“Cái gì, tay Hoang tộc!”
Ngụy Tác và lục bào lão đầu cả kinh.
“Khí tức cổ quái, sao hả?” Ngụy Tác truyền âm cho Linh Lung Thiên, đồng thời
ngầm quan sát tu sĩ trẻ tuổi.
“Khí tức trên mình y giống với một Hoang tộc đại năng ở trận chiến Bắc Mang,
mùi hoa phấn chi hương.” Linh Lung Thiên hít sâu một hơi, thần sắc ngưng trọng
truyền âm cho Ngụy Tác.
“Khí tức giống với Hoang tộc đại năng?” Ngụy Tác thầm cả kinh, lén truyền âm
cho Linh Lung Thiên, “Ngươi biết gì về Hoang tộc đại năng đó?”
Tu sĩ mặc ngũ sắc hoa lệ pháp y quay lưng lại phía bọn gã, không nhìn rõ mặt
mũi nhưng tuổi thật hơn Ngụy Tác năm, sáu tuổi, pháp y của y cũng là cổ vật,
màu sắc rực rỡ như thêu hơn nghìn con bướm, che đi khí tức, Ngụy Tác chỉ nhận
ra kim đơn tu vi, cụ thể kim đơn bậc mấy thì không biết.
“Lúc đó đại chiến, cảm thụ thấy khí tức Hoang tộc đại năng đó tu vi đế tôn
cấp, đương có tới mười vòng chiến kinh thiên, Hoang tộc đại năng đó chưa từng
lộ mặt, cụ thể thế nào ta không biết.” Linh Lung Thiên nói nhanh.
“Lẽ nào được Hoang tộc truyền thừa? Sao lại có một cánh tay như thế?” Ngụy Tác
truyền âm với Linh Lung Thiên.
Thủy hoàng phệ nhật quyết của gã là Hoang tộc công pháp, thanh niên thần bí
lấy được Thủy hoàng phệ nhật quyết cũng có cánh tay Hoang tộc, như thế Ngụy
Tác cảm giác càng thấy cổ quái.
“Nếu còn Hoang tộc đại năng tại thế, hiện tại chúng ta không chạm vào được.”
Lục bào lão đầu hơi sợ, “Đừng khinh cử vọng động, thăm dò đã, chưa biết chừng
y mua được cánh tay từ Kỳ Thạch viên.”
“Cương nha muội, trừ tay Hoang tộc đại năng, nạp bảo nang của y còn gì đặc
biệt nữa không?” Ngụy Tác gật đầu, truyền âm cho Linh Lung Thiên.
“Có cây cổ phiến là bán tiên giai, cả một viên châu tử khí tức cổ quái, có thể
là pháp khí lợi hại.” Linh Lung Thiên nhìn Ngụy Tác.
“Chúng ta tìm cách hỏi về tay Hoang tộc có liên quan đến Kỳ Thạch viên hay
không đã.” Ngụy Tác bình tĩnh như thường gật đầu với Linh Lung Thiên, đi đến
bên hồng sắc hỏa hệ pháp châu trên bích ngọc thụ.
Hoang cổ yêu thú tiến hóa vị tất sản sinh pháp châu, nhưng nếu có thì uy năng
kinh nhân, chưa biết chừng còn công hiệu đặc biệt khác.
Hỏa hệ pháp châu phát ra Hoang cổ khí tức, có từ rất lâu đời, quang hoa nội
liễm, bảo châu có quang hoa như thần văn lưu động, uy năng chưa tan mất.
“Vật này mỗ mua.” Đợi một đệ tử Kỳ Thạch viên đến gần, Ngụy Tác lấy ra sáu
nghìn hạ phẩm linh thạch.
“Đây là hỏa hệ pháp châu của Hoang cổ yêu thú vô danh.” Đẹ tử Kỳ Thạch viên
thu linh thạch, thập phần cung kính đưa hồng sắc pháp châu cho Ngụy Tác, giải
thích.
Nơi này không thích hợp trực tiếp lấy ra Thanh tác ngân pháp trượng thử uy
năng hỏa hệ pháp châu, nên gã thu lại, không hỏi mà đi tiếp.
“Y thích thứ gì?” Đồng thời, Ngụy Tác lén hỏi Linh Lung Thiên và lục bào lão
đầu.
Cái cây tu sĩ trẻ tuổi để ý xanh mướt, vỏ như vảy rắn, thập phần cổ quái.
“Không biết, chưa từng thấy. Hình như chết rồi…” Lục bào lão đầu đáp.
“Ta cũng chưa thấy, bất quá Hoang tộc hiểu cổ mộc và linh dược đặc dị trong
man hoang hoang nguyên chi trung hơn bất kỳ đại năng nào, y mà được Hoang tộc
truyền thừa, chắc có thể biết cách dùng vật đó.” Linh Lung Thiên lắc đầu, ngầm
truyền âm.
Ngụy Tác cảm tri được cái cây đó đã chết, được trồng dưới đất nhưng không biến
thành gỗ mục mà như vẫn tươi, có mùi tanh nhàn nhạt.
“Vật này ta mua.”
Cùng lúc, một giọng nói trẻ trung mềm oặt vang lên, tu sĩ trẻ tuổi đó hơi xoay
người lại, nói với một đệ tử Kỳ Thạch viên.
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên nhìn rõ mặt mũi y.
Là một tu sĩ trẻ tuổi mặt tròn, cực kỳ tuấn tú, tai còn đeo hoa tai hình đinh,
bạch quang lấp lánh, do tinh thạch luyện thành, linh khí dao động rất đặc
biệt, là pháp bảo có công hiệu đặc biệt.
“Bọn tại hạ chỉ biết cổ mộc này cổ xưa, ít nhấ từ tám vạn năm trước. Cụ thể là
gì thì không biết.” Giá cổ thụ này không thấp, tới một vạn hạ phẩm linh thạch,
Kỳ Thạch cũng không biết lai lịch.
Khi đệ tử Kỳ Thạch viên thu linh thạch, nói chuyện với thanh niên đẹp trai đến
mức như nữ nhân thì một bạch phát lão nhân mặc áo da đen bước lên.
Bạch phát lão nhân tu vi Kim đơn lưỡng trọng trung kỳ, linh khí hình thành
hình một tòa băng phong, mặt hơi tròn, trông rất phúc hậu. Bạch phát lão nhân
đi lên hành lễ với tu sĩ trẻ tuổi, cực kỳ khách khí, “Tại hạ là chưởng quỹ Kỳ
Thạch viên, tên Phùng Kỳ, cây này do tại hạ mua về để ở đây đã sáu mươi năm mà
không ai hỏi, trong sáu mươi năm này, tại hạ đã đọc nhiều điển tịch, hỏi nhiều
người nhưng không tìm ra ghi chép về nó, không biết đạo hữu biết rõ công dụng
chăng, nếu tiện thì xin tiết lộ đôi chút để tại hạ khỏi nghi hoặc?”
“Vật này lâu năm, trông cũng đặc biệt, mua để cho vui thôi, chứ mỗ không biết
công dụng cụ thể.” Thử danh đái trứ hai tiêm trùy hình nhĩ đinh đích tTu sĩ
trẻ tuổi mỉm cười.
“Y chỉ có hơn hai mươi vạn hạ phẩm linh thạch, bỏ ra một vạn hạ phẩm linh
thạch mua vật này… rất có thể y nói dối.” Linh Lung Thiên cười lạnh, truyền
âm cho Ngụy Tác.
Phùng Kỳ thở dài tiếc rẻ nhưng không nhiều lời, quay sang chỗ có mấy tu sĩ tụ
tập.
Tu sĩ trẻ tuổi liếc bọn Ngụy Tác nhưng không chú ý. Y vào Kỳ Thạch viên chưa
lâu, chưa định đi khỏi, ra vẻ rất hào hứng, thu cây cổ thụ xong thì nhìn quanh
rồi đi đến bờ hồ.
Để không khiến y nghi ngờ, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên không bám theo mà đi
như thường.
“Bảo luân tinh, do Bảo luân quả chín rồi rơi xuống, hình thành dưới đất. Vỏ nó
như phổ thông tinh thạch, nhưng thịt quả bên trong biến thành dược trấp lại
chứa nhiều thủy linh nguyên khí, bằng một viên thất cấp trung giai thủy hệ yêu
đơn, hữu dụng cho tu luyện.”
“Đây là xương sống cửu cấp yêu thú Hoang cổ băng hổ, rất có lợi với người tu
luyện băng hệ công pháp, để cho Hàn Vi Vi.”
Rất nhanh, Linh Lung Thiên và lục bào lão đầu phát hiện hai thứ hữu dụng, một
món là hoàng sắc tinh thạch kỳ dị bẹt bẹt, lớn cỡ mặt người, trông như bánh
xe, còn lại lóng xương bạch ngọc, bên trong có băng tinh, nhưng không toát ra
hàn khí.
“Y rất có thể được Hoang tộc truyền thừa!”
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên ngầm chú ý thanh niên đó, càng thêm nghi ngờ.
Thanh niên tựa hồ không hiểu gì về những thứ khác, chỉ chăm chú với kỳ hoa cổ
mộc lâu đời, liên tục mua ba nhánh cổ mộc, trừ một nhánh Nhân vương mộc có thể
đề thăng nhục thân mà Linh Lung Thiên cũng biết thì hai nhánh kia, Linh Lung
Thiên và lục bào lão đầu cũng không biết. Hai nhánh này, Kỳ Thạch viên cũng
không biết gì, bạch phát lão nhân tựa hồ biết thanh niên không muốn tiết lộ
nên không hỏi nữa.
Liên tục mua cổ mộc, rõ ràng không phải hứng thú nhất thời mà phải hiểu biết
phần nào.
“Kia là Thủy thánh linh vương kiếm! Mau mua đi!”
Đi thêm mấy chục trượng, lục bào lão đầu và Linh Lung Thiên đột nhiên đồng
thời lên tiếng. Giọng lục bào lão đầu vừa to vừa chói, rõ ràng so với hai thứ
trước, vật này phẩm giai càng kinh nhân.
“Vật nào?” Ngụy Tác nhìn quanh, cha hiểu.
“Cây thạch kiếm.” Lục bào lão đầu lên tiếng trong tai gã.
“Thủy thánh linh vương kiếm? Là gì hả?” Ngụy Tác lúc đó mới phát hiện, cạnh
một giếng nước có cắm một thanh đá màu xanh trắng, dài chừng năm thước, trông
như thanh kiếm, phát ra thanh bạch sắc linh quang.
“Vật này bên ngoài trông như đá, tu sĩ thường nhận lầm là thượng cổ pháp khí,
thực tế là một loại cây mọc trên đá, chứa nguyên khí kỳ dị, không có tác dụng
lắm với ngươi luyện hóa rồi rất có thể kết thành thủy linh căn!” Lục bào lão
đầu nói nhanh: “Vật này từ thời đại của ta đã gần như diệt tuyệt, không ngờ
hiện tại còn có ở đây!”
“Thứ có thể hóa sinh thủy linh căn!” Ngụy Tác chấn động, biết giá trị cực kỳ
kinh nhân, để cho Cơ Nhã hoặc Hàn Vi Vi đều hữu dụng.
“Mỗ mua vật này.” Không hề dừng lại, gã bước lên lấy một vạn năm nghìn hạ phẩm
linh thạch đưa cho đệ tử Kỳ Thạch viên được ra hiệu bước nhanh lên.
“Vật này đặt ở đây hơn bốn mươi năm rồi, lão phu mua được ở phách mại hội
nhưng không biết lai lịch, không hiểu đạo hữu có biết chăng?” Ngụy Tác vừa
nhận đồ thì bạch phát lão nhân bước nhanh đến, nóng ruột hỏi.
“Đây là Thủy thánh linh vương kiếm…” Ngụy Tác khách khí, trực tiếp truyền âm
cho bạch phát lão nhân.
“Hóa ra là cây! Là chí bảo hóa sinh thủy linh căn! Đạo hữu khiến lão phu tăng
cường kiến thức, đa tạ đạo hữu, xin nhận một vái!” Bạch phát lão nhân không
xót ruột mà thập phần cảm kích, hành lễ với Ngụy Tác.
“Tại hạ Phùng Kỳ, chưởng quỹ ở đây, đạo hữu đã lấy mấy bảo vật, xem ra kiến
thức bất phàm, nếu đạo hữu không coi rẻ, tại hạ muốn kết giao bằng hữu.” Bạch
phát lão nhân tiếp lời.
“Có thể kết giao với Phùng chưởng quỹ, tại hạ tất nhiên không mong gì hơn. Tại
hạ họ Cơ, khi nào có thời gian sẽ đến trò chuyện với Phùng chưởng quỹ, tại hạ
có mấy vật cần nhờ Phùng chưởng quỹ xem giúp.” Ngụy Tác tùy tiện dùng họ của
Cơ Nhã, đoạn truyền âm, “Đồng thời tại hạ hỏi Phùng chưởng quỹ xem Kỳ Thạch
viên từng có ánh tay kỳ lạ, lam sắc không?”
“Cánh tay kỳ lạ, lam sắc?” Phùng chưởng quỹ nghe Ngụy Tác nói nửa câu trước
thì thập phần hưng phấn, chỉ mong mời gã đến chỗ khác xem là gì nhưng nửa câu
sau thì lại ngẩn ra lắc đầu, “Kỳ Thạch viên chưa từng có vật này, Không biết
là bảo vật gì?”
“Đồ của y quả nhiên không liên can đến Kỳ Thạch viên! Có lẽ được Hoang tộc
truyền thừa!” Ngụy Tác và Linh Lung Thiên hít sâu một hơi, nhìn nhau.
-o0o-