Thông Thiên Chi Lộ

Chương 836: Điên rồi sao

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Ngươi thử xem vật này có vấn đề gì không.” Ngụy Tác bình tĩnh như thường bảo
Linh Lung Thiên.

Vật Minh Đức đưa đến được bao kỹ bằng tinh kim, cảm tri của gã cũng chỉ thoáng
nhận ra là một món cổ bảo, nhưng có đúng như y nói không thì phải lấy ra xem
mới có thể xác định.

Nói đoạn Ngụy Tác chào bọn Trương Vân rồi nhìn quanh.

Trên bảy mươi hai thanh sắc tinh kim bình đài như bảy mươi hai ngọn núi có đệ
tử Công Đức tông tại tỷ đấu, quang hoa tứ tán, các nhân vật có trọng lượng
đềuở gần đỉnh núi, Minh Ninh đến một liên đài gần đó, Minh Đức và các thái
thượng trưởng lão cũng ở quanh đó.

Kim đơn tam trọng trở lên có tới mười ba, mười bốn người, ít hơn lúc ở Thất
bảo mật địa nghe phật âm một có khí tức thần huyền đại năng, Công Đức tông
tông chủ không đến.

Ngụy Tác cố ý nhìn Minh Ninh và Minh Đức từ xa, nhưng Minh Ninh không hề chú ý
tử, rõ ràng coi tạp dịch đệ tử như gã và Linh Lung Thiên là sâu kiến, những
lời tố cáo của cả hai cũng bị y bỏ ngoài tai, còn Minh Đức lại lén đưa mắt ra
hiệu mọi thứ theo ước định, cứ yên tâm.

“Mạc sư đệ!”

“Mạc sư huynh!”

Lúc đó, nhiều tu sĩ Đại Doanh phong đột nhiên kinh hô. Ngụy Tác mục quang quét
vào, hiểu ngay nguyên do.

Trên tinh kim bình trước mặt, một tu sĩ Đại Doanh phong mặc thanh sắc pháp y
bị đánh bay, sườn phải thủng một lỗ, máu trào như suối.

Thanh sắc pháp y tu sĩ chưa đến ba mươi tuổi, mặt mũi không có gì kinh nhân,
Ngụy Tác nhận ra, là người kiệt xuất nhất lớp trẻ Đại Doanh phong, tên Mạc Dư
Nham, tu vi Phân niệm nhất trọng.

Y được các tiền bối Đại Doanh phong gửi gắm hy vọng, mong được trưởng lão nhìn
trúng trong lần đại tỷ này, trở thành chân truyền đệ tử như Chu Lăng nhưng
không ngờ giờ lại bị trọng thương.

Người trọng thương y là một thiếu niên tu sĩ mặc hoàng sắc pháp y ngạo nghễ.
Theo kiểu dáng pháp y thì là đệ tử Đại Khuyết phong ở gần Đại Doanh phong,
thấy Mạc Dư Nham bị đánh bay thì đệ tử Đại Khuyết phong này cười lạnh khinh
miệt.

“Đại Khuyết phong Chu Bỉnh Thương thắng, thành nội môn đệ tử.” Một tiền bối
Đại Doanh phong sắc mặt khó coi vội đỡ Mạc Dư Nham đang thoi thóp xuống, còn
một trưởng lão trên thanh đồng liên đài vung tay, đưa ngọc phù đại diện thân
phận nội môn đệ tử cho hoàng sắc pháp y thiếu niên.

Theo môn quy Công Đức tông, phổ thông đệ tử chư phong chỉ cần đánh bại hai đối
thủ Chu thiên cảnh ngũ trọng trở lên là có thân phận nội môn đệ tử. Hoặc trực
tiếp khiêu chiến nội môn đệ tử và đánh bại thì cũng thế.

Nội môn đệ tử so với phổ thông đệ tử, mỗi tháng nhận được nhiều linh thạch hơn
hẳn, có thể vào những chỗ phổ thông đệ tử không thể vào, ví như đặc quyền vào
kho kinh đọc điển tịch.

Nội môn đệ tử có thể khiêu chiến nội môn đệ tử khác, thậm chí chân truyền đệ
tử, nếu thể hiện tốt sẽ được trưởng lão thu làm đệ tử.

Chỉ cần thành đệ tử của trưởng lão thì là chân truyền đệ tử, địa vị hơn xa phổ
thông đệ tử, có nhiều đặc quyền, sinh tử cũng được tông môn coi trọng, chỉ có
thái thượng trưởng lão và chân truyền đệ tử của tông chủ trên cấp mà thôi.

Tỷ thí thế này đối với phổ thông tu sĩ chư phong là cơ hội hiếm có, cơ hồ các
nhân vật trưởng lão trở lên không vướng nhiệm vụ đặc biệt của tông môn thì đều
tới, các trưởng lão có cách nhìn riêng, mỗi lần đều thu không ít chân truyền
đệ tử, nhưng đối với nội môn đệ tử và chân truyền đệ tử thì là khảo nghiệm
nghiệt ngã, tương đương với so kè đào thải, ai kém rất có thể bị nhân vật kiệt
xuất trong các phổ thông đệ tử đánh cho tơi tả.

Đệ tử Đại Khuyết phong này hiện tại thuận lợi tấn thăng thành nội môn, khiêu
chiến đệ tử tu vi Chu thiên cảnh ngũ trọng trở lên của phong khác, Đại Doanh
phong Mạc Dư Nham là tu sĩ thứ hai bị y đánh bại.

“Đây là Tam thanh khóa hư đài, truyền tống được vạn dặm, là truyền tống pháp
bảo mà từ trước thời đại bọn ta thì cổ tu sĩ thường dùng…” Trong khi đệ tử
Đại Doanh phong bị thu hút vì việc Mạc Dư Nham bị đánh bại, Linh Lung Thiên
cúi đầu, mắt liên tục lóe kim quang nhìn cái bao đoạn truyền âm cho Ngụy Tác,
“Thứ này chưa tổn hại, dồn chân nguyên vào là có thể kích phát.”

“Dồn chân nguyên vào là có thể sử dụng? Truyền tống đi vạn dặm, còn phương vị
truyền tống?” Nếu có thể rời Công Đức tông vạn dặm, đối với Ngụy Tác biết Động
Hư bộ pháp thì coi như an toàn, nhưng vật này quyết định sinh tử nên gã không
dám lơ là, truyền âm: “Cương nha muội, vật này liên quan đến tính mệnh, phải
xác định vạn vô nhất thất.”

“Pháp trận xong xuôi, không có dấu hiệu bị thay đổi, ta xác định vạn vô nhất
thất.” Linh Lung Thiên không tranh cãi với gã mà tra xét kỹ đoạn truyền âm
khẳng định, “Kích phát theo hướng của tâm niệm thì là phương vị truyền tống.
Chúng ta chạy theo hướng nào cũng được.”

“Tức là Minh Đức không giở trò, tuân thủ ước định. Vậy thì chúng ta đã lấy
được Đề hồ thánh quả, cũng nên theo ước định, giúp y giết Minh Ninh. Y mà
thành Công Đức tông chân truyền đại đệ tử, giao hảo với chúng ta thì sau này
rất thuận lợi.” Ngụy Tác bình tĩnh như thường truyền âm cho Linh Lung Thiên.

“Cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, hừ các ngươi không muốn gây phiền cho ta thì
ta tự tìm tới. Không giáo huấn các ngươi khó mà trút giận.” Linh Lung Thiên
cười lạnh truyền âm cho Ngụy Tác.

“Đến nhanh lắm, không biết tự đến hay do Minh Ninh sai.” Ngụy Tác nhìn sang
trái, thần thức cảm tri rõ có năm, sáu danh tu sĩ mặc pháp y Đại Ngu phong
đang tới, trong đó có ba người quen cũ, là đệ tử trẻ tuổi tuấn tú, thiếu nữ
mặt tròn và thanh niên có thai kí trên mày.

“Đại Doanh phong đúng là mỗi đời mỗi kém, lần này chưa biết chừng không có nổi
một nội môn đệ tử.” Năm, sáu đệ tử Đại Ngu phong ngạo nghễ đi qua, thanh niên
tuấn tú nói to.

“Ngươi nói gì! Đại Ngu phong xuất chúng lắm hả!” Mấy tử Đại Doanh phong tính
cách cứng cỏi như Phí Trung nổi giận, đỏ mặt mắng lại.

“Không có gì, chỉ là nói thật mà thôi.” Thanh niên tuấn tú nghịch ngọc phù,
nhạt giọng.

Ngọc phù nhàn nhạt lam quang, là tiêu chí thân phận nội môn đệ tử, rõ ràng y
đã thắng hai đối thủ tu vi Chu thiên cảnh ngũ trọng trở lên.

“Cố huynh đã tấn thăng nội môn đệ tử? So với đệ tử Đại Doanh phong làm gì,
không biết lượng sức…” Tiếng trào phúng vang lên, là Chu Bỉnh Thương vừa đạt
tư cách nội môn đệ tử, được đệ tử Đại Khuyết phong vây quanh.

Nhiều đệ tử Đại Doanh phong mặt mày xanh lét, nhưng đã thấy thần thông hai
người này, biết không phải đối thủ.

“Các ngươi khinh thường Đại Doanh phong, sau này sẽ phải trả giá…!”

Nhiều tiền bối Đại Doanh phong bực mình nhưng bó tay vì theo môn quy, quá bảy
mươi tuổi sẽ mất tư cách khiêu chiến chư phong tu sĩ, không thể ra tay ở tỷ
thí.

“Ta không muốn phí lời, có người trước khi tỷ thí đã lớn tiếng sẽ khiêu chiến
ta nên ta đến xem y có bản lĩnh đó không, hay là định co đầu rút cổ.” Thanh
niên tuấn tú mỉm cười, mục quang nhìn Ngụy Tác với hàm ý quá rõ.

“Ta sẽ để ngươi toại nguyện.” Ngụy Tác liếc thanh niên đầy ngạo khí.

“Tiểu Mã, đừng xung động!” Trương Vân và lão nhân họ Tiền cả kinh, họ chi rằng
Ngụy Tác căn bản không phải đối thủ.

“Yên tâm đi, hôm nay Đại Doanh phong sẽ gây bất ngờ.” Ngụy Tác thập phần bình
tĩnh, liếc toán đệ tử Đại Ngu phong và Đại Khuyết phong đoạn bảo bọn Phí
Trung: “Chư vị sư huynh đệ, hôm nay mỗ ttrút giận giúp các vị.”

“Tiểu Mã…” Trương Vân và lão nhân họ Tiền ngẩn ra, không ngờ gã nói thế.

“Y điên rồi hả?” Chu Bỉnh Thương vừa thành nội môn đệ tử cũng ngẩn người, bảo
thanh niên tuấn tú.

“Còn Đại Sân phong đâu, không phải vẫn thích đến Đại Doanh phong sinh sự sao?”
Ngụy Tác gật đầu với Linh Lung Thiên, nói với chỗ tụ tập nhiều lam sắc pháp y
tu sĩ, “Ai đến Đại Doanh phong sinh sự thì bước ra đi.”

Đối với phong cách của Ngụy Tác, đã chuẩn bị xuất thủ giáo huấn thì cứ thẳng
tay.

Linh Lung Thiên không nói gì mà lấy nạp bảo thủ trạc của Ngụy Tác từ tay áo
ra, bình tĩnh như thường nhét vào tay áo gã.

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận