“Đạo hữu chắc không phải tu sĩ Tịch Hàn đại lục, nên không hiểu Ngưng Đơn
phường. Bất quá đạo hữu nhược nghe ngóng là biết Ngưng Đơn phường năm trăm năm
nay, chưa từng thất tín với tu sĩ hoặc tông môn nào.” Hoa chưởng quỹ nhìn Ngụy
Tác, bình tĩnh nói, “Ngưng Đơn phường tuyệt đối không vì lợi ích nhất thời là
làm ra việc ảnh hưởng đến cơ nghiệp.”
“Đạo hữu có kinh thế tu vi, e rằng không cần lo việc đó, dù lợi ích lớn hơn,
Ngưng Đơn phường cũng không mạo hiểm tố chạm đến đạo hữu.” Hoa chưởng quỹ nhìn
Ngụy Tác.
“Vậy thì, một ngày sau mỗ sẽ đến quý phường lấy dược dịch và thủy hệ yêu đơn.”
Ngụy Tác không nhiều lời, cảm tạ Hoa chưởng quỹ và Hoàng phó chưởng quỹ rồi
rời Ngưng Đơn phường.
“Gian thương, xem ra Hoa chưởng quỹ nhìn ra tu vi chân chính của ngươi.” Linh
Lung Thiên truyền âm cho Ngụy Tác.
“Xem ra Tịch Hàn đại lục có nhiều truyền thừa lợi, không ngờ một chưởng quỹ
như thế lại nhìn ra tu vi chân chính của ta.” Ngụy Tác gật đầu.
Hoa chưởng quỹ chỉ tu vi Phân niệm ngũ trọng, nhưng qua thần thái thì Ngụy Tác
nhận ra ông ta tu luyện bí thuật nào đó mà nhìn thấu tu vi của gã.
“Bất quá ông ta nhận ra ta là thần huyền đại năng, lại không e dè, Ngưng Đơn
phường chắc không có vấn đề gì. Chúng ta đến Kỳ Thạch viên đã.”
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên nói đoạn gọi Long Mộc Tinh, đến Kỳ Thạch viên.
Kỳ Thạch viên có không ít tu sĩ ra vào nhưng nhân thủ của họ không ít, Ngụy
Tác và Linh Lung Thiên, Long Mộc Tinh đến cửa thì có hai đệ tử trẻ tuổi mặc áo
da cáo đỏ bước lên đón, nhiệt tình chào, “Tam vị tiền bối định vào Kỳ Thạch
viên xem? Không biết tam vị tiền bối định vào Đổ Bảo phường hay Vạn Bảo viên?”
“Vào Vạn Bảo viên được rồi.” Ngụy Tác lấy mười lăm viên hạ phẩm linh thạch, gã
được Long Mộc Tinh cho biết dù không mua gì cũng có thể vào Kỳ Thạch viên ngắm
cảnh, mau hay không cũng phải giao phí dụng năm viên hạ phẩm linh thạch. Ban
đầu không ít tu sĩ chỉ định vào xem để khai nhãn giới nhưng sau đó không nén
được mà mua bán. Kỳ Thạch viên có lịch sử tại Ngưng Thúy thành đã bảy, tám
trăm năm, thu nhập cực kỳ khả quan, tương đương với một tu đạo thế gia, Kỳ
Thạch viên mỗi đời đều có một, hai Kim đơn đại tu sĩ. Hiện tại có tới ba Kim
đơn đại tu sĩ, một phường thị được như thế thật sự không thường.
“Tiền bối xin theo vãn bối.” Thấy Ngụy Tác thông thạo, hai đệ tử Kỳ Thạch viên
cũng hớn hở, một đệ tử trẻ tuổi tết tóc đi trước dẫn đường.
“Tiền bối, đây là Vạn Bảo viên.”
Đi qua ba lớp, đệ tử Kỳ Thạch viên chỉ tới, “Tiền bối tự xem là được, trong đó
có không ít đệ tử bản viên, Kỳ Thạch viên có hai chưởng quỹ cũng trong đó, nếu
tiền bối thích vật nào có thể hỏi họ.”
Vạn Bảo viên có một lớp tinh quang trong suốt bao lấy, không hề phát ra linh
quang bảo khí.
Qau một khung cửa, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên nhìn nhau.
Quy mô và bố trí Vạn Bảo viên khiến Linh Lung Thiên cũng có cảm giác đại khai
nhãn giới.
Vạn Bảo viên rất rộng, như một khu vườn rừng liên miên, cả một ngọn núi nhỏ và
mặt hồ lúc cả hai phi độn bên ngoài nhìn thấy nằm ở đây, bên trong này phân
thành bốn khoảnh lớn kiểu đại hình linh điền, chia ra bốn mùa xuân hạ thu
đông.
Kinh ngạc nhất là dù giả sơn bố trí ngọc thạch, cầu đá trên bờ, kỳ hoa dị thụ,
đều do bảo vật không biết tên cấu thành.
Cả Vạn Bảo viên như thể do bảo vật vô danh chất thành, ngay cả đá bên cầu cũng
có ánh sáng, hoặc nặng như sắt hoặc mọc cây cối kỳ dị.
Trong Vạn Bảo viên, trừ mấy chục đệ tử mặc áo cùng loại thì còn hơn trăm tu sĩ
ở khắp các góc.
Có người đứng trước tảng đá trên núi, có người đứng trong ây cối kỳ dị đầy dây
leo trong rừng, có người đứng bên suối, có người đứng trong đình đài lâu các.
Cơ hồ mỗi tảng đá hoặc gốc cây đều có quang hoa thoạt ẩn thoạt hiện, bênh cạnh
có ngọc phù lơ lửng giới thiệu giản đơn, hiển nhiên mỗi một món đều nối với
cấm chế, chỉ có thể xem chứ không thể lấy.
“Chỗ lớn thế này toàn là bảo vật không ai biết?” Lén nhỏ một giọt máu Hỏa địa
long gọi lục bào lão đầu ra, lục bào lão đầu nhận ra cảnh tượng Vạn Bảo viên
thì cả kinh.
Ngụy Tác và lục bào lão đầu, Linh Lung Thiên đều không muốn để lỡ đồ tốt, mắt
sáng lên quan sát.
“Đây là Cáp mô thạch, có nhiều nốt sần, ban đêm có tiếng động nhưng vô dụng,
giá bốn nghìn hạ phẩm linh thạch mà mua thì lỗ lớn…”
“Đây là Xích kim hoàng thạch, dùng để làn đạo giai trung phẩm thai thể, giá
bốn nghìn hạ phẩm linh thạch cũng đúng…”
“Đó là Hoang cổ bích giao yêu đơn, nguyên khí tan hết, nên mới biến thành một
viên không phải đá hay ngọc, trông đặc biệt nhưng vô giá trị, ba nghìn hạ phẩm
linh thạch mua nó coi như ném xuống nước.”
…
Ngụy Tác thập phần hưng phấn, hai lão bất tử Linh Lung Thiên và lục bào lão
đầu phối hợp thì cơ hồ nhận ra lai lịch mọi thứ dọc đường. Trong chỗ này có
những thứ trông kỳ dị nhưng không đáng giá một khối linh thạch, có thứ có giá
trị, với gã không sử dụng được nhưng tu sĩ thông thường mua được cũng không
thiệt.
“Đây là Ma tử quỷ kiểm thạch! Bên trong rất có thể có Lân phiến tinh tủy!”
“Có ba mảnh.”
Rất nhanh, lục bào lão đầu cuồng mua sắm phát hiện đồ tốt, kêu lên. Là một
khối đá xám nằm bên suối, vân đá trông như mặt người, có thêm nhiều chấm đen,
giá bốn nghìn hạ phẩm linh thạch. Linh Lung Thiên mắt lóe lên kim quang, nói
luôn số lượng Lân phiến tinh tủy.
“Lân phiến tinh tủy là gì?” Ngụy Tác đến gần khối đá xám bên suối, đồng thời
truyền âm hỏi.
“Tiểu tử, còn nhớ Thạch linh nhũ không? Ngươi đã lao tới hút còn gì, vật này
là Thạch linh nhũ trải thời gian rất lâu ngưng kết thành mảnh.” Lục bào lão
đầu cực kỳ hưng phấn, “Ba mảnh, tới ba mảnh! Một mảnh tương đương với bốn
nghìn viên hạ phẩm linh thạch, luyện hóa thập phần thần tốc. Đem vật này ra
đấu gia, ít nhất cũng ba vạn hạ phẩm linh thạch trở lên.”
“…” Ngụy Tác toát mồ hôi, Thạch linh nhũ là lúc còn tại Linh Nhạc thành cùng
Nam Cung Vũ Tinh đi hái Ngọc vân chi, phát hiện một chút Thạch linh nhũ mà tu
vi từ Thần hải tam trọng đột phá đến tứ trọng, lúc đó gã rất nhếch nhác, sợ
Thạch linh nhũ rơi mất mà bò ra hút.
“Tam vị tiền bối hứng thú với tảng đá này?” Hành động của bọn Ngụy Tác khiến
một đệ tử Kỳ Thạch viên chú ý, chủ động bước lên, nhiệt tình hỏi.
“Đúng thế, mỗ mua tảng đá này.” Ngụy Tác lấy ra bốn nghìn hạ phẩm linh thạch,
đưa đệ tử mặc áo lông cáo đỏ này.
“Một tảng đá mà tốn bốn nghìn hạ phẩm linh thạch để mua?”
“Tảng đá không có cả linh khí thế này, lẽ nào y biết đó là gì?” Mấy tu sĩ gần
đó chú ý thấy Ngụy Tác trả linh thạch, hiếu kỳ đến xem.
“Tam vị tiền bối, đá này là Ma tử quỷ kiểm thạch, bên trong rất có thể có tinh
tủy linh khí kinh nhân hóa sinh, cụ thể có bao nhiêu thì trông vào vận khí.”
Kỳ Thạch viên có vẻ biết về loại đá này, đệ tử đó lấy ra pháp khí như một viên
trân châu chỉ vào tảng đá, lấy lên đưa cho Ngụy Tác.
“Đa tạ.” Vì biết rõ nên Ngụy Tác không mở ra mà mỉm cười thu lại. Theo lượng
linh khí thì vật này tương đương với một viên cao giai thủy hệ yêu đơn, khá
hữu dụng với gã. Linh thạch linh khí luyện hóa rất chậm, Thủy hoàng phệ nhật
quyết của gã cũng không có hiệu quả đặc biệt nào với linh thạch nên vật này
giờ không còn trọng yếu với gã, trọng yếu là thủy hệ yêu đơn và các loại linh
dược có tốc độ luyện hóa nhanh.
Đệ tử Kỳ Thạch viên không lấy làm lạ, không đi theo mà để bọn Ngụy Tác tự xem.
“Là một viên pháp châu của Hoang cổ hỏa hệ yêu thú! Khảm vào Thanh tác ngân
pháp trượng, uy năng thập phần kinh nhân!”
Rất nhanh, lục bào lão đầu lại phát hiện đồ tốt, kêu lên.
Trên một cây bích ngọc thụ treo một viên hồng sắc bảo châu như trái. Bảo châu
có hồng sắc quang văn rung rinh, phát ra Hoang cổ khí tức, giá sáu nghìn hạ
phẩm linh thạch.
“Sao hả?”
Hoang cổ yêu thú tiến giai sản sinh ra pháp châu, tất nhiên phi phàm, Ngụy Tác
trong thú triều ở Thiên Huyền đại lục bắc bộ đã giết vô số yêu thú, nhưng
không tìm được viên pháp châu thích hợp nào nên đến nay Thanh tác ngân pháp
trượng vẫn để không, nghe lục bào lão đầu kêu thì gã phấn chấn, đi đến chỗ
viên pháp châu, đồng thời phát hiện Linh Lung Thiên rùng mình, tâm thần dao
động thập phần kịch liệt.
Theo mục quang Linh Lung Thiên, gã thấy cách mé phải ước ba mươi trượng có một
tu sĩ trẻ tuổi mặc ngũ sắc pháp y hoa lệ đang quay lưng lại, ngắm một nhánh kỳ
thụ.
“Nạp bảo nang của y có một cánh tay Hoang tộc như của ngươi! Khí tức hơi cổ
quái!” Linh Lung Thiên hít sâu một hơi, truyền âm cho Ngụy Tác.
-o0o-