Một hán tử mặt vàng vội vàng đi vào một chỗ ở có hoàng sắc linh quang quang
tráo bao lấy.
Chỗ này là một lầu các huyền băng ba tầng tọa lạc đơn độc, phía trước là một
bãi đất trống.
“Chủ…” Hán tử mặt vàng đi vào, định bẩm báo gì đó cho người ở trong nhưng
cách một tiếng, đột nhiên y bị hoàng sắc tinh quang bao lấy, y bất động, tinh
quang phía ngoài hình thành một đóa thủy tinh liên hoa.
“Cách!”
Thủy tinh liên hoa phong bế y tan vỡ vô ảnh vô tung. “A!” Hán tử mặt vàng kêu
lên kinh hãi.
“Không cần gọi, đạo thuật pháp ban nãy là ta thử xem, không có gì nguy hiểm.”
Giọng nói từ lâu các vang lên, quang hoa lóe sáng, thân ảnh Ngụy Tác và Linh
Lung Thiên xuất hiện tại cửa.
“Chủ nhân, thần thông chân thật khó tưởng tượng nổi.” Hán tử mặt vàng lập tức
vỗ mông ngựa.
“Được rồi, ngươi vội vàng quay về đây là có tin gì?” Ngụy Tác trợn tròng trắng
hỏi hán tử mặt vàng.
Hóa ra hán tử mặt vàng là Long Mộc Tinh, Hoàng Phủ Thiên Tứ và Hoàng Phủ Ngữ
Kỳ của Hoàng Phủ thế gia bị gã phế tu vi rồi thả đi, nhưng Long Mộc Tinh biết
quá nhiều, gã định đưa y về Vân Linh đại lục, đợi khi tu vi bản thân đề thăng
thì thả.
Lục bào lão đầu cho là như thế quá phiền, giết đi là xong, nhưng Ngụy Tác tự
nhận là gian thương cũng nên có chữ tín, nói giết là giết tha là tha.
Bất quá Ngụy Tác không ngờ là Long Mộc Tinh nghe được đồn đại dọc đường, đoán
ra gì đó thì khóc lóc xin theo gã, nói tương lai gã khẳng định có thành tựu
kinh nhân, đi theo sẽ có lợi. Vốn Ngụy Tác không muốn nhận kẻ sợ chết như thế,
biết nguyên nhân quan trọng Long Mộc Tinh quyết nhận gã làm chủ nhân, cam tâm
thành người hầu vì cổ đế thi chuyến này dấy lên phong ba kinh thiên, mà cổ đế
thi là do bọn y đến Thiên Huyền đại lục lấy, gờ chỉ còn lại mình y bình an vô
sự quay về thì không thể có kết quả tố được. Nhưng Long Mộc Tinh nguyện ý hiến
kim đơn cho gã hạ cấm chế lợi hại, nếu sau này y phản bội gã khẽ động tâm niệm
là y nát xác. Có thêm một tiểu đệ Kim đơn lưỡng trọng cũng không tệ, sai những
việc vặt khi về hoang đảo động hoặc bảo y trấn thủ pháp trận cũng không tệ,
nên Ngụy Tác thu nhận.
Ngụy Tác để không bị phát giác, không để y ra mặt nhiều, chỉ bảo y chú ý những
bố cáo trong thành, thuận tiện nghe ngóng lời bàn tàn.
“Chủ nhân đúng là thần cơ diệu toán.” Long Mộc Tinh lúc này quả thật một lòng
với Ngụy Tác, biết tiên khí lọt vào tay gã, thần thông của gã khiến y thành
tâm thần phục, một đạo thuật pháp gã vừa thi triển khiến y không thể trả đòn,
khẳng định là vô thượng bí pháp.
Lại vỗ mông ngựa xong, Long Mộc Tinh mới nói: “Chủ nhân, hoa y thanh niên thần
bí quả nhiên bị phát hiện, đang bị truy sát tại Huyền Băng thành, nghe nói bị
mấy lão bất tử Đại Hàn cung dùng truyền thừa pháp khí đả thương nhưng vẫn
thoát được. Hiện tại nhiều người đang đổ về phụ cận Huyền Băng thành tìm tung
tích y.”
“Huyền Băng thành? Trong một ngày là chúng ta đến được, xem thế nào đã.” Nhìn
Linh Lung Thiên đoạn Ngụy Tác nói, đồng thời vung tay, lấy ra một cái chuông
đồng cổ kính, “Ngươi xử lý khá lắm, đây là một món huyền giai trung phẩm pháp
bảo của Đại Hàn cung, công thủ toàn diện, thưởng cho ngươi, bất quá ở Tịch Hàn
đại lục thì đừng động dụng.”
“Chấn vũ đồng linh! Đây là pháp bảo nổi danh của Đại Hàn cung! Đa tạ chủ
nhân!” Long Mộc Tinh thấy cái chuông thì run lên, rồi hớn hở cảm tạ. Huyền
giai trung phẩm pháp bảo đối với tu sĩ như y là vật bất phàm, thật sự đi theo
Ngụy Tác là có lợi.
“Chủ nhân…” Long Mộc Tinh ngẩn ra. Ngụy Tác phất tay, quang hoa như nước
quét qua mặt, biến thành y hệt Cực Âm thần quân, cả khí tức cũng giống tám,
chín phần, đoạn gã lấy hắc hôi sắc đạo bào ra mặc. Long Mộc Tinh không tận mắt
thấy Ngụy Tác thi pháp thì tất cho là Cực Âm thần quân đang đứng trước mặt.
“Gian thương, lại định giá họa hả…” Linh Lung Thiên biết gã định làm gì nên
lẩm bẩm.
“Lão đạo gian xảo này không bị giá họa thì tiện nghi cho y quá.” Ngụy Tác nghĩ
đến cảnh Cực Âm thần quân chạy nhanh như gió thì bực mình khôn tả, không vì
Lôi Sất thần quân liều mạng phát ra đòn cuối cùng, gã có thể đã mất mạng.
“Đi thôi!” Giả thành Cực Âm thần quân đoạn Ngụy Tác không dừng, độn quang cuốn
lấy Linh Lung Thiên và Long Mộc Tinh lướt lên không, trực tiếp thi triển Thủy
hoàng phệ nhật quyết gột rửa yêu đơn của hắc mao lão quái để tu luyện. Nguyên
khí trong đó thập phần kinh nhân, nhưng tạp chất bất lợi rất nhiều, nguyên khí
phun ra hình thành quanh ba người vân khí đủ màu, người ngoài cực khó coi thấy
hư thực, chỉ có uy áp đặc hữu của thần huyền nguyên khí tràn ra. “Phù!” Sau
hơn một canh giờ, mấy mảnh yêu đơn hoàn toàn bị Ngụy Tác luyện hóa, mảnh cuối
cùng biến thành nguyên khí đủ màu như chướng khí, bị Ngụy Tác hút lấy.
“Giúp ta đi được nửa bước đã tốt lắm rồi. Cương nha muội, đưa bọn ta lướt đi,
ta dùng Hỗn độn thanh ngưu bảo giác tiếp tục tu luyện.” Ngụy Tác cảm giác kỹ
đoạn lấy ra Hỗn độn thanh ngưu bảo giác, nguyên khí bao lấy, truyền âm cho
Linh Lung Thiên.
Yêu đơn của hắc mao lão quái còn hơn gã dự liệu, sau khi luyện hóa mọi thứ lấy
được từ Kỳ Bảo viên và thủy hệ yêu đơn và linh dược mua từ Ngưng Đơn phường đề
thăng một phần tu vi, Ngụy Tác chia chặng đường từ Thần huyền nhất trọng đến
Thần huyền nhị trọng thành mười bước, luyện hóa lần trước tương đương với đi
được một bộ mà một viên yêu đơn của hắc mao lão quái khiến gã đi được nửa
bước, ngang với hiệu lực mấy vạn viên phổ thông thủy hệ yêu đơn và linh đơn.
Hiện tại Ngụy Tác muốn hoàn thành bước thứ hai trước khi đến Huyền Băng thành,
xong xuôi thì chỉ cách Thần huyền nhị trọng tám bước nữa, không còn quá xa
xôi. Mỗi tia nguyên khí trong Hỗn độn thanh ngưu bảo giác hàm chứa uy năng
siêu việt, mỗi lần rút ra luyện hóa hư bị huyền giai pháp khí xung kích nên
khi tu luyện thì không thể thi triển độn thuật, chi trông vào Linh Lung Thiên
đưa đi.
“Hừ.” Linh Lung Thiên hầm hừ nhưng không nhiều lời, phát ratử sắc độn quang,
cuốn lấy Ngụy Tác và Long Mộc Tinh lao đi với tốc độ cực nhanh, đồng thời cắn
tinh kim. Lần này nó vớ bẫm, tinh kim đủ để tu luyện rất lâu, thực lực sẽ đề
thăng thêm một mức.
“Chát!” “Chát!” “Chát!”…
Mỗi một tia nguyên khí Hỗn độn thanh ngưu bảo giác được rút ra, lúc luyện hóa
là thân thể Ngụy Tác run lên, trong tử sắc độn quang tốc độ kinh nhân như có
tiếng trống. “Hỗn độn thanh ngưu bảo giác có linh khí kinh nhân như thế hả?”
Lại hơn một canh giờ, Ngụy Tác tỏ vẻ chấn kinh xen lẫn kinh hỉ.
Uy năng xung kích của Hỗn độn thanh ngưu bảo giác tuy không dễ chịu gì nhưng
nguyên khí cũng dễ luyện hóa như yêu đơn hắc mao lão quái, hơn một canh giờ đủ
cho gã đi nốt nửa bước, đề thăng nhất thành tu vi từ Thần huyền nhất trọng đến
Thần huyền lưỡng trọng. Mà Hỗn độn thanh ngưu bảo giác không tiêu hao bao
nhiêu nguyên khí! Lượng nguyên khí này hơn nhiều Ngụy Tác và Linh Lung Thiên
cùng lục bào lão đầu dự tính. Hoặc có thể nói là những ghi chép trong truyền
thuyết đều sai, Hỗn độn thanh ngưu bảo giác có niên đại cực kỳ viễn cổ, thậm
chí đã hình thành pháp vực đặc biệt, có nguyên khí không chỉ bằng dược lực mấy
viên Thần hoàng thạch đơn.
Ngụy Tác đột phá đến thần huyền thì như cái động không đáy, theo kinh nghiệm,
từ Thần huyền nhất trọng đến lưỡng trọng, lượng nguyên khí cần thiết cho mỗi
bước bằng với hơn bốn viên Thần hoàng thạch đơn. Hiện tại nửa bước này tương
đương với hai viên Thần hoàng thạch đơn. Hỗn độn thanh ngưu bảo giác tựa hồ
còn hơn nửa nguyên khí, tạo cho Ngụy Tác cảm giác mỗi cái sừng bằng với mười
viên Thần hoàng thạch đơn!
Theo tính toán, đôi Hỗn độn thanh ngưu bảo giác ít nhất giúp gã đi thêm bốn
bước từ Thần huyền nhất trọng đến Thần huyền lưỡng trọng. Chỉ cần bốn bước nữa
là tu vi sẽ đề thăng! Phán đoán này khiến Ngụy Tác chấn kinh đến khó tin,
không ngừng luyện hóa Hỗn độn thanh ngưu bảo giác.
“Xoạt…” Một canh giờ sau, Ngụy Tác dừng lại, hít sâu một hơi, cố trấn định
tâm thần. Hơn một canh giờ tu luyện này khiến gã đi thêm nửa bước từ Thần
huyền nhất trọng đến Thần huyền lưỡng trọng, đích xác là Hỗn độn thanh ngưu
bảo giác ít nhất còn một nửa nguyên khí!
“Vũ Hóa Nhược Tinh nếu hoàn chỉnh luyện hóa đôi Hỗn độn thanh ngưu bảo giác,
sẽ đột phá đến tu vi Thần huyền lưỡng trọng hậu kỳ, tiếc là lọt vào tay ta…”
Ngụy Tác hít sâu một hơi, lóe lên ý nghĩ này, tầm mắt hiện lên một tòa thành
lớn, Huyền Băng thành đây rồi.
-o0o-