“Đại Doanh phong dám to tiếng thế hả?”
“Họ Mạc đó là nhân vật lợi hại nhất lớp trẻ Đại Doanh phong cũng bị đánh bại
mà còn kẻ dám lớn tiếng?”
“Không phải Đại Doanh phong Mã Đằng có tư cách nghe thiền âm hả, chỉ là tu vi
Chu thiên cảnh mà dám lớn lối, hay là không được thiền âm truyền pháp mà phát
điên rồi hả?”
“Đi, giáo huấn y!”
Ngụy Tác nói xong thì chỗ đệ tử Đại Sân phong tụ tập sôi lên, không ít người
khí thế hung hung đứng dậy.
Đại Khuyết phong, Đại Sân phong và Đại Ngu phong ở gần Đại Doanh phong, vì Đại
Doanh phong sa sút, đệ tử mấy phong nay bình thường đều ra vào, hiểu rõ đệ tử
Đại Doanh phong.
“Ngươi dám đấu với ta?” Đệ tử họ Cố của Đại Ngu phong ngẩn ra, hành vi của
Ngụy Tác vượt ngoài ý liệu.
“Họ Mã kia, ngứa ngáy hả? Dám gào hét với Đại Sân phong, muốn bọn ta bẻ xương
hả?” Mấy đệ tử Đại Sân phong khí thế hung hung lao tới.
“Vẫn là mấy kẻ bình thường hung hăng nhất.” Ngụy Tác bình tĩnh liếc mấy đệ tử
Đại Sân phong, nhạt giọng. Mấy người này quá quen thuộc với đệ tử Đại Doanh
phong, thường đến Đại Doanh phong gây sự.
“Ngươi tuy là đệ tử Đại Ngu phong nhưng đầu óc chắc không vấn đề gì chứ.” Ngụy
Tác liếc tu sĩ họ Cố, “Nếu không ngu xuẩn tất nghe rõ, ta muốn giáo huấn
ngươi.”
“Tiểu Mã!” Lão nhân họ Tiền và Trương Vân lão nhân bước lên định cản. Họ cho
rằng Ngụy Tác hôm nay khác thường, nhưng không phải đối thủ của họ Cố, thật sự
giao chiến tất thập phần thê thảm.
“Trương sư thúc… Tiền sư bá… ở Tiểu Vân cốc, dưới gầm giường trong chỗ ở
của đệ tử, cách nền mười trượng có chút đồ cho các vị… Nhưng kẻ này để đệ tử
thuận tiện giáo huấn trút giận.” Ngụy Tác bình tĩnh như thường truyền âm cho
hai lão nhân và Phí Trung khiến họ ngẩn ra.
“Đi thôi.”
Ngụy Tác không coi cả toán ra gì, cùng Linh Lung Thiên đi lên thanh sắc tinh
kim bình đài.
Theo môn quy Công Đức tông, mọi tỷ thí đều diễn ra trên tinh kim bình đài.
Mỗi tinh kim bình đài thượng tuy có vài trưởng lão phụ trách ghi chép nhưng
nhiều nhân vật trên câp đi lại giữa các bình đài, chọn đệ tử, nhưng tu sĩ đấu
pháp đều như điện quang hỏa thạch, tích tắc là phân thắng bại nên chư phong đệ
tử không phải đợi lâu là đến lượt.
“Cuồng vọng! Không có thực lực mà dám cuồng vọng!” Đệ tử Đại Khuyết phong và
Đại Sân phong sầm mặt.
“Muốn chết!” Thanh niên tuấn tú thấy Ngụy Tác coi thường thì tức xì khói.
“Sư huynh, đối phó y thật làm bẩn tay sư huynh, loại ngu xuẩn này cứ để đệ là
được.” Đệ tử Đại Ngu phong có thai ký trên mày cười lạnh.
Ngụy Tác ngoái lại cười lạnh: “Ngươi chắc chứ?”
“Ngươi…” Đệ tử này bốc lả giận thì nữ tu mặt tròn kêu to: “Y quá đáng ghét,
để muội giáo huấn y.”
“Đăng ký đã.”
Thanh sắc tinh kim bình đài do một trưởng lão Công Đức tông lạnh lùng trấn
thủ, lên tiếng. Lão giả chừng hơn năm mươi tuổi, mặc tử hồng sắc pháp y, trên
áo thêu nhiều xích hồng sắc hỏa cầu, hỏa khí liễu nhiễu.
“Đại Doanh phong Mã Đằng.” Ngụy Tác suýt thuận miệng nói thành Đại Doanh phong
Ngụy Tác.
“Đại Ngu phong Lý Vân!” Nữ tu trẻ tuổi mặt tròn nói.
“Được, để sư muội giáo huấn y.” Đệ tử Đại Ngu phong có thai ký trên mày thấy
nữ tu nhanh hơn thì lấy làm tiếc rẻ, hung hăng trừng mắt với Ngụy Tác.
“Yên tâm đi, chốc nữa đến lượt ngươi.” Ngụy Tác nhạt nhẽo liếc mắt.
“Tỷ thí bắt đầu được rồi.” Hoàng mi lão giả hơi nhíu mày, chỉ vào chỗ không xa
lắm. Trên thanh sắc tinh kim bình đài đối diện co hai tu sĩ đang tỷ thí, bất
quá uy năng không ảnh hưởng đến bên này. Hoàng mi lão giả nhíu mày vì cho rằng
Ngụy Tác tu vi như thế mà cuồng vọng, không thức thời vụ.
Lý Vân và Ngụy Tác theo quy tắc tỷ thí, đứng cách nhau hai trăm trượng.
Nữ tu vung tay, lấy từ nạp bảo nang ra một cây thanh sắc ngọc kiếm. Cây kiếm
dài chừng ba thước, thanh quang lấp lánh, ả hơi động hai ngón tay, thanh sắc
ngọc kiếm lơ lửng trước mặt, hóa ra biết cách điều khiển phi kiếm, là một kiếm
tu.
“Mã Đằng, nếu ngươi ngoan ngoãn quỳ xuống vái lạy còn kịp.” Tế xuất thanh sắc
ngọc kiếm, nữ tu đắc ý bảo Ngụy Tác.
“Nể tình ngươi là nữ, ta sẽ lưu thủ.” Ngụy Tác liếc nữ tu.
“Hỗn xược!”
Vù!
Thanh sắc ngọc kiếm hóa thành thanh sắc lưu quang, như độc xà linh xảo cực độ
lách ra sau gáy Ngụy Tác mổ xuống!
“Cách!”
Một đạo thanh sắc thủy nhận chuẩn xác chém trúng thanh sắc lưu quang, ngọc
kiếm sững lại trên không trung.
“Chát!”
Nữ tu run lên, chưa kịp làm gì thì Ngụy Tác đã đến trước mặt, hất bay ả, nửa
khuôn mặt sưng vù lên ngất xỉu.
“Đại Doanh phong Mã Đằng thắng, nữ tu này tu vi chưa đạt Chu thiên ngũ trọng,
không tính thành một trận thắng.” Hoàng mi lão giả mắt lóe lên dị quang, tuyên
bố.
Theo quy tắc, chỉ cần song phương tự nguyện, chư phong đệ tử đều có thể lên
đài đối chiến, trước mặt Công Đức tông trưởng lão mà thể hiện thần thông cho
trưởng lão chọnđệ tử, nhưng đánh bại đệ tử dưới Chu thiên ngũ trọng thì không
tính, không đủ để có tư cách nội môn đệ tử.
“Y lại thắng! Phổ thông thủy nhận mà chặn được phi kiếm của Lý sư muội!”
“Độn pháp của y hóa thành lưu quang, nhanh quá!”
“Lẽ nào là linh quang độn pháp!”
Bọn đệ tử họ Cố tròn mắt, nhất thời không kịp phản ứng, thậm chí nữ tu ngất ra
mà không ai đỡ.
“Mã sư huynh chỉ một chiêu là đánh ngất ả!”
“Ả dù gì cũng tu vi Chu thiên cảnh ngũ trọng, có cả phi kiếm! Mã sư huynh lợi
hại quá!”
“Mã sư huynh luyện độn pháp gì mà nhanh thế!”
“Mã sư huynh lẽ nào thâm tàng bất lộ?”
Ngụy Tác chỉ thi triển linh quang độn pháp, nhưng tốc độ so với tu sĩ thông
thường thì phi thường kinh nhân, thấy gã chỉ một chiêu đã đánh ngất nữ tu thì
đệ tử Đại Doanh phong đều cả kinh.
“Sao y lại có thực lực này?” Được Ngụy Tác truyền âm nhưng Trương Vân cùng lão
nhân họ Tiền và Phí Trung nhìn nhau, càng chấn kinh.
“Ngươi định thử hả?” Ngụy Tác liếc đệ tử Đại Ngu phong có thai kí trên chân
mày, “đến lượt ngươi.”
“Thuật pháp bình thường, chỉ là phổ thông thủy nhận, độn pháp nhanh thì ta cứ
thủ chặt là được.” Đẹ tử Đại Ngu phong có thai ký trên mày thấy Ngụy Tác ngông
nghênh như thế thì lóe lên ý nghĩ, bước tới, “Ngông cuồng! Hi vọng chốc nữa
ngươi đừng cầu xin!”
“Đệ tử lên khiêu chiến lưu danh.” Hoàng mi lão giả mặt mũi lạnh tanh.
“Đại Ngu phong Dương Kiều!”
Thanh niên mày có thai ký, mặt mày hung hăng lướt đến trước mặt Ngụy Tác, vung
tay tế xuất tử ngọc như ý bắn ra tử sắc linh quang, bao lấy toàn thân.
“Ngươi không kích phát pháp bảo, sợ hả?” Tế xuất tử ngọc như ý đoạn Dương Kiều
cười lạnh nhìn Ngụy Tác vẫn đứng xuôi tay.
“Đối phó ngươi không cần pháp bảo gì.” Ngụy Tác như đang nói về một sự thực.
“Vậy thì, chết đi!” Dương Kiều vừa âm lãnh lên tiếng thì trong miệng lóe lên
hàn quang, băng châm phun ra.
Băng châm chỉ cỡ hạt cát, phun ra thì trong mấy chục trượng giảm hẳn nhiệt độ,
như giữa mùa đông, hàn khí khuếch tán ra.
“Hàn thiên băng châm! Đây là linh giai pháp bảo! Đại Ngu phong Lưu lão đầu
truyền cho y!” Nhiều tiền bối Đại Doanh phong vừa thấy thì một làn khói đỏ
nhạt từ mình Dương Kiều bừng lên, không gian giữa y và Ngụy Tác bị bao trùm, y
ẩn vào làn khói.
“Xích hà yên!”
Vù! Một đệ tử Đại Doanh quan chiến kêu xong thì tieegs xé không khí sắc lẹm
vang lên, Dương Kiều thừa cơ phát “Hàn thiên băng châm”!
“Chát!”
Tiếng xé không khí vang lên, rồi làn khói hồng tan hết.
Dương Kiều bất động ngất xỉu, ngực lõm xuống một dấu chân, rõ ràng bị Ngụy Tác
đá gãy mấy gióng xương.
Ngụy Tác đứng cách Dương Kiều không xa, bình tĩnh bảo tu sĩ họ Cố, “Tiếp theo
đến lượt ngươi?”
-o0o-