“Tiền bối họ Ngụy?”
Hoàng sam trung niên văn sĩ rời đại điện, lên tiếng hỏi thanh y thanh niên.
“Đúng thế, mỗ chính thị Ngụy Tác.”
Thanh y thanh niên dừng lại, liếc hoàng sam trung niên văn sĩ, gật đầu, mục
quang hơi lóe lên.
Lưỡng đạo thanh sắc kiếm quang đột nhiên đồng thời từ thanh y thanh niên bắn
tới, vạch lên hai vòng tren không rồi dừng trước mặt gã, rung lên đoạn hóa
thành thanh quang, tan biến vô hình.
Thanh sắc kiếm quang lượn mỗi vòng tới sáu trăm dặm trên không, khí lưu trực
tiếp tại hình thành hai phong hoàn không tan.
Không chỉ hoàng sam văn sĩ, ngay cả những tu sĩ trong bạch sắc ngọc điện đều
biến sắc, lướt ra.
Họ đều hiểu thanh y thanh niên đang chứng thực thân phận.
Lưỡng đạo thanh sắc kiếm quang là do thuật pháp ngưng thành, thần uy kinh
thiên, bắn đi sáu trăm dặm, đồng thời phát ra được lưỡng đạo thuật pháp thì
thần thông đó trừ tu sĩ đã chết theo lời đồn kia thì còn ai nữa. Đại năng cỡ
đó đối phó họ thì không cần giả trang.
“Vãn bối là hiện nhiệm tông chủ của Hoàng vân động thiên Tiêu Thanh Trúc, tham
kiến Ngụy tiền bối!” Hoàng sam văn sĩ hành lễ với Ngụy Tác.
“Vãn bối Lôi Tiêu tông hiện nhiệm tông chủ Lôi Minh, tham kiến tiền bối.”
“Vãn bối Cổ Kiếm tông tông chủ Phó Thanh Thu, tham kiến tiền bối.”
“Vãn bối Câu Ly tông Sầm Chi Dư…”
“Vãn bối Thăng Tiên tông…”
Bạch sắc ngọc thạch đại điện liên tiếp có tu sĩ ra đón, hành lễ với Ngụy Tác
và Linh Lung Thiên.
“Bất tất đa lễ, trước khi đến đây mỗ đã ghé Ngô Công lĩnh, nghe Hứa Linh Phong
bảo có tu sĩ Ngọc Hành đại lục xâm nhập nên qua đây, dù gì mỗ cũng là tán tu
Thiên Huyền đại lục.” Ngụy Tác bình tĩnh như thường, nhưng lòng không khỏi cảm
thán. Khi xưa vì Cơ Nhã và Hàn Vi Vi mà gã đấu với Đông Dao thắng địa, định
đến Câu Ly thành tránh nạn, lúc hái Tử hồ hoa đã thấy tu sĩ Lôi Tiêu tông, Lôi
Tiêu tông thực lực số một số hai tại Thiên Huyền đại lục nam bộ, khi đó gã
không chạm tới được đệ tử của họ nhưng giờ các tông chủ này đều nhận vãn bối,
cực kỳ kính nể gã.
“Tiền bối đến vì việc này thì tốt quá!” Bọn Hoàng vân động thiên tông chủ Tiêu
Thanh Trúc mừng ra mặt.
“Hôm qua có hơn mười tu sĩ bị giết cách đây không đầy hai nghìn dặm.” Cổ Kiếm
tông tông chủ Phó Thanh Thu bước lên. Đó là một lão nhân cao lớn mặc cổ đồng
sắc pháp y, mục quang quắc thước, lưng đeo một vỏ kiếm đen, linh khí cũng
ngưng thành hình một thanh trường kiếm cổ kính. Lão hành lễ với Ngụy Tác, “Bọn
tại hạ hoài nghi tu sĩ Ngọc Hành đại lục đang hành động.”
“Mấy tông môn tổn thất thảm trọng trong thú triều, đối phương thâm nhập vào
được Thiên Huyền đại lục thì lai giả bất thiện, nhưng có Ngụy tiền bối đến thì
bọn tại hạ yên tâm rồi.” Một trung niên tu sĩ mặc bạch sắc vũ y, trông đầy
tiên khí nói.
Là Thăng Tiên tông tông chủ.
“Tâm cơ của y không tệ, sợ ngươi bỏ mặc nên nói thế.” Lục bào lão đầu nói
trong tai Ngụy Tác.
“Biết đối phương là tông môn nào của Ngọc Hành đại lục không?” Ngụy Tác bình
tĩnh như thường, hỏi.
“Noi ra thật xấu hổ, trừ lời của mấy tu sĩ chạy thoát thì bọn tại hạ chưa từng
thấy bóng đối phương, không hiểu gì, nên càng e dè.” Cổ Kiếm tông tông chủ Phó
Thanh Thu nhăn nhó.
“Chuyện đó Hứa Linh Phong đã cho mỗ biết, các vị có biết tình huống cụ thể của
Thiên Huyền đại lục cùng thiên địa linh khí tụ tập thế nào không?” Ngụy Tác
vung tay, đưa thanh sắc ngọc phù của Hứa Linh Phong cho Phó Thanh Thu.
“Mấy hôm nay bọn tại hạ chỉ hiểu được việc yêu thú phân bố trong mấy nghìn
dặm, chưa có liên lạc với nơi khác, càng đi về phía tây, linh khí tựa hồ càng
nồng, chỗ bọn tại hạ tới chưa phải nơi thiên địa linh khí dày nhất.” Phó Thanh
Thu đọc thanh sắc ngọc phù đoạn nhìn Ngụy Tác đáp.
“Trong các vị co tu sĩ từ Thiên Huyền đại lục nam bộ đến, có biết Vạn Thọ
thành Linh Thú cung thế nào?” Ngụy Tác gật đầu.
“Vạn Thọ thành Linh Thú cung thì bọn tại không biết, lúc đó chỉ rút cho nhanh
nên không nghe ngóng các tông môn khác.” Bọn Lôi Tiêu tông tông chủ nhìn nhau,
do dự một chốc: “Chỉ là lúc đi đã nghe nói Linh Nhạc thành bị thú triều công
phá.”
“Tiền bối, chúng ta vào trong đã.” Thấy Ngụy Tác im lặng, Cổ Kiếm tông tông
chủ vội nhiệt tình mời. Ngụy Tác san bằng Thiên Kiếm tông, uy thế vô song tại
Thiên Huyền đại lục, hiện tại không chêt vì nhục thân mộc hóa mà thần thông
còn lợi hại hơn, trong lòng họ, gã đã thành thần vương chân chính, có gã tọa
trấn quả thật vạn vô nhất thất.
“Được.” Ngụy Tác mục quang lóe lên, gật đầu.
“Tiền bối, mời!” Các tu sĩ tức thì hớn hở, đi trước dẫn đường, đưa Ngụy Tác
đến đại điện.
“Ngọc Hành đại lục có không ít đại năng, đừng loan tin mỗ đến đây ra.” Ngụy
Tác và Linh Lung Thiên chọn chỗ ngồi đoạn dặn.
“Được, bọn vãn bối biết, chúng biết tiền bối ở đây tất sợ hãi không dám tới,
tiền bối khó lòng hỏi được tin gì.” Các tu sĩ gật đầu.
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên vừa ngồi xuống thì cách chỗ tu sĩ tụ tập điểm của
Cổ Kiếm tông ước năm nghìn dặm về phía tây có hai, ba trăm tu sĩ đang lao tới.
Đứng đầu là bốn nam hai nữ, hai nữ tu gồm một bạch phát lão ẩu mặc hắc bào và
một quý phụ mặc cung trang, đầu cài kim bộ diêu, trông cực kỳ đầy đặn.
Bốn nam tử là một lão giả gầy dò đen đủi, một gã lùn chỉ bằng nửa người khác,
một cẩm y đại hán tướng mạo uy nghiêm và một thanh niên mặc hoàng sắc pháp y,
phong thần như ngọc.
Bón người này linh khí ảo hóa thành các loại hình dạng, đều là Kim đơn đại tu
sĩ.
Bạch phát lão ẩu và gã lùn có linh khí tối kinh nhân. Lão ẩu da vàng khô, mặt
nhăn nhúm, mắt ánh u quang như lão quỷ thì linh khí ngưng thành hình bạch cốt
đại sơn rực cháy, tu vi Kim đơn tứ trọng trung kỳ. Gã lùn thắt bím tóc sau
gáy, tuy lùn nhưng tóc rất dài, mỗi bím xuống tận gót, pháp y màu lục đậm,
thêu phù văn hình cổ binh, cổ qua, cổ phủ. Gã lùn chừng hơn bốn mươi tuổi, mặt
gầy gò nhưng hung hãn, linh khí hóa thành hình hắc sắc man thần cởi trần cầm
búa đá, linh khí dao động hơn hẳn bạch phát lão ẩu, là Kim đơn ngũ trọng trung
kỳ đại tu sĩ.
“Tất đạo hữu, tế xuất Tinh quang thiên dao kỳ đi.”
Lao đi thêm mấy trăm dặm về phía Cổ Kiếm tông, mắt gã lùn lóe lên âm quang,
bảo cẩm y đại.
Gã lùn có giọng nói chói tai, như sắt thép mài vào nhau.
“Phòng tiền bối, ở đây cũng cần giấu hành tung? Có Phòng tiền bối và Chúc tiền
bối, đối phó mấy tạp môn tiểu phái đó đâu phí bao nhiêu lực khí, không cần cẩn
thận đến thế.” Thanh niên phong thần như ngọc, mày kiếm mắt sao mỉm cười.
“Thiên Huyền đại lục nhiều kỳ nhân dị sĩ, ai biết được sẽ thay đổi thế nào,
đừng coi thường.” Gã lùn liếc tu sĩ trẻ tuổi, mặt mũi lạnh tanh nói.
“Xin nghe theo Phòng tiền bối điều khiển.” Cẩm y đại hán mỉm cười, tế xuất
ngân sắc đại kỳ, có vẻ do tinh thạch đặc biệt chế thành, rộng năm, sáu trượng,
không có phù văn.
Đại kỳ tế xuất liền rải tinh quang, sau lưng mấy Kim đơn tu sĩ có hai, ba trăm
tu sĩ như tan đi, ẩn vào tinh quang.
“Đến thật rồi.” Chừng sau nửa canh giờ, trong bạch sắc ngọc thạch đại điện bọn
Ngụy Tác đang đứng, Cổ Kiếm tông tông chủ Phó Thanh Thu đột nhiên kinh hô.
Trên bức tường hiện rõ cảnh tượng ở mé tây xuất hiện tinh quang quỷ dị như có
mảnh băng phi hành.
“Mặc kệ mỗ, tu sĩ có tu vi thì ở lại, mỗ ở gần đây, chỉ cần đối phương không
có thần huyền đại năng lợi hại thì mỗ đảm bảo các vị an toàn.” Ngụy Tác bảo
bọn Cổ Kiếm tông tông chủ đoạn độn quang lóe lên, cùng Linh Lung Thiên biến
mất.
“Bảo tuần sơn đệ tử quay về.” Cổ Kiếm tông tông chủ nói.
“Đi, gặp toán tu sĩ Ngọc Hành đại lục đã.” Toán tu sĩ yên lòng vì có Ngụy Tác
và Linh Lung Thiên ẩn thân, đi ra.
-o0o-