Trong ngọn núi vỡ, cạnh khe nứt không gian hút thổ hoàng sắc nguyên khí lơ
lửng một viên hoàng sắc tinh cầu cỡ nắm tay.
Vũ Hóa Nhược Tinh mặc thanh ngọc sắc pháp y lăng không đứng trên tinh cầu, dồn
chân nguyên vào, tinh cầu ánh lên vòng sáng kỳ dị, bắn vào thổ hoàng sắc hỗn
độn nguyên khí.
Mỗi một hoàng sắc quang hoàn băn vào, giảm được không ít hỗn độn nguyên khí.
Thổ hoàng sắc hỗn độn nguyên khí bên dưới đã mỏng đi không ít, một thông đạo
được mở.
Luân hồi tháp như ngọn núi đã hiện lên lờ mờ, hình dáng như kim tự tháp, cổ
kính vô cùng, có khí tức bàng bạc cực kỳ thương tang, nhưng niên đại không
phải quá cổ nhưng vì địa mạch biến động mà bề mặt Luân hồi tháp xuất hiện mấy
vết nứt sâu.
Luân hồi tháp tạo cảm giác như thi hài Hoang cổ yêu thú im lìm đầy tử khí, chỉ
còn lại dư uy.
Thần huyền ngũ trọng điên phong đại năng để lại Luân hồi tháp này nhằm chuyển
thế trùng sinh sẽ lấy những thứ để trong đó, nhưng không đến được, khiến Luân
hồi tháp sau vô tận tuế nguyệt đã lộ ra trong mắt tu đạo giả.
“Đây là Địa tâm tinh khí, viễn cổ tu sĩ có thể đem luyện thành tiên khí, tu
đạo giới hiện tại không ai có được thần thông đó.” Vũ Hóa Ứng Thiên dừng trên
hư không thở dài như cảm thán mình kém tiền bối đại năng quá xa.
“Còn một tuần hương nữa là vào được.” Lôi Sất thần quân cười lạnh, tế ngộ kinh
nhân trước mắt, y không có lòng dạ nào cảm thán dấu chân tiền nhân, “Bố trí
pháp trận!” tiếng quát uy nghiêm như sấm động vang lên.
Luân hồi tháp bị phá, rất có thể nhiều bảo vật sẽ tự động bay ra, bố trí cấm
chế để gom sạch.
“À!”
Vũ Hóa Ứng Thiên vừa thở dài lại hơi nhíu mày, nhìn vào hư không sau lưng.
Thấy thế, mục quang Lôi Sất thần quân trầm xuống, vung tay chụp lấy gì đó
nhưng rồi sắc mặt triệt để âm trầm hẳn, “Hàn Cực Âm, ngươi chưa ngã lòng, định
nếm đòn mới đi hả?”
“Nhưng kẻ này quả nhiên có bí thuật đặc biệt.”
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên đang áp sát Lôi Sất thần quân liền ra hiệu.
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên cách Luân hồi tháp một nghìn mấy trăm dặm, tuy lần
này Cực Âm thần quân không thi triển thuật pháp đặc biệt che giấu khí tức
nhưng cách xa như thế, họ lại đang lướt trên mây, mắt không thể nhìn được,
không có bí thuật thì sao có thể phát hiện ra.
“Mỗ đưa theo một bằng hữu thú vị, Lôi lão quỷ, muốn động đến bọn ta không dễ
thế đâu.” Cực Âm thần quân cười âm lạnh.
“Cực Âm lão quỷ tìm được trợ thủ lợi hại, làm thế nào đây?” Sắc mặt Hoàng Phủ
gia chủ khó coi hẳn. Luân hồi tháp vốn do Hoàng Phủ thế gia phát hiện, vì thực
lực Hoàng Phủ thế gia không phá được hết cấm chế nên mới kéo theo Chân Lôi
tông, vốn phải bớt đi không biết bao nhiêu lợi lộc, giờ thêm Vũ Hóa thế gia đã
đành, còn bị Cực Âm thần quân ngầm đánh hơi thấy.
“Để xem ngươi đưa ai đến dã, đừng vội bố trí cấm chế.” Lôi Sất mắt lóe lệ
mang, trầm giọng.
“Ngần ấy chiến thuyền? Chân Lôi tông và Hoàng Phủ thế gia đã dốc hết vốn
rồi…”
“Y là Vũ Hóa Ứng Thiên? Hiệu xưng đệ nhất nhân lớp trẻ Tịch Hàn đại lục?”
“Y chắc là Vũ Hóa Nhược Tinh, nhục thân phát ra đạo vận, khẳng định tu luyện
thiên cấp đỉnh giai công pháp.”
“Lôi linh căn? Còn là đỉnh cấp lôi linh căn, chắc là Chân Lôi tông tông chủ
Lôi Sất thần quân.”
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên đi sát Cực Âm thần quân, từ trên không đáp xuống,
đi thêm mấy trăm dặm là xuyên qua ảo quang cấm chế của ba mươi sáu lá cờ, nhìn
rõ kim sắc chiến thuyền và bọn Vũ Hóa Ứng Thiên sau Luân hồi tháp.
“Thần huyền tam trọng hậu kỳ, y không hề giản đơn, chỉ tu vi này đã lĩnh được
pháp vực độc dáo, chiến lực e gần đạt Thần huyền tứ trọng đại năng.” Linh Lung
Thiên liếc Vũ Hóa Ứng Thiên được thiên địa bao quanh như tranh thỷ mặc, tức
thì ngưng trọng hẳn bảo Ngụy Tác.
“Đã lĩnh được đại đạo pháp văn, có thể phát ra pháp vực uy năng kinh nhân?”
Ngụy Tác hít sâu một hơi, bình tĩnh như thường nhìn Vũ Hóa Ứng Thiên. Vũ Hóa
Ứng Thiên đứng trên hư không, tạo cảm giác không phải người bình thường, đã
siêu việt tu sĩ thông thường, tu sĩ cỡ đó thì gã khó đối phó nổi.
“Y không hơn ta bao nhiêu tuổi mà có tu vi này. Tu đạo giới quả nhiên không ít
nhân vật kinh tài tuyệt diễm.” Đồng thời Ngụy Tác có ý nghĩ này.
“Tu đạo giới hiện tại có nhân vật như thế khiến ta cũng bất ngờ.” Linh Lung
Thiên truyền âm, “Hỗn độn thanh ngưu giác ở trên mình Vũ Hóa Nhược Tinh, chưa
sử dụng, tu vi hiện tại của y là Thần huyền nhất trọng hậu kỳ, kém xa ca ca.”
“Lôi Sất thần quân cũng không thường.” Ngụy Tác nhìn lên Lôi Sất thần quân ở
mũi thuyền. Thần huyền đại năng thấp lùn này tạo cảm giác tựa hồ lúc nào cũng
có thể pháy ra thần uy đáng sợ.
“Thần huyền tam trọng trung kỳ, chủ tu lôi hệ công pháp, hai chúng ta liên thủ
mới đánh nổi.” Linh Lung Thiên cười lạnh truyền âm cho Ngụy Tác, “Cực Âm lão
quỷ khẳng định cũng không giản đơn, phai có thứ gì đó đấu được với nhân vật cỡ
Lôi Sất thần quân không thì không thể kéo chúng ta đến.”
“Cương nha muội nói có lý.” Ngụy Tác thầm gật đầu, đi cùng Cực Âm thần quân
cũng nên giữ lại vài phần.
“Sinh tử thư! Vật đó cũng lưu truyền lại, lọt vào tay Hoàng Phủ thế gia!” Cùng
lúc, Linh Lung Thiên lên tiếng, ngữ khí cực kỳ chấn kinh.
“Sinh tử thư là cái gì?” Ngụy Tác biết là phi phàm nên hỏi.
“Là binh khí của một đế tôn ở thời đại của ta, y cũng có được vật này từ sư
tôn, vật đó không chỉ là một món đế khí còn liên quan đến của truyền thừa đế
tôn đó!” Linh Lung Thiên hít sâu, bình phục tâm tình, “Tu sĩ Hoàng Phủ thế gia
đó tu luyện cấm pháp, dung hợp nhục thân với Sinh tử thư, Sinh tử thư tương
đương với bản mệnh pháp bảo, y đương với khí linh của Sinh tử thư địa, chả
trách y chỉ tu vi Kim đan tam trọng hậu kỳ nhưng có thể đấu với thần huyền…
Bản thân y đã biến thành một món thần binh…”
“Tu sĩ nào dung hợp Sinh tử thư?” Ngụy Tác thập phần chấn kinh, đem bản thân
luyện hóa thành khí linh là việc gã chưa từng nghe. Vũ khí của đế tôn kinh
nhân cỡ nào, chi cần có một phần mấy sức mạnh là cũng như cổ đế thi, không ai
ngăn nổi.
“Trong khoang kim sắc cổ chiến thuyền của Lôi Sất thần quân.” Linh Lung Thiên
mắt ánh lên kim quang, nhìn ra nhiều thứ, “Sinh tử thư đã bị hỏng nhưng còn
không ít thần uy, nhục thân và tu vi của y cũng bị Sinh tử thư ảnh hưởng, biến
thành bất tử minh vật như cương thi, chắc y không thể kích phát thần uy chân
chính của Sinh tử thư, gian thương, vật này mà có một tia hi vọng đoạt được
thì phải đoạt, nó là một món trọng bảo đối kháng Hoang tộc!”
“Đối kháng Hoang tộc? Vật này còn thần diệu đặc biệt hả?” Ngụy Tác hít sâu một
hơi.
“Hoang tộc có thuật pháp biến tu sĩ chiến tử hoặc đồng bạn hóa thành chiến thi
cho chúng khống chế, Sinh tử thư có thần uy chuyên môn khắc chế thuật pháp
này, có thể nghịch chuyển thuật pháp đó khiến chiến thi đối phó chúng.” Linh
Lung Thiên tỏ vẻ ngưng trọng, “Sinh tử thư là của Bất Tử đạo nhân, phái này
luyện Sinh tử đại đạo, chống chế sinh tử…”
“Hàn Cực Âm, ngươi đưa hai người đến đây cùng bọn ta bàn điều kiện?” Ngụy Tác
định hỏi thêm Linh Lung Thiên, nhưng Hoàng Phủ gia chủ mặc ám hồng sắc pháp y
trên kim sắc cổ chiến thuyền thượng, nhìn Ngụy Tác và Linh Lung Thiên cười
lạnh.
“Vị bằng hữu này cũng không phải phổ thông Kim đan tu sĩ, nói ra còn liên quan
không ít đến Hoàng Phủ thế gia.” Cực Âm thần quân không giận mà cười đầy thâm
ý.
“Liên quan không ít đến Hoàng Phủ thế gia là sao?” Hoàng Phủ gia chủ hơi ngẩn
ra, mục quang lạnh lại.
“Hoàng Phủ thế gia và Huệ gia không phải vừa giao linh thạch cho y sao? Đúng
rồi, ta quê chưa hỏi vị bằng hữu này đã thả bọn Hoàng Phủ Ngữ Kỳ chưa.” Cực Âm
thần quân liếc Ngụy Tác, đoạn nhìn Hoàng Phủ gia chủ khí thế lăng nhân, mỉm
cười nói.
“Là ngươi! Ngươi dám xuất hiện ở đây!” Hoàng Phủ gia chủ ngẩn ra rồi nổi điên,
biết Ngụy Tác là tu sĩ vừa hạch sách họ.
“Hoàng Phủ Ngữ Thiên, không thể nói suông, chỉ mình ta nói thì các ngươi khẳng
định không tin, chi bằng thử đi, ta dám chắc tuy ngươi là Hoàng Phủ thế gia
gia chủ, nhưng Đơn đấu thì không phải đối thủ của vị tiểu hữu này.” Cực Âm
thần quân liếc Hoàng Phủ gia chủ.
“Tiểu tử, ngươi là ai! Mau chịu chết đi!” Hoàng Phủ gia chủ tu vi Kim đan ngũ
trọng hậu kỳ, là nhất phương bá chủ, biết Ngụy Tác là tu sĩ đa vớ vét bản tộc
thì sát cơ hiện rõ, hiện tại Cực Âm thần quân khiêu khích như thế thì y sao
nén được, từ kim sắc cổ chiến thuyền thượng lăng không lao lên, long đầu hắc
sắc cổ qua chỉ vào Ngụy Tác.
-o0o-