Thông Thiên Chi Lộ

Chương 948: Đại năng của Lưu Hỏa đại lục

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Các ngươi không nghĩ xem là lúc nào mà còn khuyên ta dính vào vũng nước đục
này?”

Trong một đại điện rực bảo quang, sừng sững mấy chục tinh trụ cao cỡ thân
người, có bố trí pháp trận lợi hại, Cực Âm thần quân ăn vận như lão đạo ngồi
trên hôi sắc liên đài cổ kính đang giáo huấn một toán chân truyền đệ tử và
trưởng lão Tiểu Cực giới.

“Tiên khí đương nhiên tốt, ai chả thèm muốn nhưng ta biết đại thế lực của Lưu
Hỏa đại lục cũng đến, với Vũ Hóa thế gia và Đại Hàn cung, Hoàng Phủ thế gia
thì không chỉ đơn giản là cướp tiên khí mà còn báo cừu. Chúng đều là những con
chó phát điên rồi, Tiểu Cực giới chúng ta lấy gì mà đấu? Trưởng Tôn thế gia
lại không xuất thủ chắc? Nói chung không thể đến tay chúng ta.”

Cực Âm thần quân càng nói càng đắc ý, càng thấy mình anh minh thần vũ, “Lúc
này nên ẩn thân, an toàn đệ nhất, truyền mệnh lệnh của ta, mọi tu sĩ Tiểu Cực
giới không dính vào việc này! Tu sĩ Kim đơn trở lên không rời sơn môn!”

“Tông chủ nói đúng lắm, bọn tại hạ đều tán thành, cục xương này quá lớn, chúng
ta không gặm được, minh triết bảo thân là thượng sáchMấy lão bất tử đều gật
đầu, mọi tu sĩ đô đứng dậy, lĩnh mệnh lui đi.

“Hừ, muốn cướp thì tùy các ngươi, lịch sử Tịch Hàn đại lục cho thấy quá nửa
thần huyền đại năng vì không nhìn rõ tình thế, tham chút lợi lộc mà thò mặt ra
nên mới chết.” Tất cả đi rồi, Cực Âm lão tổ còn ve cằm, cảm thấy mình co lại
trong tông môn là cực kỳ anh minh thần vũ.

“Y là ai? Khí tức mạnh quá! Là thần huyền đại năng!”

“Cực Âm thần quân, là Tiểu Cực giới tông chủ Cực Âm thần quân, y nổi danh hám
lợi lại gian hoạt, khẳng định đến đây vì hoa y thanh niên, hòng đoạt tiên
khí.”

“Cực Âm thần quân đến rồi! Mau truyền tin cho gia chủ!”

Cực Âm thần quân đang dương dương tự đắc thì Ngụy Tác và Linh Lung Thiên, Long
Mộc Tinh chỉ cách Huyền Băng thành không đầy năm trăm dặm, không ít thế lực đã
phát hiện “Cực Âm thần quân” giáng lâm, nhất thời tin tức lan đi.

“Đó là Tiểu Cực giới tông chủ Cực Âm thần quân?”

“Hừ, không biết dùng bí pháp gì thu liễm khí tức, bất quá uy áp lại không thu
liễm, như thể sợ người ta không biết mình là thần huyền đại năng, ngông nghênh
thật.”

“Y chưa đạt Thần huyền tam trọng, không có đại đạo pháp vực.”

Hóa trang thành Cực Âm thần quân, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên, Long Mộc Tinh
xuất hiện tại Huyền Băng thành, trên một ngọn núi băng trong thành có ba nam
một nữ dùng một viên hắc bạch nhãn cầu pháp khí cỡ nắm tay quan sát bọn Ngụy
Tác.

Cả toán đều cao lớn, mặc pháp y kỳ dị che kín nửa khuôn mặt, pháp y dệt bằng
tơ tinh kim dấy lên thần huyền khí tức, chứng tỏ do thần huyền đại năng luyện
chế. Cả toán đều cao hơn phổ thông tu sĩ nửa cái đầu, khí huyết thịnh vượng,
nhục thân cao cường, trong đó thân thể nữ tu cao hơn cả, có dị hương toát ra,
tuy không để lộ khí tức nhưng chắc chắn là thần huyền đại năng, ba nam tu đều
khí độ bất phàm, thoáng có khí tức cao cao tại thượng, qua đối thoại có vẻ
khinh thị Cực Âm thần quân.

“Họ đang làm gì? Lẽ nào có pháp khí truy tung được tu sĩ lấy được tiên khí?”

Đột nhiên, mục quang một nam tu mặc cổ đồng sắc pháp y, thêu hơn trăm phù văn
hình chó sói hung hãn cực độ lóe lên.

Hình ảnh trong pháp khí cho thấy Ngụy Tác đột nhiên kích phát hắc sắc linh
quang quang tráo, dừng lại trên không.

“Có khả năng.” Nữ tu gật đầu, giọng hơi khàn, thoáng lộ ra khí tức bề trên, rõ
ràng không phải tán tu, mà là tu sĩ của đại tông môn.

“Kim hoàng nữ, có nên ngầm bám theo y?” Một mặc nam tu hồng sắc tinh kim pháp
y nói.

“Xem có lừa được y không đã, chỉ ta và Cổ hoàng tử không đủ đối phó đại năng
của Vũ Hóa thế gia và Trưởng Tôn thế gia.” Nữ tu tựa hồ là đầu lĩnh, liếc nam
tu mặc cổ đồng sắc pháp y, thêu đầy cự lang phù văn hung hãn, “Y chỉ nhận ra
ta có thần huyền tu vi, không nhận ra Cổ hoàng tử cũng có thần huyền tu vi,
chỉ cần ta đưa đủ mồi ra thì y sẽ cùng chúng ta liên thủ. Dù sau cùng chúng ta
không đắc thủ, giết y chắc không thành vấn đề.”

“Được, có thể lợi dụng thế lực tông môn của y.” Cổ đồng sắc pháp y nam tu gật
đầu.

“Oành!”

Nữ tu không nói gì thêm, thân ảnh loáng lên, toàn thân ánh lên hắc hồng sắc
nồng yên, hình thành yên vân bao lấy ba nam tu, với tốc độ kinh nhân lướt về
phía Ngụy Tác và Linh Lung Thiên, Long Mộc Tinh.

“À!”

Nữ tu và ba nam tu lướt ra, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên đã nhận ra.

Nữ tu và nam tu mặc cổ đồng sắc tinh kim pháp y cực kỳ thông minh, Ngụy Tác và
Linh Lung Thiên dừng lại là dùng Thiên hải thần lan kính tìm hoa y thanh niên.

Thiên hải thần lan kính đưa lại hình ảnh hoa y thanh niên lao nhanh trong một
ngọn núi toán cổ thụ phủ tuyết trắng, trông cực kỳ cuống cuồng, khí tức hơi
tán loạn, hiển nhiên còn thụ thương, chỉ là Ngụy Tác và Linh Lung Thiên không
biết ngọn núi đó là núi nào, ở đâu.

Đó cũng là khuyết điểm của Thiên hải thần lan kính, tuy qua khí tức đấu pháp
mà cảm ứng được chỗ tu sĩ có mặt hiện tại nhưng không biết đó là đâu thì cũng
vô dụng, như lúc Ngụy Tác và Linh Lung Thiên rời Luân hồi tháp đã dùng Thiên
hải thần lan kính truy tung Vũ Hóa Ứng Thiên và cổ đế thi. Ngụy Tác và Linh
Lung Thiên cho rằng nếu Vũ Hóa Ứng Thiên và cổ đế thi đang suy kiệt thì sẽ
truy sát Vũ Hóa Ứng Thiên hoặc tiếp tục nhốt cổ đế thi đã.

Nhưng chỗ cổ đế thi có mặt lại tối om, chắc là chui vào chỗ có âm khí nồng hậu
nào đó, còn Vũ Hóa Ứng Thiên ở trong một sơn động, tuy thân thể đứt thành mười
mấy đoạn, đang dốc sức liệu thương, nhưng Ngụy Tác và Linh Lung Thiên không
biết đó là đâu nên đành công cốc bỏ đi.

Ngụy Tác và Linh Lung Thiên định vào Huyền Băng thành tìm mấy thương đội lớn
một chút để bức hỏi xem ngọn núi đó ở đâu, hiện gã là “Cực Âm thần quân”, hành
sự không cần cố kỵ.

“Gian thương, cẩn thận, có thần huyền đại năng!”

Hắc hồng sắc yên vân bừng lên, Linh Lung Thiên liếc qua, thần sắc hơi lạnh
lại, truyền âm cho Ngụy Tác.

“Thần huyền đại năng?” Ngụy Tác trải thần thức, cảm ứng được thần huyền khí
tức trong làn khói.

“Không chỉ một, nữ tu đứng đầu tu vi Thần huyền tam trọng hậu kỳ! Nam tu mặc
cổ đồng sắc tinh kim pháp y dùng thuật pháp gì đó ẩn tàng tu vi, Thần huyền
lưỡng trọng hậu kỳ!” Linh Lung Thiên lại truyền âm cho Ngụy Tác.

“Một Thần huyền tam trọng hậu kỳ đại năng, một Thần huyền lưỡng trọng hậu kỳ
đại năng, lẽ nào là người Trưởng Tôn thế gia?” Ngụy Tác cả kinh, với thần
thông hiện tại của gã, ứng phó hai tu sĩ cỡ này cực kỳ nguy hiểm.

Không biết có phải người quen của Cực Âm thần quân không, sợ bị lộ nên Ngụy
Tác không nói mà ngưng thần nhìn đạo hắc hồng sắc yên vân.

“Phù!”

Cách Ngụy Tác và Linh Lung Thiên chừng ba trăm dặm, hắc hồng sắc yên vân thu
lại, lộ ra ba nam một nữ.

“Mấy người này là ai? Mấy pháp y này đều là bán tiên giai, dệt từ tơ tinh kim.
Khí huyết lại mạnh như thế, chắc đều biết luyện thể thuật pháp.” Ngụy Tác nhìn
ngay ra nữ tu mặc pháp y thuần bạc, thêu phù văn như con tằm, thần huyền đại
năng ẩn tàng mà Linh Lung Thiên nói là nam tu mặc cổ đồng sắc pháp y thêu hơn
trăm cự lang phù văn hung ác đan nhau. Hai nam tu còn lại một mặc hồng sắc
tinh kim pháp y, thêu nhiều biên bức phù văn, một mặc huyền thiết sắc tinh kim
pháp y, thêu phù văn như thiết giáp tê ngưu.

Khí huyết bốn tu sĩ này tuy không bằng Ngụy Tác, nhưng ít nhất tương đương với
thất cấp cự thú, tạo cảm giác đầy sức mạnh, như một lò lửa.

“Xin hỏi vị đạo hữu này là Tiểu Cực giới tông chủ Cực Âm thần quân hảu?” Nữ tu
cao lớn hỏi Ngụy Tác từ xa.

“Đúng thế, mấy vị đạo hữu rất lạ mặt, không biết là tu sĩ ở đâu, lẽ nào Tịch
Hàn đại lục lại có thần huyền đại năng mới?” Ngụy Tác liếc nữ tu đoan mô phỏng
y hệt Cực Âm thần quân.

“Bọn tại hạ ngưỡng mộ uy danh thần quân đã lâu.” Nữ tu mặc pháp y che mặt,
nhưng đôi mắt sáng rực sung mãn uy nghiêm, truyền âm cho bọn Ngụy, “Bọn tại hạ
không phải tu sĩ Tịch Hàn đại lục, mà đến từ Lưu Hỏa đại lục, tìm thần quân để
giao dịch.”

“Lưu Hỏa đại lục?” Ngụy Tác và Linh Lung Thiên hơi run lên.

Lưu Hỏa đại lục tại thời thượng cổ là chỗ của Linh tộc.

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận