân Võ của Thiên
Huyền đại lục đã liên thủ vói bọn tại hạ! Hiện tại địa khu linh khí dày nhất
Thiên Huyền đại lục tây bộ thì quá nửa nàm trong tay bọn tại hạ. Thiên Huyền
đại lục trừ Ngọc Thiên tông và Tây Tiên nguyên ra thì các tông môn đều trọng
thương, ngay cả sơn môn Tử Huyền động thiên cũng bị bọn tại hạ triệt để công
phá! Hiện tại đại năng của Bích Tỳ tông, Minh Thổ tông và Trung thiên tử lôi
tông cùng Huyền Phong môn, Chân Võ đang áp sát khu vực Ngọc Thiên tông và Tây
Tiên nguyên khống chế, chỉ vài ngày tới, Ngọc Thiên tông và Tây Tiên nguyên sẽ
phải thần phục hoặc không sẽ bị diệt!”
“Gì hả! Huyền Phong môn và Chân Võ cánh nhiên cùng tông môn Ngọc Hành đại lục
liên thủ! Tử huyền động thiên đã bị triệt để công phá sơn môn?”
“Ngoại giới đã đến mức đó rồi hả?!”
Hoàng sam thanh niên vừa dứt lời, phe Thiên Huyền đại lục, dù là bọn Ngụy Tác
hay bọn Cổ Kiếm tông tông chủ cùng biến sắc.
“Các hạ thần thông tuy nhiên kinh nhân, nhưng sức một người lẽ nào dám chống
lại ngần ấy tông môn, ngần ấy đại năng?” Hoàng sam thanh niên thấy bọn Ngụy
Tác biến hẳn sắc mặt thì càng đắc ý, “Xưa nay tu đạo giới đều thuận theo thiên
đạo, thuận theo thế cuộc mới có thể sinh tồn, các hạ chi bằng cùng bọn tại hạ
liên thủ.”
“Mỗ đã nói là không thích rườm lời.” Ngụy Tác thần sắc băng lãnh, lạnh lùng
nhìn hoàng sam thanh niên.
“Phù!” Hoàng sam thanh niên không chống nổi, văng đi mấy trượng, hộc mau, chật
vật mới đứng vững trên không, thần sắc đắc ý tan hết mà đổi lại là nét kinh
hoàng.
“Lời đáp của các hạ có chút giá trị nên mỗi chỉ giáo huấn, để các hạ không coi
lời mỗ là gió qua tai. Cac hạ chưa xứng nói thế với mỗ.” Ngụy Tác lạnh lùng
bảo hoàng sam thanh niên đoạn hỏi tiếp, “ba tông môn Ngọc Hành đại lục có mấy
thần huyền đại năng, tu vi cỡ nào? Hiện tại ở đâu?”
“Ba tông môn có ba thần huyền đại năng, tại hạ chỉ biết sư tôn đạt Thần huyền
tam trọng, còn hai thần huyền đại năng kia thì tại hạ không biết.” Hoàng sam
thanh niên không ngừng mắng thầm Ngụy Tác, hơi run lên, “Họ đã đến Toái Ngọc
cổ vực.”
“Toái Ngọc cổ vực?” Ngụy Tác và Linh Lung Thiên nhìn nhau, chỗ đó ở tây nam
Thiên Huyền đại lục, rất có thể là chiến trường của viễn cổ tu sĩ đại chiến,
có các loại mảnh vỡ ngọc thạch và đỉnh núi như quỷ phủ thần công.
“Tức là Toái Ngọc cổ vực hiện tại là khu vực Ngọc Thiên tông và Tây Tiên
nguyên khống chế?” Ngụy Tác hơi trầm ngâm, “Hiện tại Thiên Huyền đại lục thì
khu vực linh khí dày nhất ở đâu?”
“Linh khí dày nhất là quanh Toái Ngọc cổ vực.” Hoàng sam thanh niên nghiến
răng.
“Các đại tông môn hành động nhanh thật.” Linh Lung Thiên truyền âm cho Ngụy
Tác, “Xem ra ở đó rất có thể hóa sinh linh mạch, nên Ngọc Thiên tông và Tây
Tiên nguyên mới liên thủ chiếm lấy, còn Ngọc Hành đại lục cũng quyết giành
lấy.”
“Hiện tại thế lực của các đại lục khác chắc đang chờ xem nếu có linh mạch hóa
sinh thì sẽ động thủ.”
“Ba tông môn các vị và Chân Võ, Huyền Phong môn lúc nào sẽ tới Toái Ngọc cổ
vực?” Ngụy Tác gật đầu, truyền âm ch Linh Lung Thiên đoạn hỏi hoàng sam thanh
niên. Thiên khung tan vỡ đã thành mồi lửa châm ngòi cho các tu đạo đại lục đại
chiến, thời đại chấn động nhất trong mười vạn năm nay đã tới.
“Hôm nay sẽ đến gần Toái Ngọc cổ vực.” Hoàng sam thanh niên sầm mặt đáp.
“Ba thần huyền đại năng, thêm Diệp Huyền Thành và Hứa thần quân, đủ để tiêu
diệt tất cả.” Ngụy Tác truyền âm cho Linh Lung Thiên.
“Muốn đi thì đi, đừng lắm lời.” Linh Lung Thiên liếc Ngụy Tác, hừ lạnh.
Ngụy Tác mỉm cười, không nhiều lời. “Chát!” Mấy đạo lục quang bắn vào thể nội
hoàng sam thanh niên.
“Các hạ đã bảo sẽ tha cho bọn tại hạ cơ mà!”
Hoàng sam thanh niên và cung trang quý phụ kêu lên.
“Mỗ nói là làm được, sẽ đưa các vị đến Toái Ngọc cổ vực. Những người khác thì
chư vị đạo hữu chế trụ đã, đợi thêm năm, sáu ngày mới thả. Các vị chịu phối
hợp thì mỗ đảm bảo an toàn, còn chống lại thì chư vị đạo hữu cứ thẳng tay.”
Ngụy Tác dồn thần thức trực tiếp chế trụ cung trang quý phụ đoạn bảo bọn Cổ
Kiếm tông tông chủ.
Ngụy Tác chế trụ bốn Kim đơn đại tu sĩ trọng thương đoạn lướt về phía Toái
Ngọc cổ vực.
Mọi tu sĩ ở tụ tập điểm của Cổ Kiếm tông nhìn theo Ngụy Tác và Linh Lung
Thiên, biết là Toái Ngọc cổ vực sắp dậy gió bão kinh thiên.
-o0o-