“Cái gì! Cực Âm thần quân hủy cổ truyền tống pháp trận chúng ta mới sửa!”
Không lâu sau, một tin tức truyền về Vũ Hóa thế gia, Đại Hàn cung và Hoàng Phủ
thế gia.
“Lại là Cực Âm thần quân! Y định làm gì!”
Trong một điện vũ của Vũ Hóa thế gia có hắc bạch lưỡng sắc thần quang bao
trùm, hơn mười nhân vật chủ chốt đều giận dữ.
“Hoa y thanh niên đó cùng Cực Âm thần quân đến Luân hồi tháp, tuy Cực Âm thần
quân chạy trước nhưng có thể đó là quỷ kế của chúng.” Vũ Hóa Ứng Thiên thần
sắc bình đạm, toàn thân phủ trong hai màu đen trắng như nhân vật trong tranh
thủy mặc, giọng lạnh như nước, “Hoa y thanh niên có thể là người Tiểu Cực
giới, có lẽ Nguyên Âm lão tổ chưa chết, tu vi đột phá, nên Tiểu Cực giới định
hành động.”
“Nguyên Âm lão tổ không thể xem xét theo lẽ thường, nếu y đột phá tu vi, đã
xuất quan thì có khả năng làm thế lắm.” Bốn, năm lão bất tử râu tóc bạc phơ,
vốn cực kỳ uy nghiêm đều rùng mình.
“Cái gì kia!” Cũng hôm đó, ở mé Tịch Hàn đại lục nhìn sang Lưu Hỏa đại lục,
không ít tán tu hoạt động bên trong Thiên khung đột nhiên thấy một dải thần
hồng kinh nhân từ Lưu Hỏa đại lục lao về Tịch Hàn đại lục.
“Lẽ nào là pháp bảo kinh nhân xuất thế?”
Đạo thần hồng kinh nhân như lưu tinh lao đi trên tầng không, vào Thiên khung
Tịch Hàn đại lục rồi, nhiều tu sĩ mới nhận ra không phải tu sĩ độn quang mà là
hồng sắc pháp phù hình vuông.
“Chát!”
Nhiều tu sĩ muốn đến gần, lấy đạo hồng sắc pháp phù, nhưng cách mấy trăm dặm
là vô thượng khí tức khiến tất cả nhợt nhạt, cả thể nội chân nguyên cũng không
thể khống chế.
Đạo hồng sắc pháp phù rực thần quang, như sao bằng xuyên qua Tịch Hàn đại lục,
nhắm thẳng hướng đông.
“Đừng cản! Đây là một đoạn thần uy phong ấn vô thượng ý chí của một thần huyền
đại năng! Không biết sao lại xuất hiện tại đây! Nếu chặn lại không biết sẽ có
hậu quả gì!”
Dọc đường, đại tu sĩ của các tông môn và tán tu đều bị kinh động, mấy đại tu
sĩ lướt lên, cảm tri thấy hồng sắc pháp phù phát ra khí tức thì kết luận.
“Từ Lưu Hỏa đại lục, hồng sắc pháp phù… Lẽ nào là Thần huyền ngũ trọng đại
năng đó phát ra?”
“Hình như nhắm hướng sơn môn Tiểu Cực giới?”
Hồng sắc pháp phù kinh thiên động địa, dọc đường khiến nhiều người suy đoán
như thế.
“Đúng là đến sơn môn Tiểu Cực giới!”
Vượt hơn nửa Tịch Hàn đại lục, ai cũng biết đạo hồng sắc pháp phù đang đến
Tiểu Cực giới.
“Hồng sắc pháp phù lẽ nào từ Lưu Hỏa đại lục bắn tới… Đây là thần thông gì?”
“Thật ra là sao?”
Nhiều đại thế lực bị triệt để kinh động, nhiều tu sĩ đến Vân Cực thành xem có
chuyện gì.
“A! A! A!”
Trong Tiểu Cực giới, Cực Âm thần quân vò đầu bứt tai, biết đạo hồng sắc pháp
phù hưng sư vấn tội, nhưng việc này không liên can đến lão.
“Đến rồi!”
Quanh Vân Cực thành, nhiều tu sĩ ngẩng lên, đạo hồng sắc pháp phù xuất hiện
trong tầm mắt.
“Chát!”
Như một thần huyền đại năng chân chính giáng lâm, hồng sắc pháp phù dừng trước
sơn môn Tiểu Cực, dấy lên uy nghiêm, từng vòng hồng sắc thần quang nhuộm đỏ
thiên địa.
“Năm mươi ngày sau, ta sẽ đến, tấn công sơn môn Tiểu Cực giới!”
Hồng sắc pháp phù đột nhiên phát ra pháp âm, hồng sắc thần hỏa bắn ra, sôi
trào trên không.
“Oành!”
Vân Cực thành xôn xao, vô số tu sĩ hít hơi lạnh. Đạo pháp phù vượt man hoang
hoang nguyên vô tận lại là chiến thư.
“Không liên quan đến ta!”
Trong sơn môn Tiểu Cực giới vang lên tiếng Cực Âm thần quân rú to, “Đệ tử của
ngươi không do ta giết, ta bị giá họa!”
“Đường đường thần huyền đại năng, dám giết đệ tử của ta mà không dám thừa nhận
y?” Trong hồng sắc pháp phù lại rung lên vô thượng cường âm, hồng sắc thần hỏa
ngưng thành các loại hình dạng, như có vô số sinh linh hóa sinh. “Một món cổ
bảo ta cho đệ tử còn đang ở trong sơn môn Tiểu Cực giới mà nói là không liên
quan đến việc giết đệ tử của ta?”
“Cái gì?! Cổ bảo trong sơn môn của ta?” Cực Âm thần quân trợn tròn mắt không
dám tin.
“Oành!”
Tu sĩ quanh Vân Cực thành sôi lên.
“Quả nhiên do Cực Âm thần quân làm, pháp khí của đệ tử Hỏa Vực thần vương cũng
bị y cướp… Tiên khí quả nhiên rơi vào tay Cực Âm thần quân.”
“Thần huyền ngũ trọng đại năng nói thế thì không sai.”
Cơ hồ ai cũng nhận định tiên khí lọt vào tay Cực Âm thần quân.
“Làm cũng làm rồi, Cực Âm tiểu quỷ, lại còn ranh mãnh… Cướp bảo vật là trong
vào bản lĩnh, phe không địch nổi bị giết là bình thường, làm rồi còn không
thừa nhận.” Một giọng nói phiêu phiêu hốt hốt, như từ trong mây đột nhiên trên
đỉnh núi băng trong sâu thẳm Tiểu Cực giới vang lên, “Lẽ nào ngoài kia tùy
tiện có người sai một tiểu bối kêu người ta lui ra, không cướp bảo vật thì
phải đi? Khinh Tịch Hàn đại lục không người hả?”
“Thích thì chiến, với tu vi của ta cộng thêm cực đạo tiên binh, ngươi dám đến
sơn môn Tiểu Cực giới, ta giết luôn!”
Không đợi khi hồng sắc pháp phù phát cường âm, hôi sắc thần quang từ Tiểu Cực
giới bay lên, hình thành một tấm hôi sắc thần bi. “Vô pháp vô thiên”! Hôi sắc
thần bi hiển hiện bốn chữ, trực tiếp trấn áp hồng sắc pháp phù.
“Oành!” Hồng sắc pháp phù và hôi sắc thần bi nổ tung, như hai thế giới tan vỡ,
vô số quang hoa lấp lóe, tận một tuần tà sau, thinh không trước sơn môn Tiểu
Cực giới vẫn còn mấy đạo uy năng tương đương với đạo giai bùng nổ.
“Ai đáng sợ như thế?”
“Tu sĩ này có tu vi còn hơn Cực Âm thần quân!”
“Là sư thúc Nguyên Âm lão tổ của Cực Âm thần quân! Lão vẫn còn sống, xưa nay
lão vốn khác người, lúc đạt kim đơn, vì trêu ghẹo nữ tu của mấy tông môn mà
phải diện bích mười năm, nhưng không đầy nửa năm là lén ra ngoài, thành công
dụ dỗ nữ tu đỉnh nhọn của một tông môn thành đạo lữ. Sau này lão đắc chứng
thần huyền, Cực Âm thần quân lúc mới vào sơn môn thì là đồng tử quét dọn động
phủ cho lão, được dạy dỗ mà thành nhất phái chí tôn.”
“Nguyên Âm lão tổ quả nhiên còn sống! ‘Vô pháp vô thiên’ là cường pháp gì! Tu
vi của lão e Thần huyền tứ trọng rồi!”
Thần huyền ngũ trọng đại năng phát chiến thư, lại bị đại năng của Tiểu Cực
giới chấn nát, ai thấy thế cũng chấn động.
“Sư thúc đã xuất quan? Vẫn chưa chết?” Trong tông chủ bảo điện, sắc mặt Cực Âm
thần quân lại có huyết sắc, đột nhiên như sống lại.
“Thế nào, Tiểu Cực Cực, xem ra ngươi rất mong sư thúc chết.” Cực Âm thần quân
vừa lẩm bẩm thì một lão giả đầu tóc khô cháy, mắt mũi hiền từ, chỉ còn ba cái
răng vàng khè trong miệng cười cười đứng ở cửa điện.
“Sư thúc nói đùa rồi! Thấy sư thúc chưa chết, sư điệt kích động muốn khóc.”
Cực Âm thần quân rùng mình.
“Tiểu Cực Cực khá lắm, ngầm lấy được một món cực đạo tiên binh, nào, lấy ra
cho sư thúc xem.” Lão đạo gật đầu mãn ý, chìa tay với Cực Âm thần quân.
“Sư thúc, sư điệt thật sự bị giá họa, không hề lấy được cực đạo tiên binh.”
Cực Âm thần quân thật muốn khóc.
“Cái gì? Không đùa hả, đúng rồi, xưa nay tiểu tử ngươi không đùa với sư thúc
bao giờ. Vậy thì ta đi đây, đừng tiễn, hậu hội vô kỳ.” Lão đạo sững người,
tròn mắt rồi quay đi.
“Sư thúc định đi đâu.” Cực Âm thần quân cuống lên, kéo áo lão đạo.
“Chạy chứ còn đi đâu nữa, không có tiên binh sao đấu được tên vừa rồi.” Lão
đạo nói ngay, phất tay ngăn Cực Âm lão đạo.
“Sư thúc, đừng! Không có sư thúc, Tiểu Cực giới xong rồi!” Cực Âm thần quân
nhợt nhạt mặt mày kêu lên.
“Ha ha, đùa thôi, Tiểu Cực Cực, mấy chục năm không gặp, ngươi trừ an toàn đệ
nhất, nhát gan sợ chết là không đổi thì còn có phần đa cảm hơn.” Lão đạo đột
nhiên cười ha hả dừng lại, đoạn nhăn nhó, “Ngươi không lấy được vô thượng tiên
binh cũng phải giả như lấy được, đối phương đã tấn cấp Thần huyền ngũ trọng,
giao đấu thì hai chúng ta vài chiêu là bại. Bất quá chúng ta ở trong sơn môn,
y cũng không vào được. Y đã biết tu vi của ta, lại thấy chúng ta có tiên khí
thì tất không dám đến.”
“Sư thúc, lúc này mà còn đùa!” Cực Âm thần quân khóc thật, nước mắt trào ra.
…
“Chập Khí hải, ta về rồi.” Cùng lúc, Ngụy Tác đến rìa Chập Khí hải, nhìn bạch
sắc vụ khí vô biên vô tận thì kêu lên đầy nham nhở.
“Thực tế ngươi định kêu là, ta về rồi vợ ơi.” Linh Lung Thiên hậm hực nghiến
răng, “lại phải rửa tai hàng ngày.”
“Ha ha, ai bảo, ta sẽ bế quan khổ tu, tu vi Thần huyền lưỡng trọng đang vẫy
tay với ta.” Ngụy Tác cười ha hả, nhìn rõ phương vị, cùng Linh Lung Thiên,
Long Mộc Tinh vào Chập Khí hải trung, “Ta đột phá đến Thần huyền lưỡng trọng,
tại Vân Linh đại lục cũng sẽ không cần e dè gì như ‘Cực Âm thần quân’.”
-o0o-