“Tu vi gì?” Mục quang Ngụy Tác lóe lên kịch liệt, sau khi tu thành tiên linh
căn thì cảm giác về khí tức cực kỳ mẫn duệ, đã nhận ra phương vị thanh âm
truyền đến, có khí tức siêu phàm lướt tới.
“Thần huyền lưỡng trọng hậu kỳ, đối phương tựa hồ đã phát hiện chúng ta nên
đang áp sát.” Linh Lung Thiên nhìn Ngụy Tác, truyền âm.
“Thần huyền lưỡng trọng?” Ngụy Tác nhíu mày lại. Gã và Linh Lung Thiên định
ngầm áp sát xem xét tình huống, cả Long Mộc Tinh và bọn Hoàng Phủ Thiên Tứ đều
bị gã đánh ngất vứt vào một chỗ. Gã định xem có thể thi thuật biến thành Hoàng
Phủ Ngữ Kỳ rồi đánh lén hay không nhưng đột nhiên gặp một Thần huyền lưỡng
trọng đại năng thì quả bất ngờ.
Bất quá chỉ một đại năng tu vi Thần huyền lưỡng trọng thì Ngụy Tác và Linh
Lung Thiên không sợ, cả hai nhìn nhau, dừng xem tình hình thế nào đã.
“Hả? Không ngờ các vị nhận ra tại hạ nhanh thế?” Chốc sau, một giọng nói lành
lạnh vang lên, một tu sĩ ăn vận lối đạo nhân xuất hiện cách Ngụy Tác và Linh
Lung Thiên mấy trăm dặm.
Đạo nhân chừng hơn năm mươi tuổi, thân thể cao gầy, mặt màu vàng nhạt đặc
biệt, đầu đội hoàng sắc thạch đầu đạo quan, hôi sắc pháp y như do da rắn luyện
chế thành, có một lớp vảy, cộng thêm mắt lão hơi lõm vào, quanh mình âm phong
liễu nhiễu, mấy chục hôi sắc thần quang như cái lưỡi dài thụt thò tạo cảm giác
thập phần âm hiểm.
“Các hạ là ai? Chặn bọn mỗ vì việc gì?” Ngụy Tác bình tĩnh như thường quan
sát, khẩu âm lão đạo là tu sĩ Tịch Hàn đại lục.
“Hả?” Ngụy Tác lên tiếng, thần huyền đại năng này như phát hiện ra thứ gì đó
tân kỳ, mắt ánh len kinh ngạc, “Tiểu tử, lẽ nào ngươi là người bắt người Huệ
gia và Hoàng Phủ gia rồi bắt chuộc?”
“Thế nào, các hạ biết đến mỗ?” Ngụy Tác hỏi lão đạo.
“Việc này đừng nói lão tổ ta ở đây mà ở đại lục khác, ta cũng biết ngay.” Lão
đạo âm u tỏ vẻ ngạo nghễ: “Tiểu tử, gan dạ được lắm, dám vơ vét cả Hoàng Phủ
thế gia, thấy ta mà còn trấn định như không. Chắc nhận ra tu vi của lão tổ
ta?”
“Các hạ chặn bọn mỗ là định khoe khoang thần huyền tu vi hả.” Ngụy Tác hỏi lão
đạo vốn là đẫu nào của đại thế lực nào đó.
“Hay lắm, tiểu tử ngươi rất lớn mật, ta rất hân thưởng, bất quá để lão tổ xem
ngươi có bản lĩnh gì không đã.” Lão đạo mắt ánh lên âm quang, đột nhiên phất
tay, “chát!”, một đạo ngân hắc sắc trường hồng vượt mấy trăm dặm bắn vào Ngụy
Tác và Linh Lung Thiên.
“Vậy thì đành đắc tội.”
Mắt Ngụy Tác rực thần quang, đồng thời một đạo thanh sắc kiếm khí phát ra
tiếng như gõ vào thần thiết.
“Cách!”
Thanh sắc kiếm khí và ngân hắc sắc trường hồng va nhau, tan vỡ rồi biến thành
hơn nghìn mảnh tinh quang như thanh sắc thần thiết, mỗi mảnh tinh quang lại
tan thành kiếm quang trăm trượng quét qua hư không.
“Chát!”
Thanh sắc kiếm khí không ngăn được uy năng ngân hắc sắc trường hồng, Ngụy Tác
không hề đổi sắc, tế xuất cổ đồ bị rách, rực rỡ như tụ hết màu của thiên hạ
vào, phát ra một cơn sóng.
Bị thần quang tụ thành thủy triều xô vào, ngân hắc sắc trường hồng của lão đạo
tan tành, hóa thành vô số vòng gió.
Đạo thuật pháp của lão đạo lại là phong hệ thuật pháp cực kỳ lợi hại.
“Chát!”
Đồng thời, thân thể lão đạo run lên, tỏ rõ thần sắc không dám tin, văng đi xa,
thất khiếu như phun khói, phun ra không ít âm hắc sắc nguyên khí.
“Đây là bí thuật gì mà có thể dồn lên thân thể? Thần thức và tốc độ thi pháp
của ngươi không kém ta?”
Lão đạo văng đi, bừng lên hôi sắc thần quang, lướt sát cơn sóng màu sắc, nhưng
không xuất thủ, tỏ rõ vẻ không dám tin.
“Xem lão đạo giở trò gì.”
Ngụy Tác bình tĩnh như thường, không xuất thủ, ngầm truyền âm với Linh Lung
Thiên. Đòn vừa rồi Ngụy Tác che giấu tu vi, không hề động dụng toàn lực nên
lão đạo không hề hấn gì, cả hai đều biết đồn đó chỉ là thăm dò.
“Thuật pháp hơi kém nhưng cổ đồ này chắc là mảnh vỡ thượng cổ tiên khí, uy
năng bất phàm. Kiểu thuật pháp trực tiếp ép tới này, không có pháp bảo đặc
biệt thì khó chặn. Đối phó Vũ Hóa Nhược Tinh chắc không thành vấn đề.” Lão đạo
dừng lại trên không trung đoạn trấn định nói thế, như đánh giá chiến lực của
Ngụy Tác.
“Vũ Hóa Nhược Tinh, ý ngươi định thế nào?” Nghe lão đạo nói thế, Ngụy Tác và
Linh Lung Thiên nhìn nhau, lạnh giọng.
“Người ngay không rườm lời, ta là Tiểu Cực giới Hàn Cực Âm, tu sĩ Tịch Hàn đại
lục thường gọi là Cực Âm thần quân, các vị đến đây chắc là biết được qua các
tu sĩ Hoàng Phủ thế gia bị bắt.” Lão đạo mắt lóe âm quang, lạnh giọng, “Lão tỏ
ta cho các vị biết, hiện tại Hoàng Phủ thế gia và Chân Lôi tông, cùng Vũ Hóa
Ứng Thiên và Vũ Hóa Nhược Tinh của Vũ Hóa thế gia đều ở đó, ban nãy ta cùng Vũ
Hóa Ứng Thiên giao thủ một chiêu. Vũ Hóa Ứng Thiên đã đạt Thần huyền tam trọng
hậu kỳ, lợi hại hơn Lôi Sất thần quân nhiều, các hạ có đến cũng không có lợi.
Các hạ thần thông bất phàm, chúng ta liên thủ còn khiến chúng e dè mà chia cho
một phần. Không thì dù tìm được trợ thủ đến, đồ ở đó cũng bị chia hết rồi,
chúng lấy được thứ gì lợi hại thì có trợ thủ đến cũng coi như tự tìm lấy cái
chết.”
“Vũ Hóa thế gia quả nhiên đến rồi, Vũ Hóa Ứng Thiên cũng đến.” Ngụy Tác và
Linh Lung Thiên nhìn nhau. “Hoàng Phủ thế gia không có thần huyền đại năng,
nếu Vũ Hóa Ứng Thiên và Vũ Hóa Nhược Tinh đến rồi, Chân Lôi tông và Hoàng Phủ
thế gia không địch nổi chứ? Sao lại hòa bình phân chia?” Ngụy Tác bình tĩnh
như thường hỏi Cực Âm thần quân.
“Hoàng Phủ thế gia có một quái vật, không biết tu luyện cái gì mà cũng như
ngươi, với tu vi Kim đan kỳ nhưng có thần uy không kém gì Thần huyền tam trọng
đại năng. Y và Lôi Sất thần quân liên thủ, nếu giao đấu thì hai tiểu tử Vũ Hóa
thế gia không phải đối thủ.”
“Kim đan kỳ tu vi sánh với thực lực Thần huyền tam trọng?” Ngụy Tác và Linh
Lung Thiên đều cả kinh.
Ngụy Tác hiện tại sánh với thực lực Thần huyền tam trọng, đánh thật sự thì Cực
Âm thần quân không phải đối thủ, cùng lắm là lão có đồ tẩy gì đó mới lưỡng bại
câu thương. Nhưng Ngụy Tác đã tu vi Thần huyền nhất trọng, lúc còn Kim đan kỳ
thì gã không có chiến lực sánh với Thần huyền tam trọng.
“Thế nào? Nếu chúng ta đến từng người, dù Vũ Hóa thế gia hay Hoàng Phủ thế gia
và Chân Lôi tông đều sẽ xuất thủ vây giết, chúng ta hợp lại thì phe nào muốn
động thủ cũng phải trả giá kinh nhân, hai phe đó đều có tính toán, không đời
nào liều mạng, sọ bị bên kia thừa nước đục thả câu.” Cực Âm thần quân cười
lạnh, kích động Ngụy Tác: “Chỉ cần chúng ta dừng quá đáng, ít nhất có thể được
chia một phần.”
“Ta không biết gì về ngươi nên hợp tác không yên tâm.” Ngụy Tác nói thẳng.
“Yên tâm đi, lợi ích là dảm bảo tốt nhất, chúng ta mà thiếu nhau thì đừng nói
lợi ích, ngay cả an toàn cũng không được đảm bảo, nếu không vì ngươi là đối
đầu của Chân Lôi tông thì ta không dám cùng ngươi liên thủ. Chốc nữa phân chia
đồ, chúng ta ai cứ tự lấy, tránh để ra ngoài lại tranh chấp.” Cực Âm thần quân
nhìn Ngụy Tác: “Lôi Sất thần quân và Vũ Hóa Ứng Thiên đều có bí thuật cảm tri
đối phương, không thể lén đến gần được. Với tu vi và bí thuật che khí tức của
ta, đến gần mấy trăm dặm là bị phát hiện.”
Quanh Cực Âm thần quân dấy lên gió lốc, thân ảnh y biến thành âm phong, tan
biến vào thiên địa.
“Được, mỗ sẽ hợp tác với các hạ nhưng nếu các hạ giở trò thì mỗ không cần gì,
sẽ cùng họ vây giết các hạ.” Ngụy Tác và Linh Lung Thiên truyền âm, đoạn gã
gật đầu nói.
Đạo thuật pháp của Cực Âm thần quân rất đặc biệt, thân thể như hóa thành gió,
với cảm tri của Ngụy Tác, cách mấy trăm dặm cơ hồ không thể cảm tri được, sẽ
bị đạo bí thuật này phát hiện, gã và Linh Lung Thiên có muốn len đến gần cũng
bất khả thi. Giờ cứ cùng Cực Âm thần quân liên thủ đã.
Cả hai không tin Cực Âm thần quân vì lúc ngừng giao thủ, Ngụy Tác nhận ra đáy
mắt Cực Âm thần quân ánh lên tham lam, khẳng định rất thèm muốn bí thuật của
gã. Bất quá Cực Âm thần quân hoàn toàn không ngờ Ngụy Tác có thần huyền tu vi,
hơn nữa là song thần huyền cùng nhiều vô thượng cường pháp, Linh Lung Thiên
cũng không kém gì thần huyền, việc này cực kỳ có lợi.
-o0o-