“Vì thấy hai thứ này lại khiến ta ta nhớ ra một nơi.” Lục bào lão đầu hỏi:
“Ngươi biết Kim ban sâm không?”
Ngụy Tác lắc đầu, “Kim ban sâm? Không biết, linh dược gì chăng?”
Lục bào lão đầu nói: “Chắc ngươi biết Dưỡng thần thảo thập phần hữu dụng với
tu sĩ Chu thiên cảnh khi đột phá đến Phân niệm cảnh. Dưỡng thần thảo có thể ôn
dưỡng thần thức, khiến thần thức suy nhược nhanh chóng khôi phục, Kim ban sâm
còn lợi hại hơn Dưỡng thần thảo nhiều, là linh dược trực tiếp tăng cường thần
thức. Tu sĩ Chu thiên cảnh có Dưỡng thần thảo cũng không chắc trăm phần đột
phá đến Phân niệm cảnh, bất quá có một củ Kim ban sâm mà còn không thành công
đột phá đến Phân niệm cảnh thì tu sĩ đó còn ngu xuẩn hơn lợn nữa kia.”
Mắt gã tức thì lóe kim quang: “Lợi hại vậy hả? Một cây tốn bao nhiêu linh
thạch? Hai thứ ngươi bảo ta mua có liên quan đến Kim ban sâm hữu quan hả?”
Lục bào lão đầu mắng: “Xuẩn ngốc như ngươi chỉ biết đến có linh thạch. Tu sĩ
có vật như thế ai lại đem ra bán, đương nhiên giữ lại dùng! Thần thức càng
mạnh thì phạm vi cảm tri càng lớn, tốc độ thi pháp càng nhanh, sau này luyện
phù, luyện khí, đều cần có thần thức. Lẽ nào ngươi lấy được còn định đem ra
bán?”
“Tức là thứ dù hết linh thạch cũng không được bán hả.” Ngụy Tác cười khan, “Ta
chỉ hỏi vậy thôi, với lại cũng đã lấy được đâu.”
“Hừ!” Lục bào lão đầu hừ một tiếng: “Ta bảo ngươi mua vì nơi có Kim ban sâm
đều có Hắc huyết giao bảo vệ.”
“Hắc huyết giao? Lão đầu, ngươi định giết ngươi, bảo ta đi tự sát hả? Ta chết
rồi ngươi đâu thể tự lấy linh thạch đi mua đồ.” Ngụy Tác tức thì kêu lên thê
thảm.
Hắc huyết giao, lục cấp trung giai yêu thú!
Lục cấp trung giai là thế nào? Tại Thiên Huyền đại lục, tu sĩ nào cũng biết
ngũ cấp đê giai yêu thú thì cần Chu thiên cảnh lưỡng trọng mới có thể độc lập
đối phó. Ngũ cấp cao giai thì phải Chu thiên cảnh ngũ trọng mới xong. Lục cấp
trung giai, ít nhất phải tu sĩ Phân niệm cảnh tam trọng mới đối phó nổi.
Gã đã tự thân trải nghiệm, Phệ tâm trùng phổ thông mới là ngũ cấp đê giai yêu
thú mà tu sĩ Chu thiên cảnh nhất trọng không đối phó nổi.
Hắc huyết giao, ai cũng biết thể nội quái giao một sừng này có máu màu đen nên
được đặt cái tên đó, nhưng không mấy tu sĩ thật sự thấy hay khiến Hắc huyết
giao chảy máu, như Ngụy Tác thì có thêm khí linh thật sự cũng không đủ cho nó
nhét kẽ răng.
“Kêu réo cái gì.” Lục bào lão đầu lạnh giọng coi thường: “Lẽ nào ta bảo ngươi
mua suông?”
Ngụy Tác hậm hực: “Lão đầu, thật ra là chuyện gì, ngươi nói rõ đi đừng vòng vo
nữa, ta mua xong đồ còn về tu luyện.”
“Được thôi.” Lục bào lão đầu không vòng vo, giải thích ngay: “Trước đây một vị
chủ nhân của ta hợp tác với người ta đi hái Kim ban sâm, Kim ban sâm khác hẳn
sâm thường, thứ hữu dụng là quả của nó. Loại sâm này sinh trưởng ở nơi có khí
hậu đặc biệt, không thể trồng ở nơi khác, nên tu sĩ thường chỉ hái quả chứ
không trảm thảo trừ căn. Sâm quả hai nghìn năm mới kết một lần, chính là ở một
hạp cốc tại Đoạn long nhai ta bảo ngươi hỏi lúc trước. Vận khí may mắn thì
chưa biết chừng hái được sâm quả, Hắc huyết giao đặc biệt mẫn cảm với Kim ban
sâm, thường ở gần đó bảo vệ. Lúc ta và chủ nhân đó đến nơi cũng phải giết một
con Hắc huyết giao, Huyết liên hành cùng Hoàng hôn quả đều là thứ Hắc huyết
giao thích ăn, bất quá ăn cả hai thì sẽ khiến nó choáng váng trong vòng hai
tuần hương, thực lực giảm xuống ngũ cấp trung giai.”
“Ngũ cấp trung giai?” Ngụy Tác hấp háy mắt hai lần, nếu là ngũ cấp trung giai
mà gã đột phá đến Chu thiên cảnh nhất trọng thì còn có thể đối phó được.
“Ta đã đọc nhiều điển tịch về Thiên Huyền đại lục bây giờ, Đoạn long nhai ở
ngoài Thiên khung hiếm ai đặt chân tới, nếu ngươi hạ được Hắc huyết giao và
Kim ban sâm ít nhất cũng ngang với kiếm được hơn vạn viên hạ phẩm linh thạch.”
Lục bào lão đầu bảo: “Bất quá mà có tu sĩ biến thái thái nào đó đã hái sâm quả
hoặc nhổ cả rễ Kim ban sâm thì ta bó tay, coi như ngươi xui xẻo.”
“Có nơi như thế, kiểu gì cũng phải thử xem sao.” Ngụy Tác gật đầu rồi lại
trách, “Lão đầu, có chỗ hay thế mà ngươi không nói sớm, nghĩ kỹ đi, chắc chắn
ngươi biết nhiều nơi như thế lắm nhỉ.”
“Vội cái gì.” Lục bào lão đầu lạnh giọng: “Những nơi như thế không nhiều, ta
cũng không có bao nhiêu, với lại tu vi hiện thời của ngươi không đủ. Tiếp theo
nên làm gì thì ta đã tính toán xong rồi, ta định đưa ngươi đến một nơi từng có
thượng cổ tu sĩ đại chiến, hai đại thế lực thượng cổ lđó có cả trăm tu sĩ đấu
đến lưỡng bại câu thương, không ai sống sót, nếu ngươi đến đó rất có khả năng
tìm được pháp bảo linh giai trở lên của các tu sĩ làm rơi. Một chủ nhân của ta
biết nơi đó nhưng chưa kịp đến thì đã bị giết, giờ lại làm lợi cho ngươi. Tiếp
nữa ta sẽ đưa ngươi đi đến các phong địa và động phủ, may mắn thì gặp động thủ
của tán tu lợi hại nào đó cũng nên. Nhưng nơi này, khi tu vi của ngươi đạt yêu
cầu thì sẽ để ngươi đi, đảm bảo tốc độ kiếm linh thạch không chậm hơn bất kỳ
ai ở Linh Nhạc thành.”
“Chà!” Ngụy Tác lập tức hưng phấn, “Lão đầu, hóa ra ngươi đã tính toán xong
rồi. Ngươi mà nói sớm chẳng phải ta có thêm động lực tu luyện sao, ha ha, nể
tình ngươi lợi hại như vậy, hôm nay để ngươi mua đã tay.”
“Mua! Mua! Mua!” Lục bào lão đầu nghe thấy mua đã tay thì hưng phấn kêu ầm
lên, “Đối phó Hắc huyết giao thì phải kiếm pháp bảo có độc, trong số lục cấp
yêu thú, năng lực kháng độc của nó tệ nhất.”
…
Dọc đường, Ngụy Tác rất nghe lời, lục bào lão đầu bảo mua gì là gã mua liền.
Lục bào lão đầu đích xác là kẻ nghiện mua bán, mua loạn xạ mọi thứ.
Nguyên từ tinh kim khi cho vào thai thể pháp bảo thì có thể giảm bớt trọng
lượng khi mang theo nhưng dồn chân nguyên vào, kích phát uy năng thì lại nặng
gấp trăm lần, chuyên dụng luyện chế pháp bảo loại nặng .
Chân thị pháp dịch có thể nâng cao thị lực của tu sĩ trong bóng tối.
Lục châu la khi trồng xuống có thể dùng linh thạch thúc cho trưởng thành
nhanh, có tác dụng cảnh báo khi tu sĩ nghỉ ở nơi hoang vắng.
…
Những thứ loạn xạ này cũng tiêu tốn của Ngụy Tác hơn sáu nghìn hạ phẩm linh
thạch, khiến gã tắt tiếng nhất là một bình dịch thể màu hồng phấn đựng toàn
Thiên vân tinh.
Bình này đựng Thôi tình dịch luyện chế từ độc dịch của Thiên vân xà và mấy
loại yêu thú.
Thôi tình dịch mà hữu dụng với nữ tu thì chưa biết chừng Ngụy Tác đã sáng rỡ
hai mắt, nhưng Thôi tình dịch khiến lục bào lão đầu thập phần hưng phấn này
chỉ hữu dụng với một vài yêu thú, gần như vô dụng với tu sĩ hoặc thậm chí với
phàm nhân. Phun Thiên vân tinh vào minh tu sĩ sẽ khiến nhiều yêu thú động
tình, tưởng rằng tu sĩ đó là “Mỹ nữ” với chúng.
Cũng may kiến thức của lục bào lão hiện tại có thể coi là phong phú nhất tu
đạo giới, trong mớ đồ loạn xạ đó, có cả những thứ chính người bán không rõ
cách dùng và giá trị thật sự.
Lục bào lão đầu ban nãy mua được trong một tiệm nhỏ một viên bị coi là thủy hệ
Lục lan tinh bình thường nhưng thật ra là pháp châu của Lục diệp điệp cũng là
ngũ cấp đê giai yêu thú như Phệ tâm trùng, hình thành sau khi tiến giai!
Lục diệp điệp là một loại thủy hệ yêu thú lợi hại, có thể phi độn, ngoại hình
gần giống một con đại hồ điệp màu lục, chỉ là có bốn ngọn trảo. Lục bào lão
đầu cho biết pháp châu sau khi tiến giai của yêu thú này có hiệu quả phân hóa
và trải rộng, kích phát xong thì ví như một tu sĩ phát ra một lưỡi phong nhận,
sẽ bị phân tán thành hơn trăm lưỡi nhỏ hơn, nhưng tổng uy lực không kém, có
điều phạm vi bao trùm rộng hơn.
Pháp châu loại này thập phần hữu dụng với thuật pháp có thể làm tê liệt đối
thủ, Hàn Vi Vi mà có nó trong tay, biến một băng long hóa thành nhiều tiểu
băng long, thì Ngụy Tác khẳng định không thoát được.
Viên pháp châu này vì điếm chủ cho nó là tinh thạch có thể tăng lực thông
thường nên chỉ đòi năm viên hạ phẩm linh thạch, Ngụy Tác đượclợi lớn. Sau này
có thể dùng pháp châu này cho Thanh tác ngân.
Để chuẩn bị đối phó Hắc huyết giao không rõ có tồn tại hay không, Ngụy Tác và
lục bào lão đầu chưa tìm được pháp khí có độc thích hợp.
“Dịch khí đơn?”
Đúng lúc đó, trên một gian hàng bình thường có bày bán một thứ khiến cả gã và
lục bào lão đầu chú ý.
Dịch khí đơn, đơn dược đặc biệt có thể thay đổi khí tức của tu sĩ, chủ yếu có
hiệu quả khi dịch dung sẽ không bị ai nhận ra.
Tu sĩ muốn thay đổi dung mạo và thanh âm thập phần giản đơn, chỉ cần một cái
mặt nạ và Biến thanh đơn giá trị không cao là được, nhưng khí tức thuật pháp
và công pháp thì không thể thay đổi, dễ bị người khác nhận ra.
Ngụy Tác hiện tại không dám xuất thành, vì tự nhận thấy mình có nhiều đối thủ,
nếu có chút Dịch khí đơn này rồi tìm thêm một tấm mặt nạ thì có ra ngoài thành
cũng an toàn hơn nhiều.
“Dịch khí đơn này bao nhiêu linh thạch một viên?” Có đại hành gia giám định
như lục bào lão đầu, Ngụy Tác đương nhiên không cần lo thật hay giả, đến hỏi
thẳng chủ hàng.
Chủ hàng hơi trọc đầu, là một trung niên nam tử trông có phần nham nhở, tu vi
Thần hải cảnh tứ trọng, nghe gã hỏi thì hưng phấn hẳn, lộ ra hai hàm răng vàng
khè, “Dịch khí đơn ba viên hạ phẩm linh thạch một viên, huynh đài mua nhiều
thì có thể giảm đôi chút.”
Ngụy Tác hỏi chủ hàng, “Các hạ có bao nhiêu viên Dịch khí đơn?”
Đại thúc đầu trọc đáp, “Tại hạ có mười hai viên Dịch khí đơn, không biết huynh
đài cần mấy viên?”
“Mua hết thì bao nhiêu linh thạch?” Ngụy Tác hỏi.
“Chốt giá, ba mươi hai viên hạ phẩm linh thạch.”
“Ba mươi.” Ngụy Tác thản nhiên mặc cả.
“Được, ba mươi thì ba mươi.” Đại hán đầu trọc móc ra một bình đựng, lấy cả
viên Dịch khí đơn bày bán đưa cho Ngụy Tác.
“Ha ha! Tốt rồi, sau này có thể làm việc xấu.” Ngụy Tác trả ba mươi viên hạ
phẩm linh thạch, thu mười hai viên Dịch khí đơn vào túi, trong tai lại vang
lên tiếng lục bào lão đầu cực kỳ cao hứng cười ha hả.
“Ngất mất!” Ngụy Tác trợn tròng trắng, xem ra lão đầu này cũng không tốt lành
gì.