Thông Thiên Chi Lộ

Chương 870: Ngươi không đúng chút nào

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Việc gì hả?”

Một tu sĩ mặc hắc sắc tinh kim giáp y che kín mặt từ không trung đáp xuống,
đúng chỗ thanh niên mặc tử kim sắc pháp y thổ huyết.

“Sư huynh, là Lăng Hư tông Lăng Tịch Chiếu thổ huyết. Đệ không dám tới tra
xét.” Hai tu sĩ trẻ tuổi mặc thanh sắc bì giáp bước lên hành lễ, đồng thời hạ
giọng bẩm báo.

“Lăng Hư tông thiên tài tu sĩ, đã kết đơn thành công, sao lại đột nhiên thổ
huyết?” Tu sĩ mặc hắc sắc tinh kim giáp y run lên, thập phần ngưng trọng hỏi,
“Y ở đâu?”

“Không biết, bọn đệ đã hỏi những người chứng kiến, chỉ biết y đột nhiên thổ
huyết, có thể trước đó thụ thương.” Hai tu sĩ mặc thanh sắc bì giáp đáp: “Y đi
theo lối thành đông.”

“Ai có thể đả thương y đến mức đó?” Tu sĩ mặc hắc sắc tinh kim giáp y trầm
ngâm đoạn lướt đi, nhắm hướng sơn môn Tiên Giáp môn. Hiển nhiên y và hai tu sĩ
mặc thanh sắc bì giáp đều là đệ tử tuần thành của Tiên Giáp tông.

Giáp y Tiên Giáp tông luyện chế theo một kiểu, thường thì đệ tử cùng mặc một
kiểu, khác nhau là đệ tử càng cao cấp thì giáp y cũng thế.

Phần lớn linh thạch của Tiên Giáp tông đến từ bán nguyên liệu luyện chế và
giáp y thành phẩm.

“Kim đơn đại tu sĩ thổ huyết là Lăng Tịch Chiếu? Y bị thương nặng thế hả? Ai
dám đả thương thiên tài đệ tử của Lăng Hư tông?” Trong một ngôi nhà tại Tiên
Giáp thành, tụ tập hơn mười tu sĩ, đại ca Độc Cô Vũ Vân, thất thúc cũng có
mặt, đều là những nhân vật quan trọng của Độc Cô thế gia, tệ nhất cũng tu vi
Phân niệm cảnh tam trọng.

“Những kẻ đó từ Hâm thịnh ký đi ra, trừ chưởng quỹ còn một trung niên tu sĩ
mặt vàng, chắc định xuất thành.” Đột nhiên, một hồng kiểm lão nhân đẩy cửa nói
nhanh.

“Hay lắm, xem đối phương rất ngênh ngang, thế nào, tưởng mời được Tuyết Phong
chân nhân là không coi chúng ta ra gì hả, e là lần này các ngươi tính sai
rồi.” Thất thúc cười lạnh, cùng mọi người trong phòng đứng dậy.

“Lão ngũ, để Độn Giáp chân nhân và Ô Phong chân nhân động thủ, lần này không
thể để y đào thoát!”

Ngụy Tác và Linh Lung Thiên đi trước, bọn Diệp Cố Vi đi theo.

Ánh nắng trưa ấm áp, so với Vân Linh đại lục đang sóng gió và Thiên Huyền đại
lục bắc bộ đã thành man hoang hoang nguyên thì nơi này quá yên tĩnh.

Ngụy Tác thong thả đi theo đường lớn trong Tiên Giáp ra ngoại thành, mang theo
cả lão nhân lưng còng.

Lão nhân họ Chung, trong tình hình này vẫn giúp Độc Cô Vũ Vân thì là người có
tình có nghĩa, nên gã không chỉ mang theo mà còn định đưa lão và bọn Diệp Cố
Vi về Vân Linh đại lục.

Ngụy Tác cảm giác được không chỉ ba người bám theo, thậm chí gã không dùng
thần thức cũng biết có bao nhiêu người bám theo, nhưng chỉ cần không có thần
huyền đại năng, trừ phi có hơn trăm Kim đơn đại tu sĩ tụ lại, ngoài ra đều vô
ý nghĩa với gã.

Ai cũng tưởng đang săn dê béo nhưng không ngờ đang chạm vào thiên long.

Ngụy Tác không đến chỗ truyền tống pháp trận mà đi theo cửa chính nam Tiên
Giáp ra ngoài hoang nguyên.

Đối phương sẽ động thủ tại thành ngoại hoang nguyên, gã tạo luôn cơ hội.

Chính nam đại môn Tiên Giáp thành có một con đường đá vươn ra ngoài thành mười
mấy dặm, từng tảng đá bị dấu chân tu sĩ giẫm sáng bóng, những khe đá lát mọc
đầy cỏ dại, không ít hoa cúc trắng và vàng cực kỳ đẹp đẽ.

Con đường dẫn ra hoang nguyên, cảnh trí rất đặc biẹt, Ngụy Tác thầm cảm thán,
không ít kẻ mang sát ý đang tới, sau này khó thấy được cảnh thế này nữa.

“Độc Cô Vũ Vân, còn định chạy hả!”

Mới đi được mấy dặm, tiếng quát vang lên, nhiều tu sĩ lao tới.

“Độc Cô Vũ Vân?”

“Là Độc Cô thế gia truy sát Độc Cô Vũ Vân! Lẽ nào Độc Cô Vũ Vân ở trong đám
người trước mặt?”

“Độc Cô thế gia có nhiều tu sĩ Phân niệm cảnh trở lên như thế! Quả nhiên là tu
đạo thế gia tích lũy thập phần thâm hậu!”

Quanh con đường, nhiều tu sĩ thường qua lại Tiên Giáp thành và trong một tiểu
hình tự do tập thị đều bị kinh động.

Độc Cô thế gia khí thế thập phần kinh nhân, ít nhất có hơn bốn mươi tu sĩ, khí
diễm ngút trời. Các đê giai tán tu đều nhận thấy mỗi một tu sĩ Độc Cô thế gia
đều tu vi kinh nhân.

“Còn mời được hai Kim đơn đại tu sĩ.”

Ngụy Tác chỉ liếc, không cầ Linh Lung Thiên đề tỉnh cũng nhận ra có hai tu sĩ
là Kim đơn tu sĩ giả trang. Một người tu vi Kim đơn nhất trọng hậu kỳ, một Kim
đơn lưỡng trọng trung kỳ.

Không muốn để lộ thân phận chân chính, Ngụy Tác gật đầu với Linh Lung Thiên,
thân ảnh loáng lên, dẫn bọn Diệp Cố Vi lướt về phía hoang nguyên.

Lướt suốt hơn hai nghìn dặm, chung quanh cơ hồ không còn ai thì gã mói giả bộ
bị đuổi đến mức bực mình, dừng lại.

“Nếu mỗ không nhầm, các hạ là Tuyết Phong tiền bối.” Thấy bọn Ngụy Tác dừng
lại, “thất thúc” lên tiếng, “Tiền bối không nên nhúng tay vào việc này, đối
địch với Độc Cô thế gia.”

“Nếu mỗ định nhúng tay thì sao?” Ngụy Tác mỉm cười, “Chắc ngươi là của thất đệ
gia chủ đời trước. Vì lòng tham mà giết thân huynh, tội không thể tha.”

“Mỗ kính ngưỡng tiền bối có được tu vi này không dễ nên mới nói thế, nếu tiền
bối chấp mê bất ngộ thì đừng mong sống sót.” “Thất thúc” cười lạnh.

Bốn mươi tu sĩ vây chặt bọn Ngụy Tác, hai Kim đơn tu sĩ không che giấu tu vi,
lăng không đứng cạnh “thất thúc”.

“Các ngươi không phải người Độc Cô thế gia, là ai?” Ngụy Tác liếc hai Kim đơn
tu sĩ.

Kim đơn nhất trọng hậu kỳ là một lão đạo gầy khô má có bớt đen, hắc hôi sắc
linh khí sôi trào, ngưng thành hình tấm thuẫn vuông, tu sĩ Kim đơn lưỡng trọng
trung kỳ có linh khí hình thành một luồng gió ô quang trầm trầm, tạo cho người
ta cảm giác cực kỳ âm trầm.

“Tuyết Phong chân nhân, xem các hạ hiếm khi ra ngoài, đến Tiên Giáp thành mà
không biết mỗ.” Lão đạo gầy khô đưa tay, bình tĩnh như thường nói, “Tại hạ Độn
Giáp chân nhân, là Tiên Giáp tông tông chủ. Vị đạo hữu này là Ô Phong chân
nhân, không biết đạo hữu có nghe qua.”

“Không muốn chết thì đi mau.” Ngụy Tác hơi ngẩng nhìn thinh không, lắc đầu, “Y
lại muốn chết, được cảnh cáo rồi mà vẫn dám tới.”

Ngoài xa có dải cầu vồng màu lam lao tới, là thanh niên mặc tử kim sắc pháp y.

Thanh niên này bị Ngụy Tác dùng Đại thừa pháp âm đả thương, theo lý thì không
hiểu vì sao mình bị thương thì phải hoảng sợ không dám nhiều chuyện, nhưng còn
dám tới, coi như nuốt sống bọn Ngụy Tác thì thật tự tìm cái chết.

“Lăng Tịch Chiếu, sao y lại tới?”

“Có vẻ Lăng Tịch Chiếu nhắm vào y?”

“Đối diện ba Kim đơn đại tu sĩ và ngần ấy người mà dám lớn lối?” Nhiều người
Độc Cô thế gia tròn mắt, cho là Ngụy Tác bị thần kinh.

“Đạo hữu quá cuồng vọng.” Đứng trong ô quang trầm trầm, giọng Ô Phong chân
nhân sung mãn sát khí.

“Y là Độc Cô Vũ Vân, gia chủ chân chính của Độc Cô thế gia.” Ngụy Tác ngó lơ Ô
Phong chân nhân, vỗ vỗ vai Độc Cô Vũ Vân giả trang thành tu sĩ mặt vàng, nhìn
người Độc Cô thế gia, “Năm xưa thế nào, tất các ngươi đều rõ, ai bỏ tối đầu
sáng, đứng về phía Độc Cô Vũ Vân thì ta chừa cho một cơ hội.”

“Ha ha ha ha!”

Lão giả được thất thúc gọi là lão ngũ cười vang.

Ô Phong chân nhân cười to, hiện rõ sát ý, “Ngươi dám nói thế hả, chỉ là tu sĩ
Kim đơn lưỡng trọng, trước mặt ngần này người mà dám lớn lối, tưởng mình là Bá
Khí chân nhân Ngụy Tác hả?”

“Đúng rồi, ta là Ngụy Tác. Tiếc thật, đã cho cơ hội nhưng các ngươi lại thế
này.” Ngụy Tác mỉm cười tiếc rẻ.

“Ha ha! Ngươi là Ngụy Tác? Ha ha, ngươi là Ngụy Tác thì ta là…” Ô Phong chân
nhân như nghe thấy chuyện cười ghê gớm nên bật cười vang.

“Trừ là tử thi, ngươi không là gì cả.” Ngụy Tác nghiêm túc nói với Ô Phong
chân nhân.

“Phù!”

Ô Phong chân nhân tắt cười hộc máu, ô phong tan biến, rơi phịch xuống.

“A!” Cùng lúc, Ngụy Tác vung tay, một đạo ám kim sắc kiếm quang xuyên qua tâm
mạch “lão ngũ”. “Lão ngũ” không kịp phản ứng.

“A!!”

Ai nấy sững sờ, kinh hãi đến độ lỗ chân lông toàn thân toát hơi lạnh. Ô Phong
chân nhân đã không còn sinh khí, Ngụy Tác tựa hồ chỉ liếc là y đoạn tuyệt sinh
cơ!

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận