Chân ngôn pháp âm, dùng vô hình pháp âm công kích đối phương, vốn là vô thượng
bí pháp.
Thượng cổ có đại tu sĩ tu luyện phật môn tông pháp có thể dùng chân ngôn tăng
uy lực cho thuật pháp và pháp bảo.
Nhi Ngụy Tác được “Đại thừa pháp âm”, hoàn toàn trên tầm chủng chân ngôn pháp
âm này, hàm chứa lĩnh ngộ với thiên địa pháp tắc của thần huyền đại năng vô
hạn tiếp cận chân tiên, như đưa tu sĩ được truyền thừa vào lý giải với “Chân
ngôn vực”.
Tuyệt đối là truyền thừa cao nhất của thần huyền đại năng đó, một môn vô
thượng cường pháp!
“Đều không còn? Thiền âm mộc ngư, Tùng mộc thiền viện đều không còn?” Môn vô
thượng cường pháp này đưa Ngụy Tác vào một cảnh giới đơn nhất của thần huyền
đại năng đó, tiếp xúc được một góc thế giới của ông ta, khiến gã vô cùng chấn
động, thoáng sau mới mở mắt, phát hiện thiền âm mộc ngư và Tùng mộc thiền viện
đã tan biến.
Địa điểm là Tùng mộc thiền viện lúc trước, trên hoàng thảo bồ đoàn có một thần
huyền đại năng mặc xích kim sắc cà sa, chung quanh là hơn mười lão nhân già
nua.
Hơn mười lão nhân này kém nhất cũng tu vi Kim đơn tứ trọng hậu kỳ điên phong,
không thiếu Kim đơn ngũ trọng hậu kỳ. Những lão bất tử này phát ra vô tận uy
nghiêm, là các nhân vật bài tẩy của Công Đức tông, bình thường không mấy khi
lộ diện, nhưng giờ toàn bộ Tùng mộc thiền viện hóa thành tro, tích lũy của
Công Đức tông đích hiện ra hết trước Ngụy Tác.
Khí tức của các lão nhân khiến Ngụy Tác cảm thấy thập phần nguy hiểm, lão bất
tử của siêu cấp đại tông môn trên cả Huyền Phong môn thì càng khó đối phó,
chưa biết chừng không ít người có bí bảo hoặc bí thuật uy hiếp được thần
huyền.
Lúc đấu với Minh Đức, gã đã nghe Linh Lung Thiên nói rõ, với tu sĩ tu xá lợi,
công pháp thường rũ bỏ nhục thân, nhục thân trọng thương vẫn có thể kích phát
bí thuật, nên càng khó đối phó.
Thần huyền đại năng mặc xích kim sắc cà sa là Công Đức tông tông chủ.
Công Đức tông tông chủ chỉ chừng ba mươi tuổi, đầu trọc, ăn vận kiểu tăng
nhân, bảo tướng trang nghiêm, vô bi vô hỉ, không nhiễm trần ai, tỏa rạng kim
sắc thần quang khiến người ta không dám nhìn thẳng, kim quang hình thành kim
sắc liên đài, thần văn cùng màu liễu nhiễu sau lưng, đâm lên hư không. Mỗi một
đạo kim sắc thần văn đều rực rỡ ở phần đuôi, bừng nở từng đóa ba la hoa.
Những người này tự có đại đạo pháp tắc, ánh lên thần văn khiến Ngụy Tác khẳng
định tu vi khó nói cao hơn Vương Vô Nhất nhưng hơn hẳn Tô Thần Huyết và Huyền
Phong môn môn chủ Diệp Huyền Thành.
Ngoài Công Đức tông tông chủ như bồ tát và hơn mười lão nhân toát lên vô tận
uy nghiêm thì là các trưởng lão tu vi kém hơn cùng các nhân vật tinh anh trong
số chân truyền đệ tử.
Minh Đức cũng xếp bằng trong đó, sau một lão giả gầy khô mặc tử sắc đại la
bào.
Minh Ninh vốn được Minh Đức ngưng hình cho gã xem cũng ngồi cách Minh Đức
không xa, trên một hoàng thảo bồ đoàn g, mặc kim sắc thiền y, dáng vẻ y không
giận mà oai, tinh quang trong veo quanh mình hình thành hình tam diện phật, mi
tâm có chu hồng sắc quang ảnh lấp lóe, như có thần hỏa đang cháy.
Số Kim đơn tu sĩ có mặt phải ba mươi sáu, ba mươi bảy người, Ngụy Tác biết
Công Đức tông tất còn Kim đơn tu sĩ nữa không có tư cách nghe thiền âm, thực
lực Công Đức tông đích xác cực kỳ kinh nhân. Nếu không có siêu cấp đại tông
môn khác khống chế, ví như không có Đăng Tiên tông, Hóa Thiên giáo, Hoàng
Thiên thì Công Đức tông đủ thống trị Vân Linh đại lục.
Các đại nhân vật này đều trầm mặc, nghìn năm nay có hơn mười tu sĩ Công Đức
tông được truyền kinh tại Thất bảo mật địa, phần lớn đều có đại thành tựu,
Thất bảo mật địa đối với Công Đức tông là chỗ một tàng kinh chí cao, nhưng giờ
đã không tồn tại.
“Lần này có ai được thiền âm truyền pháp chăng?” Công Đức tông tông chợt lóe
lên đạm kim sắc thần quang, ba la hoa trên hư không sau lưng bừng nở.
Giọng y không quá vang nhưng tạo cảm giác cực kỳ rền.
“Y cũng dùng một môn bí thuật chân ngôn pháp âm!” Ngụy Tác phát động đại đạo
linh âm ở Tiểu Lăng cốc, tâm thần bình tĩnh lại. Công Đức tông tông chủ đã
động dụng chân ngôn pháp âm bí thuật, tựa hồ không kém gì Nhiễu thần chi âm
của thiền âm mộc ngư, không phải người có đại định lực, đại kiên nghị thì
không thể kháng cự.
Ngụy Tác không đời nào dâng lên hai môn thuật pháp mà bình tĩnh như thường. Có
hai đệ tử Công Đức tông lên tiếng, một người ngồi tên tảng đá ở góc khá khuất,
là nhân vật không nổi bật trong số chân truyền đệ tử, còn lại là một phổ thông
đệ tử ở chư phong, đã hơn năm mươi tuổi, tóc mai đã bạc, trán có nếp nhăn,
ngồi trên cây lê. Cây lê đó chết mất nửa thân, có nhiều dấu côn trùng đục.
“Đệ tử được một thiên kinh văn, Chứng bồ đề pháp ấn…”
“Đệ tử được nửa Thiên kinh văn, Minh tịnh liên đài…”
Hai đệ tử như triệt để bị thần thức Công Đức tông tông chủ khống chế, không hề
giấu, cả tên kinh văn cũng nói ra.
“Đưa cả hai vào Lưu ly bảo cảnh, do La thái thượng trưởng lão thân truyền.”
Công Đức tông tông chủ lại lên tiếng, tuyệt đại đa số đệ tử Công Đức tông lại
khôi phục như bình thường, một lão giả dầu tóc lưa thưa, ánh lên thâm hoàng
sắc thần hồng cuốn hai đệ tử này rồi rời núi.
“Hai người… được tông chủ thân điểm, thành thân truyền đệ tử của thái thượng
trưởng lão…” Tuyệt đại đa số đệ tử phổ thông và chân truyền đệ tử thấy thế
đều hâm mộ, nhiều người cực kỳ ảo não, ganh tị.
Ngụy Tác bình tĩnh, tuy cảnh giới Công Đức tông tông chủ hơn gã xa, gã không
thể cảm tri được tâm trạng ông ta biến hóa nhưng khi hai đệ tử báo rõ kinh văn
thì gã nhận ra hai lão bất tử cạnh Công Đức tông tông chủ không giấu được thất
vọng.
Chỉ thế là gã khẳng định được hai đệ tử đó tuy có cơ duyên, được một thiên
kinh văn và nửa thiên kinh văn nhưng không phải cường pháp đặc biệt. Xem ra vô
thượng cường pháp, vô thượng truyền thừa của thần huyền đại năng đó lọt vào
tay gã.
“Xem ra thần huyền đại năng này để lại không ít cơ duyên… nhưng truyền thừa
chân chính chỉ người hợ nhất với khí tức, không bị thiền âm chấn động thì mới
có được.”
Ngụy Tác không dám khẳng định, với tu vi của Công Đức tông tông chủ có phải
cũng được truyền thừa, nhưng gã nhận ra Công Đức tông tông chủ đi con đường
khác hẳn thần huyền đại năng đó, tựa hồ là thành thánh thành phật trong ánh
sáng vô tận, được vạn người kính ngưỡng, còn thần huyền đại năng đó tuân thủ
tự nhiên chi đạo, hòa vào thiên địa. Thành thử Công Đức tông tông chủ không
được thần huyền đại năng truyền thừa ở mức cao nhất.
Gã biết Cuung sư huynh của lão nhân Trương Vân ở Đại Doanh phong tuy nhờ hai
tia khí tức tương trợ nhưng với tu vi và cảm tri không cao nên chưa biết chừng
có được kinh văn song không hoàn chỉnh, thành thử không lĩnh ngộ được mà chết
trong uất ức.
Nơi này truyền thừa đoạn tuyệt, Thất bảo mật địa không còn, trông nom không
còn nghiêm mật nh trước, nhưng để qua được hơn ba mươi ngọn núi bao trùm phật
quang để lấy Đề hồ thánh quả thì khiến gã đau đầu, không nghĩ ra cách gì.
“Đi thôi, theo bọn ta về.” Lão giả dẫn bọn Ngụy Tác vào Thất bảo mật địa xuất
hiện, uy áp phát ra đoạn cho phổ thông đệ tử của chư phong đi trước, cơ hồ mọi
đệ tử đều thập phần ảo não, hận mình không có cơ duyên. Thất bảo mật địa không
còn, sau này dù thế nào cũng không còn cơ hội nghe thiền âm.
“Tiểu Mã, con có nghe được kinh văn không?” Bọn Ngụy Tác cưỡi bạch sắc đại
thuyền về Đại Quỳnh phong thượng, chư phong tiền bối đều mong ngóng, Trương
Vân cũng thế, thấy gã thì ra đón, truyền âm hỏi.
“Không.” Ngụy Tác lắc đầu, gã không muốn gạt lão nhân thiện lương này nhưng
nơi này không thể nói, vì an toàn thì gã chấp nhận sẽ đền bù cho ông ta và bọn
Phí Trung ở chỗ khác.
“Đây là cơ duyên, không có cũng đừng thất vọng, có lẽ sau này còn cơ duyên.”
Trương Vân hơi thất vọng, nhưng vẫn an ủi Ngụy Tác.
“Sư thúc, yên tâm, tâm thái đệ tử thập phần bình hòa, không hề bị ảnh hưởng.”
Ngụy Tác gật đầu, cùng lão nhân Trương Vân đi khỏi.
“Ta chờ đợi chư phong đại tỷ, có kẻ buồn cười chết được, không xem mình tư
chất gì mà vọng tưởng nghe thiền âm mà một bước lên trời, kết quả tay trắng ra
về.” Cùng lúc, một giọng nói chế nhạo vang trong tai Ngụy Tác. Là đệ tử Đại
Ngu phong phng lưu tuấn tú, y cũng thập phần ảo não, thấy Ngụy Tác, thì định
phát tiết oán khí.
“Ngươi cũng có được gì. Đợi đấy, chư phong đại tỷ ta sẽ khiến ngươi rơi lệ,
hối hận vì những gì đã nói hôm nay.” Ngụy Tác không hề khách khí, truyền âm
cho đối phương.
Gã không thèm nhìn sắc mặt tu sĩ trẻ tuổi mà cùng Trương Vân ly khai. Có mặt
ngần này trưởng lão, không đệ tử Công Đức tông nào dám ra tay. Gã phải về tham
ngộ kinh văn, còn cả Đề hồ thánh quả vẫn chưa lấy được, chà, đau đầu thật.
-o0o-
Thông Thiên Chi Lộ
Tác giả: Vô Tội
——oo0oo—–
Chương 828: Lợi dụng Chu Lăng?
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac L
Sưu tầm By Kyosaike — 4vn
“Không nghe thấy kinh văn?” Ngụy Tác và Trương Vân về đến Đại Doanh phong, lão
nhân họ Tiền đã đợi ở sơn môn, qua thần sắc Trương Vân là đoán được.
“Tiểu Mã, từ hôm nay con phụ trách trông nom kho kinh của Đại Doanh phong, tu
bổ kinh sách rách nát, danh nghĩa là tạp dịch đệ tử, nhưng khi nào ta và
Trương sư đệ còn sống thì linh thạch được phát vẫn như bây giờ, trước khi bọn
ta chết sẽ để con thành đệ tử chính thức của Đại Doanh phong.” Lão nhân họ
Tiền không nói nhiều, bảo Ngụy Tác: “Tạp dịch đệ tử thân phận thấp, chân
truyền đệ tử cũng có thể tùy ý điều khiển, nhưng không thể rời Đại Doanh
phong, nhưng cứ như bây giờ thì bất kỳ một chân truyền đệ tử nào đều có thể
điều con sang phong khác, khi đó bọn ta không thể bảo vệ được.”
“Ta và Tiền sư huynh hi vọng con hiểu, đây là cách tốt nhất, trông nom kho
kinh thì có thời gian tu luyện hơn.” Trương Vân thở dài: “Mấy năm nữa, những
đệ tử sớm đắc ý như Chu Lăng chưa biết chừng sẽ chú ý đến người khác, không
cần đối phó con nữa, hạng huênh hoang như y rất có thể chết sớm cũng nên.”
“Đệ tử minh bạch, đa tạ sư thúc, sư bá, đệ tử về thu gom mấy thứ.” Ngụy Tác
biết Trương Vân và lão nhân họ Tiền đã cnaa nhắc, phổ thông đệ tử và tạp dịch
đệ tử được nhận lượng linh thạch khác xa nhau, hai lão nhân này khẳng định lấy
linh thạch riêng ra bù vào, bất quá ở đâu tại Đại Doanh phong với gã cũng
không khác gì.
“Con bình tâm tĩnh khí là tốt nhất.” Trương Vân và lão nhân họ Tiền đều thầm
thở dài, cho rằng Ngụy Tác có tính tình hơn người nhưng tư chất quá kém, Đại
Doanh phong không có truyền thừa lợi hại nên thật đáng tiếc.
Ngụy Tác hành lễ cáo biệt với lưỡng vị lão nhân xong không về Tiểu Vân cốc, mà
vào sương phòng trong rừng trúc.
Sương phòng có hơn một trăm gian, là chỗ ở tạm thời cho khách, xem ra khi Đại
Doanh phong thịnh vượng, đệ tử trong tông môn đến giao lưu không ít, nhưng giờ
sa sút lâu năm, sương phòng này thành hoang phế, con đường đá cũng mọc đầy cỏ
dại.
“Lừa đảo, thế nào.” Ngụy Tác vừa đến sương phòng, Linh Lung đã lướt ra hỏi.
“Còn hai tạp dịch đệ tử đâu?” Ngụy Tác nhíu mày, Linh Lung Thiên nghênh ngang
trong Công Đức tông thì hơi quá rồi.
Linh Lung Thiên bĩu môi, “Yên tâm, bị ta đánh ngất rồi.”
“Bị ngươi đánh ngất?” Ngụy Tác tắt tiếng, “Ngươi không sợ họ cáo trạng, khiến
Đại Doanh phong hoài nghi?”
“Ta muốn đánh mà họ thấy sao? Họ chỉ bị cành khô vô tình rơi trúng.” Linh Lung
Thiên hầm hừ, “Được rồi, không cần nói nữa, hôm nay ngươi vào Thất bảo mật địa
thế nào?”
“Tại Thất bảo mật địa, ta lấy được hai thiên kinh văn, nhưng Công Đức tông
tông chủ và các lão bất tử cùng chân truyền đệ tử đều có mặt, không dễ đối
phó, nên ta không dám làm gì.” Ngụy Tác vào sương phòng, kể lại cho Linh Lung
Thiên nghe.
“Gian thương đúng là gian thương, dù thế nào cũng có lợi.” Linh Lung Thiên
nghe nói gã “lần” được hai thiên kinh văn, chu môi, “Bất quá ngươi không thấy
cả cuống quả, định làm gì đây?”
“Muốn lén vào Thất bảo mật địa là bất khả thi, ba mươi ba đỉnh núi đều phật
quang phổ chiếu, không ít lão bất tử có thể uy hiếp được chúng ta. Đành bảo
Minh Đức nghĩ cách, ngươi bảo y trước khi chư phong đại tỷ thì tìm cách đưa
chúng ta vào đó, dù không trực tiếp vào được Thất bảo mật địa thì đến ngọn núi
gần đó. Không thì lần đại tỷ này ta sẽ đối phó Minh Ninh, xong là chạy khỏi
Công Đức tông ngay, không thể lấy được Đề hồ thánh quả.” Ngụy Tác nhìn trứ
Linh Lung Thiên, “Cả pháp khí giúp chúng ta chạy khỏi Công Đức tông, nhớ bảo y
giao ra.”
“Ngươi coi là người hầu hả.” Linh Lung Thiên bực mình chu môi. Lúc Ngụy Tác và
Linh Lung Thiên vào Công Đức tông đã xác định phương pháp truyền tin cho Minh
Đức, Minh Đức nói khi Ngụy Tác giết Minh Ninh, Công Đức tông sẽ toàn lực truy
xét, để tránh bị tra ra, mọi tiếp xúc đều do Linh Lung Thiên ngầm tiến hành.
Về Minh Ninh, Ngụy Tác vào Công Đức tông thì dùng các loại phương pháp nghe
ngóng quá được biết y hung hăng độc ác, không phải hạng thiện lương gì.
Ngụy Tác liếc Linh Lung Thiên, “Ta thấy ngươi hớn hở thế này, chắc chỗ bảo ta
đi cùng, Đại Thí Thiên gì đó tất thập phần hung hiểm. Ngươi chẳng mong thần
thông của ta càng lợi hại, đúng không?”
“Lão gian thương ngươi thông minh lắm, bất quá chưa biết chừng không hề hung
hiểm tí nào mà kiếm đủ lợi cũng nên.” Linh Lung Thiên hầm hừ.
“Bảo Minh Đức nhanh lên, chư phong đại tỷ không còn mấy ngày nữa. Ta hiện tại
chỉ là tạp dịch đệ tử, muốn tìm thì đến kho kinh tìm ta.” Ngụy Tác và Linh
Lung Thiên nói thêm mấy câu, rồi chia tay, một đến chỗ hẹn sẵn với Minh Đức,
một đến kho kinh của Đại Doanh phong.
Kho kinh của Đại Doanh phong ở trong sơn cốc gần đỉnh, chỉ chứa kinh văn và
điển tịch phổ thông, bình thường có ba tạp dịch đệ tử và một phổ thông đệ tử
trông nom, vì Trương Vân và lão nhân họ Tiền đã dặn nên tất cả thập phần khách
khí với Ngụy Tác, mặc gã muốn làm gì thì làm.
“Đại đề tu di… Đại thừa pháp âm…”
Ngụy Tác không lãng phí thời gian, trực tiếp vào chỗ ở riêng, tham ngộ thuật
pháp tại Thất bảo cấm địa.
“Như cầm tu di đại sơn, trấn áp đối phương, đạo thuật pháp này khí thế kinh
nhân…”
Khí tức của bồ đề lão thụ và khối đá không khiến chân nguyên tu vi của gã tăng
tiến nhưng mang lại cảm ngộ và lý giải của thần huyền đại năng đó về thuật
pháp, chỉ mất không đầy một tuần hương, gã đã hoàn toàn ngộ thấu “Đại đề tu
di”. Đạo thuật pháp công kích này như hóa thành tu di đại sơn, trấn áp đối
thủ. Rõ ràng không phải thuật pháp công kích phổ thông, có điều chỗ thử thuật
pháp của Đại Doanh phong không có cấm chế, nếu thuật pháp và linh khí dao động
quá kinh nhân thì sẽ bị phát giác, Ngụy Tác không thể thí nghiệm uy năng đạo
thuật pháp này.
“Đại thừa pháp âm đích xác là vô thượng cường pháp!” Với Đại thừa pháp âm,
Ngụy Tác chỉ mất nửa tuần hương là hoàn toàn tham ngộ được, cũng như cảm nhận
từ lúc gã ở Thất bảo mật địa – kinh nhân cực độ. Như thần thức xung kích, đối
phương không có pháp khí cùng thuật pháp đặc biệt thì chỉ còn cách dùng cảnh
giới tu vi ngạnh tiếp.
“Mấy tên đó không phiền ta tại chư phong đại tỷ thì thôi, còn không thì ta đem
ra thử.” Không thể thử được uy năng, gã nghĩ ngay rằng Đại đề tu di là thuật
pháp công kích thuần túy, nếu mấy đệ tử Đại Ngu phong gây sự thì đem ra thử
luôn, còn về Đại thừa pháp âm thì là vô thượng bí thuật, xuất kỳ bất ý sử dụng
thì rất hiệu quả nên chỉ khi sa vào đường cùng gã mới đem ra.
Lĩnh ngộ lưỡng đạo thuật pháp xong, Ngụy Tác bộ vào kho kinh của Đại Doanh
phong đọc điển tịch.
Chừng hơn nửa canh giờ sau, Ngụy Tác đột nhiên nhíu mày, lướt ra ngoài, bốn đệ
tử coi kho kinh đều liêu xiêu, đầu dính cành khô.
“Ngươi không thể kín đáo một chút hả?” Ngụy Tác bó tay với Linh Lung Thiên.
“Đấy là gọn gàng.” Linh Lung Thiên xua tay, bảo Ngụy Tác: “Minh Đức cũng gọn
gàng, đưa tin đến là đã có cách, mượn tay Chu Lăng gì đó. Nói là Chu Lăng sẽ
đến tìm chúng ta.”
“Tìm chúng ta?” Ngụy Tác hơi ngẩn ra.
“Không có ta, dù ngươi vào Thất bảo mật địa cũng không thể trộm được Đề hồ
thánh quả.” Linh Lung Thiên nhìn Ngụy Tác, “Dù gì cũng có ta, để Chu Lăng đưa
đi là được.”
“Chu Lăng có thể đưa bọn ta vào Thất bảo mật địa?” Ngụy Tác lấy làm lạ, nhưng
nghe Linh Lung Thiên nói Chu Lăng sắp đến thì gã không nhiều lời, đưa mấy đệ
tử Đại Doanh phong bị đánh ngất vào chỗ ở.
Gã tĩnh tâm xếp bằng ngoài kho kinh đoạn đứng dậy, thần thức cho biết có bốn,
năm tu sĩ tới, có Trương Vân và lão nhân họ Tiền, có cả Chu Lăng và mấy nhân
vật cầm quyền ở Đại Doanh phong.
-o0o-