Thông Thiên Chi Lộ

Chương 827: Lợi dụng Chu Lăng?

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Không nghe thấy kinh văn?” Ngụy Tác và Trương Vân về đến Đại Doanh phong, lão
nhân họ Tiền đã đợi ở sơn môn, qua thần sắc Trương Vân là đoán được.

“Tiểu Mã, từ hôm nay con phụ trách trông nom kho kinh của Đại Doanh phong, tu
bổ kinh sách rách nát, danh nghĩa là tạp dịch đệ tử, nhưng khi nào ta và
Trương sư đệ còn sống thì linh thạch được phát vẫn như bây giờ, trước khi bọn
ta chết sẽ để con thành đệ tử chính thức của Đại Doanh phong.” Lão nhân họ
Tiền không nói nhiều, bảo Ngụy Tác: “Tạp dịch đệ tử thân phận thấp, chân
truyền đệ tử cũng có thể tùy ý điều khiển, nhưng không thể rời Đại Doanh
phong, nhưng cứ như bây giờ thì bất kỳ một chân truyền đệ tử nào đều có thể
điều con sang phong khác, khi đó bọn ta không thể bảo vệ được.”

“Ta và Tiền sư huynh hi vọng con hiểu, đây là cách tốt nhất, trông nom kho
kinh thì có thời gian tu luyện hơn.” Trương Vân thở dài: “Mấy năm nữa, những
đệ tử sớm đắc ý như Chu Lăng chưa biết chừng sẽ chú ý đến người khác, không
cần đối phó con nữa, hạng huênh hoang như y rất có thể chết sớm cũng nên.”

“Đệ tử minh bạch, đa tạ sư thúc, sư bá, đệ tử về thu gom mấy thứ.” Ngụy Tác
biết Trương Vân và lão nhân họ Tiền đã cnaa nhắc, phổ thông đệ tử và tạp dịch
đệ tử được nhận lượng linh thạch khác xa nhau, hai lão nhân này khẳng định lấy
linh thạch riêng ra bù vào, bất quá ở đâu tại Đại Doanh phong với gã cũng
không khác gì.

“Con bình tâm tĩnh khí là tốt nhất.” Trương Vân và lão nhân họ Tiền đều thầm
thở dài, cho rằng Ngụy Tác có tính tình hơn người nhưng tư chất quá kém, Đại
Doanh phong không có truyền thừa lợi hại nên thật đáng tiếc.

Ngụy Tác hành lễ cáo biệt với lưỡng vị lão nhân xong không về Tiểu Vân cốc, mà
vào sương phòng trong rừng trúc.

Sương phòng có hơn một trăm gian, là chỗ ở tạm thời cho khách, xem ra khi Đại
Doanh phong thịnh vượng, đệ tử trong tông môn đến giao lưu không ít, nhưng giờ
sa sút lâu năm, sương phòng này thành hoang phế, con đường đá cũng mọc đầy cỏ
dại.

“Lừa đảo, thế nào.” Ngụy Tác vừa đến sương phòng, Linh Lung đã lướt ra hỏi.

“Còn hai tạp dịch đệ tử đâu?” Ngụy Tác nhíu mày, Linh Lung Thiên nghênh ngang
trong Công Đức tông thì hơi quá rồi.

Linh Lung Thiên bĩu môi, “Yên tâm, bị ta đánh ngất rồi.”

“Bị ngươi đánh ngất?” Ngụy Tác tắt tiếng, “Ngươi không sợ họ cáo trạng, khiến
Đại Doanh phong hoài nghi?”

“Ta muốn đánh mà họ thấy sao? Họ chỉ bị cành khô vô tình rơi trúng.” Linh Lung
Thiên hầm hừ, “Được rồi, không cần nói nữa, hôm nay ngươi vào Thất bảo mật địa
thế nào?”

“Tại Thất bảo mật địa, ta lấy được hai thiên kinh văn, nhưng Công Đức tông
tông chủ và các lão bất tử cùng chân truyền đệ tử đều có mặt, không dễ đối
phó, nên ta không dám làm gì.” Ngụy Tác vào sương phòng, kể lại cho Linh Lung
Thiên nghe.

“Gian thương đúng là gian thương, dù thế nào cũng có lợi.” Linh Lung Thiên
nghe nói gã “lần” được hai thiên kinh văn, chu môi, “Bất quá ngươi không thấy
cả cuống quả, định làm gì đây?”

“Muốn lén vào Thất bảo mật địa là bất khả thi, ba mươi ba đỉnh núi đều phật
quang phổ chiếu, không ít lão bất tử có thể uy hiếp được chúng ta. Đành bảo
Minh Đức nghĩ cách, ngươi bảo y trước khi chư phong đại tỷ thì tìm cách đưa
chúng ta vào đó, dù không trực tiếp vào được Thất bảo mật địa thì đến ngọn núi
gần đó. Không thì lần đại tỷ này ta sẽ đối phó Minh Ninh, xong là chạy khỏi
Công Đức tông ngay, không thể lấy được Đề hồ thánh quả.” Ngụy Tác nhìn trứ
Linh Lung Thiên, “Cả pháp khí giúp chúng ta chạy khỏi Công Đức tông, nhớ bảo y
giao ra.”

“Ngươi coi là người hầu hả.” Linh Lung Thiên bực mình chu môi. Lúc Ngụy Tác và
Linh Lung Thiên vào Công Đức tông đã xác định phương pháp truyền tin cho Minh
Đức, Minh Đức nói khi Ngụy Tác giết Minh Ninh, Công Đức tông sẽ toàn lực truy
xét, để tránh bị tra ra, mọi tiếp xúc đều do Linh Lung Thiên ngầm tiến hành.
Về Minh Ninh, Ngụy Tác vào Công Đức tông thì dùng các loại phương pháp nghe
ngóng quá được biết y hung hăng độc ác, không phải hạng thiện lương gì.

Ngụy Tác liếc Linh Lung Thiên, “Ta thấy ngươi hớn hở thế này, chắc chỗ bảo ta
đi cùng, Đại Thí Thiên gì đó tất thập phần hung hiểm. Ngươi chẳng mong thần
thông của ta càng lợi hại, đúng không?”

“Lão gian thương ngươi thông minh lắm, bất quá chưa biết chừng không hề hung
hiểm tí nào mà kiếm đủ lợi cũng nên.” Linh Lung Thiên hầm hừ.

“Bảo Minh Đức nhanh lên, chư phong đại tỷ không còn mấy ngày nữa. Ta hiện tại
chỉ là tạp dịch đệ tử, muốn tìm thì đến kho kinh tìm ta.” Ngụy Tác và Linh
Lung Thiên nói thêm mấy câu, rồi chia tay, một đến chỗ hẹn sẵn với Minh Đức,
một đến kho kinh của Đại Doanh phong.

Kho kinh của Đại Doanh phong ở trong sơn cốc gần đỉnh, chỉ chứa kinh văn và
điển tịch phổ thông, bình thường có ba tạp dịch đệ tử và một phổ thông đệ tử
trông nom, vì Trương Vân và lão nhân họ Tiền đã dặn nên tất cả thập phần khách
khí với Ngụy Tác, mặc gã muốn làm gì thì làm.

“Đại đề tu di… Đại thừa pháp âm…”

Ngụy Tác không lãng phí thời gian, trực tiếp vào chỗ ở riêng, tham ngộ thuật
pháp tại Thất bảo cấm địa.

“Như cầm tu di đại sơn, trấn áp đối phương, đạo thuật pháp này khí thế kinh
nhân…”

Khí tức của bồ đề lão thụ và khối đá không khiến chân nguyên tu vi của gã tăng
tiến nhưng mang lại cảm ngộ và lý giải của thần huyền đại năng đó về thuật
pháp, chỉ mất không đầy một tuần hương, gã đã hoàn toàn ngộ thấu “Đại đề tu
di”. Đạo thuật pháp công kích này như hóa thành tu di đại sơn, trấn áp đối
thủ. Rõ ràng không phải thuật pháp công kích phổ thông, có điều chỗ thử thuật
pháp của Đại Doanh phong không có cấm chế, nếu thuật pháp và linh khí dao động
quá kinh nhân thì sẽ bị phát giác, Ngụy Tác không thể thí nghiệm uy năng đạo
thuật pháp này.

“Đại thừa pháp âm đích xác là vô thượng cường pháp!” Với Đại thừa pháp âm,
Ngụy Tác chỉ mất nửa tuần hương là hoàn toàn tham ngộ được, cũng như cảm nhận
từ lúc gã ở Thất bảo mật địa – kinh nhân cực độ. Như thần thức xung kích, đối
phương không có pháp khí cùng thuật pháp đặc biệt thì chỉ còn cách dùng cảnh
giới tu vi ngạnh tiếp.

“Mấy tên đó không phiền ta tại chư phong đại tỷ thì thôi, còn không thì ta đem
ra thử.” Không thể thử được uy năng, gã nghĩ ngay rằng Đại đề tu di là thuật
pháp công kích thuần túy, nếu mấy đệ tử Đại Ngu phong gây sự thì đem ra thử
luôn, còn về Đại thừa pháp âm thì là vô thượng bí thuật, xuất kỳ bất ý sử dụng
thì rất hiệu quả nên chỉ khi sa vào đường cùng gã mới đem ra.

Lĩnh ngộ lưỡng đạo thuật pháp xong, Ngụy Tác bộ vào kho kinh của Đại Doanh
phong đọc điển tịch.

Chừng hơn nửa canh giờ sau, Ngụy Tác đột nhiên nhíu mày, lướt ra ngoài, bốn đệ
tử coi kho kinh đều liêu xiêu, đầu dính cành khô.

“Ngươi không thể kín đáo một chút hả?” Ngụy Tác bó tay với Linh Lung Thiên.

“Đấy là gọn gàng.” Linh Lung Thiên xua tay, bảo Ngụy Tác: “Minh Đức cũng gọn
gàng, đưa tin đến là đã có cách, mượn tay Chu Lăng gì đó. Nói là Chu Lăng sẽ
đến tìm chúng ta.”

“Tìm chúng ta?” Ngụy Tác hơi ngẩn ra.

“Không có ta, dù ngươi vào Thất bảo mật địa cũng không thể trộm được Đề hồ
thánh quả.” Linh Lung Thiên nhìn Ngụy Tác, “Dù gì cũng có ta, để Chu Lăng đưa
đi là được.”

“Chu Lăng có thể đưa bọn ta vào Thất bảo mật địa?” Ngụy Tác lấy làm lạ, nhưng
nghe Linh Lung Thiên nói Chu Lăng sắp đến thì gã không nhiều lời, đưa mấy đệ
tử Đại Doanh phong bị đánh ngất vào chỗ ở.

Gã tĩnh tâm xếp bằng ngoài kho kinh đoạn đứng dậy, thần thức cho biết có bốn,
năm tu sĩ tới, có Trương Vân và lão nhân họ Tiền, có cả Chu Lăng và mấy nhân
vật cầm quyền ở Đại Doanh phong.

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận