Thông Thiên Chi Lộ

Chương 869: Thản nhiên như không, Kim đơn hộc máu

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Thần hoàng thạch đơn cỡ mấy nắm tay được Tôn chưởng quỹ đái đưa đến phòng của
Ngụy Tác.

Thần hoàng thạch đơn không có linh khí nhưng phát ra Hoang cổ khí tức, thần
thức không vào được.

“Thượng cổ Thần hoàng đản chuyển hóa thành linh dược…”

Ngụy Tác cầm lên xem kỹ. Lớp vỏ đá trông bình thường nhưng có vô số chấm như
sao trời, như vô số tinh không chập lại, huyền ảo khôn cùng. Đỉnh thạch đản có
dấu cắt nhẹ, chắc tu sĩ vô tình có vật này cắt ra xem thử, thấy bên trong cũng
thế thì không cắt ra mà đem bán.

Ngụy Tác phát thái cổ hung hỏa, kết quả chạm vào thạch đản thì tan đi, không
thiêu cháy được.

“Thần hoàng thạch đơn có yêu công dụng ích hỏa kinh nhân thế hả? Nếu cắt ra
thật mỏng, chế thành pháp y được không?” Ngụy Tác hỏi Linh Lung Thiên.

“Đương nhiên được, bất quá thượng cổ đại năng tìm vật này đều để dùng khi độ
thiên kiếp, chống lại thiên kiếp thần hỏa, tất nhiên càng dày càng tốt.” Linh
Lung Thiên nhìn Ngụy Tác, “Thượng cổ đại năng có vậy này thường đục lỗ lấy
thần dược, rồi dùng cả viên thạch đơn ngăn chặn thiên kiếp thần hỏa.”

“Chẳng phải chỉ che được đầu thôi sao?” Ngụy Tác lấy làm lạ. Thần hoàng thạch
đơn chỉ đủ che như thế.

“Đúng là không có kiến thức.” Linh Lung Thiên ngận khinh miệt nhìn Ngụy Tác,
“đại năng độ thiên kiếp có ai không phải kinh tài tuyệt diễm, thần thông kinh
thế, đối với nhân vật cỡ đó, chỉ cần giữ được đầu, qua được thiên kiếp là có
thành tựu kinh thiên.”

Ngụy Tác ngẩn người, nghĩ cũng đúng, không tính người mà chính gã, thân thể bị
đánh nát thì thần căn Nguyên thủy thần mộc có thể giúp gã nhanh chóng tụ lại
nhục thân.

“Nhánh dây leo kia không biết có huyền diệu gì.” Gã thu lại Thần hoàng thạch
đơn đoạn mục quang nhìn lên nhánh dây leo màLinh Lung Thiên và lục bào lão đầu
cũng không biết.

Vật này tím đen, ban nãy lão nhân râu dài đã giới thiệu, thần thức không thể
xuyên thấu, không có linh khí, nhưng ở trong bóng tối lại hơi sáng lên màu
tím.

“Ô tử sắc khô đằng, năm nghìn hạ phẩm linh thạch.”

Vật này ban nãy không ai trả giá, Ngụy Tác đã lấy được Thần hoàng thạch đơn
nên không thích lãng phí thời gian, trả giá luôn.

Đại khái vì cho rằng nhánh dây leo không có gì đặc biệt đặc, lại cho rằng Ngụy
Tác cứ trả giá là điên cuồng nên không ai cạnh tranh, gã chỉ trả có một lần là
mua được.

“Vật này cũng hơi kỳ quái…”

Khi nhánh dây leo được đưa vào, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên, lục bào lão đầu
cũng không nhận ra là gì.

Vật này trông như bằng xương nhưng lại là chất gỗ, còn năng gấp mấy tinh kim,
gõ lên không phát ra thanh âm, thần thức không thể tiến vào, tạo cảm giác đã
rất cổ xưa nhưng không có khí tức nào.

Chốc sau, Ngụy Tác phát Ám hoàng kiếm khí cắt đứt một đoạn. Bên trong cũng như
bên ngoài nên gã bó tay, không đoán ra vật gì nên đành thu lại.

“Đi thôi, chúng ta xem Độc Cô thế gia có thủ đoạn gì.” Ngụy Tác vung tay, Độc
Cô Vũ Phàm và lão ẩu tỉnh lại.

“Giúp kẻ giết cha ruột đối phó huynh đệ thì không phải người tốt lành gì, nể
tình các ngươi chịu phối hợp, ta gặp được người quen cũ nên tha mạng cho các
ngươi.” Để cả hai tỉnh lại, Ngụy Tác điểm ra mấy đạo quang hoa vào Độc Cô Vũ
Phàm và lão ẩu.

Độc Cô Vũ Phàm và lão ẩu rùng mình, thần hải vang lên tiếng vỡ, cùng kêu lên
thê thảm, Ngụy Tác tùy tiện phất tay nên tiếng kêu chặn lại trong họng, không
thể phát ra.

Cả hai bị Ngụy Tác phế tu vi.

“Ngoan ngoãn theo ta, ta cho đi mới được đi.” Ngụy không hề lưu tình, nói đoạn
cùng Linh Lung Thiên, Diệp gia huynh muội đi ra, Độc Cô Vũ Phàm và lão ẩu nhợt
nhạt mặt mày nhưng không dám nói gì, run rẩy đi theo.

Tôn chưởng quỹ biết rõ thân phận Ngụy Tác thì không hề nhiều lời, cung kính
đưa bọn gã rời phường thị, đồng thời ngầm truyền âm cho Ngụy Tác biết đã sai
hai đệ tử cố ý truyền tin Ngụy Tác rất có thể là một Kim đơn lưỡng trọng tán
tu, danh hiệu Tuyết Phong chân nhân.

Ngụy Tác bảo Diệp Cố Vi và Diệp Tiêu Chính đưa gã đến gian tiệm Độc Cô Vũ Vân
ẩn thân, đồng thời trải thần thức ra, có ba tu sĩ đang bám theo, đại ca và
“thất thúc” của Độc Cô Vũ Vân không có trong đó.

“Độc Cô thế gia khá cẩn thận… tiểu tử đó quá huênh hoang.”

Ngụy Tác nhếch môi cười lạnh, phát hiện thanh niên mặc tử kim sắc pháp y ra vẻ
đi dạo, bám theo phía sau.

“Hâm thịnh ký”, theo Diệp Cố Vi và Diệp Tiêu Chính chỉ dẫn, Ngụy Tác đến căn
tiệm Độc Cô Vũ Vân ẩn thân.

“Chuyện đó…” Trong tiệm chỉ có một lão giả lưng gù một mặc hoàng sắc bì bào,
đầu tóc bạc phơ. Tiệm này chủ yếu kinh doanh đê giai phù lục, không có bao
nhiêu sinh ý, thấy ngần ấy người đi vào thì lão giả ngẩn ra, tỏ vẻ khẩn
trương.

“Chưởng quỹ không cần lo, là bằng hữu của mỗ.” Diệp Cố Vi nói với lão nhân
lưng gù.

“Chuyện đó…” Lão giả do dự, rõ ràng còn e dè.

“Yên tâm đi, mỗ là của bằng hữu Độc Cô Vũ Vân, không sao đâu.” Ngụy Tác bước
lên mỉm cười, bảo lão giả lưng gù, “Thấy tu sĩ trẻ tuổi mặc tử kim sắc pháp y
ở sau lưng kia không, kẻ giả bộ đi quanh mấy gian hàng kìa?”

“Hả?” Lão nhân ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Ngụy Tác, tử kim sắc pháp y của thanh
niên có linh quang lóe sáng, có phần bắt mắt, tuy cách xa nhưng ông ta vẫn
nhìn thấy, chỉ không hiểu gã định nói gì.

“Y ngầm bám theo định giở trò, để y thổ huyết chút thôi.” Ngụy Tác mỉm cười,
nói với lão nhân gù.

“Cái gì?”

Lão nhân ngẩn ra, nhìn sang chỗ thanh niên mặc tử kim sắc pháp y.

Lão nhân há hốc miệng vì Ngụy Tác chưa dứt lời, ông ta quay lại nhìn thì thanh
niên mặc tử kim sắc pháp y rùng mình, đột nhiên hộc máu.

“Kim đơn đại tu sĩ!”

Lão nhân lưng gù nín thở cứng người vì thanh niên mặc tử kim sắc pháp y thổ
máu thì lam sắc linh khí bừng lên ngưng thành hình như ý.

Linh khí ngưng hình! Thanh niên rõ ràng là một Kim đơn đại tu sĩ!

“A!”

Quanh thanh niên mặc tử kim sắc pháp y đã hỗn loạn, nhiều tu sĩ kinh hô, nhận
ra thanh niên khí vũ bất phàm này là Kim đơn đại tu sĩ che giấu tu vi, nhưng
không ai biết vì sao y lại hộc máu.

“Gian thương, ngươi không sợ bạo lộ thân phận?” Linh Lung Thiên khẽ hầm hừ,
biết Ngụy Tác dùng Đại thừa pháp âm đả thương thanh niên.

“Không sao, vị trí chúng ta đứng vượt ngoài phạm vi thần thức của chúng bao
trùm.” Ngụy Tác thản nhiên nhún vai, “Không biết y chấp nhận giáo huấn, chịu
rút lui hay lại tiếp tục làm phiền ta.”

“Ngụy huynh đệ quả thần thông khó tưởng tượng nổi.” Diệp Cố Vi và Diệp Tiêu
Chính nhìn nhau.

Độc Cô Vũ Phàm và lão ẩu xám ngoét mặt mày, Ngụy Tác thần thông cỡ này, cả hai
thậm chí không dám báo thù.

“Đến năm nghìn trượng… xa thế mà vô thanh vô tức đả thương một Kim đơn đại
tu sĩ! Đây là thần thông gì! Y là ai?” Lão nhân lưng gì nhìn Ngụy Tác, không
nói thành lời.

“Lão chưởng quỹ, yên tâm, có mỗ thì không ai chạm được tới Độc Cô Vũ Vân.”
Ngụy Tác vỗ vai lão nhân, mỉm cười nói.

“Tiền bối, theo tại hạ.” Lão nhân ngẩn người, đôi mắt mờ đục hiện rõ nét kinh
hỉ cực độ, dẫn gã vào một gian kho.

Gạt mớ phổ thông dược vật ra thì mùi cay xộc vào mũi, lối xuống hầm hiện rõ
trước mắt.

Lão nhân mở nắp, Ngụy Tác theo gót đi vào.

Trong căn hầm tối om, mùi tanh lợm giọng có một chiếc giường đá, Độc Cô Vũ Vân
xếp bằng trên giường, nhiều chỗ da đã rã nát.

“Độc Cô Vũ Vân, chắc nhận ra Ngụy Tác mỗ, yên tâm đi, cứ để mỗ xử lý.” Thấy
người lạ theo lão nhân lưng gù đi vào, Độc Cô Vũ Vân biến sắc, nhưng Ngụy Tác
truyền vào tai y.

“Là các hạ!” Độc Cô Vũ Vân run người, kêu lên không dám tin.

“Phù!” Ngụy Tác gật đầuvung tay, nghiền nát Cửu nhãn thiên châu tống vào thể
nội Độc Cô Vũ Vân.

“Độc Cô huynh đệ, không sao rồi.” Diệp Tiêu Chính và Diệp Cố Vi xuất hiện sau
lưng Ngụy Tác, Diệp Tiêu Chính lên tiếng.

Độc Cô Vũ Vân hít sâu mấy hơi, gật đầu không nói gì, đang cố bình phục tâm
thần. Da y xuất hiện một lớp nước đặc, màu da trở lại bình thường.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận