Thông Thiên Chi Lộ

Chương 97: Tu sĩ mười năm trước

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Vị huynh đài này, không rõ có thể đi ra đằng kia nói chuyện?” Lập tức gã ngẩn
người vì một tu sĩ gầy khô mặc hoàng sắc pháp bào thêu hình hổ đến cạnh gã khẽ
nói.

“Không phải chứ, lẽ nào lại là một Lâm Đạo Nhất?”

Ngụy Tác hồ nghi nhìn tu sĩ gầy khô tai nhọn miệng choắt, chỉ có tu vi Thần
hải cảnh tam trọng này, cảm giác sao y bắt chuyện với gã cũng giống như tình
cảnh Lâm Đạo Nhất làm quen.

“Vị huynh đài này, yên tâm đi, tại hạ thấy huynh xuất thủ bất phàm, chỉ định
bán một thứ chứ không có ác ý.” Thấy Ngụy Tác hoài nghi, tu sĩ gầy khô má hóp
miệng nhọn này cười khan, “Vật của tại hạ hơi đặc biệt, không tiện nói chỗ
đông người.”

“Bám một thứ? Được! Được! Thần bí thế này chắc phải có gì hay, mau xem y bán
gì.” Lục bào lão đầu nghiện mua sắm kêu lên.

“Thật ra là việc gì?”

Hoàn toàn tắt tiếng với lục bào lão đầu, Ngụy Tác gật đầu, theo tu sĩ gầy khô
đi vào một con ngõ rất hẹp.

Tu sĩ gầy khô nhìn quanh, hạn giọng với vẻ thần bí: “Thứ tại hạ muốn bán thật
ra là tin tức.”

“Tin tức? Chà!” Lục bào lão đầu ré lên đầy thất vọng.

Ngụy Tác hơi bất ngờ, “Tin tức gì?”

“Tin tức liên quan đến một món linh khí.” Tu sĩ gầy khô cười hắc hắc: “Đến nơi
mà tại hạ nói sẽ lấy được một món linh giai pháp bảo.”

“Ý các hạ là tại hạ trả một món linh thạch, rồi đến chỗ các hạ bảo là có linh
khí, tự ra tay lấy?” Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh hỏi.

Tu sĩ gầy khô mỉm cười: “Huynh đài quả nhiên là người thông minh, hiểu ý tại
hạ ngay.”

Ngụy Tác liếc y, “Các hạ cần bao nhiêu linh thạch?”

Tu sĩ gầy khô do dự, “Năm trăm viên hạ phẩm linh thạch.”

“Năm trăm viên hạ phẩm linh thạch?” Ngụy Tác bật cười lạnh, “Tại hạ cho các hạ
biết một nơi có đạo giai pháp bảo, các hạ trả mỗ một nghìn viên hạ phẩm linh
thạch, thế nào?”

Tu sĩ gầy khô tròn mắt, “Các hạ biết nơi có đạo giai pháp bảo?”

Ngụy Tác cười ruồi nói: “Dù ta không biết chả lẽ lại không nói loạn ra một
nơi? Ngươi biết chỗ có linh khí mà không đến lấy, chỉ cần của ta năm trăm hạ
phẩm linh thạch rồi để ta lấy món linh khí giá trị ít nhất sáu bảy nghìn viên,
ngươi coi ta là thằng đần hả?”

Tu sĩ gầy khô lắc đầu: “Hóa ra huynh đài cho rằng tại hạ bịa đặt để kiếm linh
thạch. Bất quá tại hạ không đi lấy linh khí đó vì có nỗi khổ, nó không nằm một
chỗ mà cắm trên lưng một con yêu thú. Tu vi của tại hạ không địch nổi yêu thú
đó.”

“Cắm trên lưng một yêu thú?” Ngụy Tác chợt có cảm giác cực kỳ hoang đường, lẽ
nào tu sĩ này nói đến Xích giáp trùng trưởng lão mà gã từng gặp?

“Nói lung tung, nếu linh khí cắm trên lưng yêu thú thì nó không chết cũng
trọng thương, ngươi không địch nổi hả?” Ngụy Tác lạnh giọng: “Ngươi không đối
phó nổi sao lại cho rằng ta có thể?”

“Tại hạ biết là khó tin, bất quá tại hạ đảm bảo không nói sai, có thể thề cũng
được.” Tu sĩ gầy khô cười khổ: “Yêu thú đó là trưởng lão cấp đã tiến giai, bối
giáp đặc biệt dày, linh khí tuy xuyên thấu bối giáp, nhưng tựa hồ không cắm
sâu vào thịt nên không tạo thành tổn thương lớn với nó. Tại hạ thấy huynh đài
mua bán rộng tay, tiêu mấy nghìn linh thạch, không phải hạng tu sĩ cấp thấp
bọn tại hạ so được. Yêu thú đó vốn chỉ là nhị cấp yêu thú, dù tiến giai thì
tại hạ thấy với bản lĩnh của huynh đài chắc đối phó không thành vấn đề.”

Nghe đến đây, cả lục bào lão đầu lẫn Ngụy Tác cơ hồ đã khẳng định tu sĩ gầy
khô nói đến con Xích giáp trùng đó. Xem ra Xích giáp trùng huynh đệ lại chạy
lung tung để tu sĩ này nhìn thấy.

Ngụy Tác thầm lắc đầu, ngoài mặt lại tỏ vẻ hung hăng, “Vị huynh đài này, yêu
thú tiến giai đó có phải là Xích giáp trùng trưởng lão?”

“Cái gì! Sao các hạ biết!” Tu sĩ gầy khô thiếu chút nữa nhảy bật lên, biến hẳn
sắc mặt, nhìn Ngụy Tác như gặp quỷ.

Ngụy Tác không đáp mà lạnh giọng hỏi: “Các hạ đã gặp thiếu cung chủ Kim Thứu
cung Lý Hồng Lân chưa?”

“Chưa gặp.” Tu sĩ gầy khô không rõ gã có ý gì, nhìn gã với ánh mắt liên tục
thay đổi.

“Là tại hạ!” Ngụy Tác hừ lạnh: “Cho các hạ biết, Kim Thứu cung phát hiện con
Xích giáp trùng đó lâu rồi. Mấy hôm nay bản cung đang định giết nó để lấy vật
trên lưng. Không ngờ các hạ lại thấy con Xích giáp trùng đó, hiện tại các hạ
đã hiểu hậu quả khi tiết lộ tin tức này chưa?”

“Hiểu, hiểu.” Tu sĩ gầy khô mặt mũi xám như tro tàn, gật đầu lia lịa: “Việc
này tại hạ sẽ chôn chặt trong lòng, không cho ai biết.”

“Biết thì tốt rồi.” Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh nói, “Nếu bọn ta phát hiện có
kẻ phỗng tay trên thì ngươi cứ đọi bị Kim Thứu cung truy sát.”

Đoạn hã lại hừ một tiếng, nhìn đối phương một lần nước trước khi đến chỗ náo
nhiệt của thành bắc dạ thị.

“Được lắm, ha ha, việc giá họa, ỷ thế hiếp người này ngươi làm rất khá, ta
thích lắm.” Ngụy Tác cơ hồ mới quay đi, lục bào lão đầu đã cười ha hả, “Bất
quá y mà không nhắc thì ta quên mất, dù y bị ngươi dùng danh hiệu Kim Thứu
cung dọa nạt, không dám bán tin tức nữa nhưng không chắc không còn ai đã thấy
con Xích giáp trùng đó, với thực lực của ngươi bây giờ có thể tín việc đi giết
Xích giáp trùng trưởng lão.”

Ngụy Tác cũng hơi động lòng nhưng do dự một chốc thì lắc đầu, “Lúc này ra
ngoài thành không an toàn, đợi khi ta đề thăng ít nhất đến Chu thiên cảnh, Tử
Huyền chân quyết đạt đến địa cấp đê giai công pháp thì tính.”

“Cũng được.” Lục bào lão đầu đồng ý: “Giữ được núi xanh lo gì thiếu củi đun,
chỉ cần giữ được tính mạng, tu vi tăng lên thì linh khí, đạo khí, thậm chí
huyền khí, đều không thành vấn đề, sẽ có cơ hội lấy được.”

“Xem có thứ gì để đối phó Hắc huyết giao không đã.” Ngụy Tác tính toán một
lúc, chỉ còn hơn một vạn bay nghìn viên hạ phẩm linh thạch, còn phải trả cho
Cửu Đỉnh trai hơn bảy nghìn viên, nên số linh thạch để tiêu không còn nhiều.
Gã rất động lòng với Hắc huyết giao và Kim ban sâm rất có khả năng tồn tại đó,
có đủ linh thạch thì đến những ngôi thành lớn có tu sĩ tụ tập là mua được linh
khí chứ Kim ban sâm thì có linh thạch cũng không mua được.

“Được! Đi mua tiếp, ta thích!” Lục bào lão đầu lại hưng phấn hẳn, “Ồ, trước
mặt gã bên trái có một khối Hoàng nguyên tinh. Nô thú tàn thiên của ngươi
không ghi lại nhưng ta biết, thứ đó có thể nâng cao khí huyết cho yêu thú, chế
thành dược dịch thì rất hữu dụng với Phệ tâm trùng tiên thiên bất túc của
ngươi, mua cho mau.”

“Vậy hả?” Ngụy Tác đi đến chỗ lục bào lão đầu nói, một trung niên tu sĩ mặc áo
bào lam sẫm cầm một cọng như thổ đậu nhưng màu vàng thẫm.

Gã nhìn vào Hoàng nguyên tinh vàng sẫm, từ từ đi tới.

Tung niên tu sĩ ngẩng lên, phát hiện Ngụy Tác đang nhìn Hoàng nguyên tinh,
nhìn rõ mặt gã thì y đột nhiên biến sắc, gom hết mọi thứ lại, nhah chóng rời
khỏi thành bắc tập thị.

Hành động đó khiến gã hơi ngẩn người.

Tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn theo bóng trung niên tu sĩ, Ngụy Tác đột nhiên trắng
nhợt mặt mày, vội vàng đuổi theo.

Lục bào lão đầu thấy lạ hỏi: “Ngươi có gì hiềm khích với tu sĩ đó hả? Chuyện
gì hả?”

Ngụy Tác lạnh giọng: “Nếu ta không nhớ nhầm, y họ Trần, là bạn tốt của phụ
thân ta, năm xưa phụ mẫ ta và y cùng mấy tu sĩ khác ra ngoài Thiên khung.”

Lục bào lão đầu tắt tiếng ngay.

“Vị huynh đài ở đằng trước có phải họ Trần không?” Ngụy Tác sầm mặt, gầm vang.

Trung niên tu sĩ cơ hồ không nghe thấy, càng đi nhanh hơn.

Ngụy Tác dấy lên kinh đào hãi lãng trong lòng.

Gương mặt trung niên tu sĩ này và tu sĩ họ Trần năm xưa khác xa nhau nhưng
dáng rất giống, Ngụy Tác còn nhớ tu sĩ họ Trần năm xưa khi cất bước thì vai
trái hơi thấp hơn vai phải một chút.

Phản ứng của trung niên tu sĩ cơ hồ khiến gã khẳng định, y là tu sĩ họ Trần
cùng với phụ mẫu gã năm xưa cùng ra ngoài Thiên khung.

Chỉ cần chặn y lại là sẽ hiểu rõ năm gã mười ba tuổi, phụ mẫu đã gặp chuyện gì
ở ngoài Thiên khung.

Ngụy Tác nhớ rõ năm đó tu vi của tu sĩ họ Trần kém xa phụ mẫu gã, chỉ Thần hải
cảnh tam trọng, bình thường vì có quan hệ tốt nên phụ mẫu gã đi đâu cũng đưa y
theo, chiếu cố chu đáo. Giờ Ngụy Tác dùng Vọng khí thuật nhìn sang thì trung
niên tu sĩ đã có tu vi Chu thiên cảnh nhất trọng, thuật pháp cũng đã đổi thành
huyền cấp cao giai.

Tu sĩ họ Trần đi nhanh đến truyền tống pháp trận ở thành bắc, “Ai chặn người
kia lại, ta cho năm trăm hạ phẩm linh thạch!” Ngụy Tác thấy không đuổi kịp thì
gầm lên.

Mấy tu sĩ đi đường nghe vậy thì đều máy động. Nhưng tu sĩ họ Trần đang lao
nhanh về truyền tống pháp trận chợt rực lên sáu dải quang hoa nóng bỏng, uy áp
trào dâng.

“Tu sĩ Chu thiên cảnh!”

Mấy tu sĩ nhấp nhổm ra tay đều biến sắc, tuy trong Linh Nhạc thành không cho
dùng thuật pháp, mấy người xông lên chắc sẽ cầm chân đối phương được, nhưng họ
đều chỉ là tu sĩ Thần hải cảnh tam tứ trọng, biết rõ đắc tội một tu sĩ Chu
thiên cảnh sẽ gặp hậu quả gì.

Đột nhiên, tu sĩ họ Trần vung tay, một cái bao bố đen lao vút về phía Ngụy
Tác.

Cái bao rơi xuống đất, Ngụy Tác đuổi tới nhặt lên.

Không kịp nhìn rõ, Ngụy Tác hựu đuổi theo tu sĩ họ Trần, lúc gã bước vào nơi
đặt truyền tống pháp trận của Thiên Nhất môn, thấy đối phương khuất bóng trong
bạch sắc linh quang của một pháp trận.

“Không cần trả lại, mau khởi động pháp trận!” Ngụy Tác đưa một viên trung phẩm
linh thạch cho đệ tử Thiên Nhất môn trông coi truyền tống pháp trận, chỉ vào
pháp trận vừa tắt bạch sắc linh quang.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận