“Hàn tông chủ, bọn ta không mời ngươi đến, ngươi không đến thì sao bọn ta mai
phục được.” Giọng Tô Thần Huyết ở hư không cực cao vang lên.
“Oành! Oành!…”
Trong lúc song phương đối thoại, hư không liên tục rung lên hơn mười lần, vô
số thần quang quang diễm như sao băng trút xuống, cả hải đảo cơ hồ bị san
bằng, nhiều chỗ bị gọt đi mấy chục trượng.
“Ba thần huyền đại năng! Tô Thần Huyết và Vương Vô Nhất liên thủ đối phó Đăng
Tiên tông tông chủ!”
“Cương nha muội, đi!”
Âm Lệ Hoa trong Bất diệt tịnh bình tuy chỉ bị nguyên khí chấn động nhưng cũng
bị thương đến độ không thể thi pháp, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên tuy ứng chịu
đại bộ phận uy năng, thập phần thê thảm, nhưng thần căn Nguyên thủy thần mộc
toát ra lại, Ngụy Tác trực tiếp hợp cùng Linh Lung Thiên, thi triển Động Hư bộ
pháp chạy khỏi hải đảo.
Tô Thần Huyết và Vương Vô Nhất đột nhiên giáng lâm!
Dù Đăng Tiên tông tông chủ và Tô Thần Huyết, Vương Vô Nhất không nói gì thì
Ngụy Tác cũng hiểu, Tô Thần Huyết tại đại hội không cho gã linh dược đề thăng
thọ nguyên vì muốn đem gã làm mồi dụ tu sĩ Công Đức tông và Đăng Tiên tông
truy sát, rồi thừa cơ diệt bớt thực lực.
Đăng Tiên tông tông chủ tới, hai thần huyền đại năng đánh một, nếu giết được
Đăng Tiên tông tông chủ đương nhiên là tốt nhất.
Đối với Ngụy Tác, đương nhiên hung hiểm cực độ.
Tuy Tô Thần Huyết và Vương Vô Nhất vì lung lạc nhân tâm nên không thể công
khai diệt gã nhưng thỏ không đời nào bàn sinh ý với sói, gã đương nhiên không
muốn ở lại chỗ có toàn tu sĩ đủ khả năng uy hiếp đến sinh tử của mình. Ai biết
được Tô Thần Huyết có qua việc Linh Lung Thiên xuất thủ mà đoán ra nó là người
lẻn vào sơn môn Hóa Thiên giáo lấy trộm thần căn Nguyên thủy thần mộc không.
“Tô Thần Huyết, Vương Vô Nhất, cùng ta đến sơn môn Đăng Tiên tông giao chiến!”
Đăng Tiên tông tông chủ ho khẽ, bạch quang đột nhiên bừng lên như mặt trời
giữa vô tận hư không.
Vô số thanh âm vang lên, tựa hồ có vô số thần long kéo chiến xa, vô số tiên nữ
ngâm xướng, vô số chuông trống rền vang.
Bạch quang thu lại, mọi thanh âm ở hải đảo, kể cả ba thần huyền đại năng tan
biến vô ảnh vô tung.
Đăng Tiên tông tông chủ không địch nổi nên phát động bí bảo kinh nhân, hút Tô
Thần Huyết và Vương Vô Nhất đến sơn môn Đăng Tiên tông.
“Đăng Tiên tông truyền thừa mấy nghìn năm, sơn môn không chỉ có những lão bất
tử uy hiếp được thần huyền đại năng mà vô số cấm chế lợi hại,… Tô Thần Huyết
và Vương Vô Nhất bị kéo vào sơn môn Đăng Tiên tông thì sẽ thiệt thòi.” Không
ít lão bất tử đang cuống quít bỏ chạy như Ngụy Tác thấy thế thì đột nhiên dừng
lại, óc thoáng qua ý nghĩ này.
“Vật đó của Đăng Tiên tông là Đăng tiên đài… Xem ra tông môn này được một tu
sĩ từ thời đại của ta truyền thừa… Đăng tiên đài kích phát không gian thông
đạo ban nãy đã phá tổn, chắc là Tô Thần Huyết và Vương Vô Nhất động dụng cấm
bảo phá vỡ truyền tống thông đạo. Đăng tiên đài không khác gì truyền tống pháp
trận tầm xa, không gian thông đạo phá tổn thì tu sĩ ở trong có thể bị tống đi
mấy trăm vạn dặm, cũng có thể chỉ ở gần đây, nên cẩn thận.” Linh Lung Thiên
lại tuyền âm cho Ngụy Tác.
“Đăng tiên đài?” Ngụy Tác cũng chấn kinh, ba thần huyền đại năng như trực tiếp
bị không gian nuốt chửng. Gã hiểu không gian thông đạo tan vỡ sẽ không ai chắc
bị truyền tống đến đâu. Khi xa gã cùng Cơ Nhã, Hàn Vi Vi bị đưa đến Chập Khí
hải ở Vân Linh đại lục.
“Ở lại đây đã!”
Ngụy Tác mục quang lóe lên, hạ chủ ý.
Ba thần huyền đại năng đi mất, các tu sĩ vốn bỏ chạy lại có ý giết gã cướp bảo
vật, xoay người giết ngược lại. Các tu sĩ này có không ít linh dược bổ sung
thọ nguyên, để bổ sung thọ nguyên nên gã quyết định mạo hiểm. Chỉ khi đột phá
đến Thần huyền tu vi mới không sợ tông môn nào!
“Chát.”
Một đạo ô quang đột nhiên xé không gian. Một tu sĩ ẩn mình trong hắc quang
lặng lẽ xuất hiện, cầm ô hắc sắc cổ mâu đâm vào lưng Linh Lung Thiên.
Đây là một tu sĩ thiện nghệ thổ độn thuật pháp kinh nhân, lén đến dưới chân
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên mà không bị phát hiện.
“Chát!”
Ô hắc sắc cổ mâu đến sát lưng Linh Lung Thiên thì tắt quang hoa, bị Linh Lung
Thiên nắm lấy, hất ngược lại. Y bị cổ mâu xuyên qua.
“Sao lại như thế! Bị thương nghiêm trọng như thế mà khôi phục trong tích
tắc…” Tu sĩ này bị xuyên thân thể, kêu lên tuyệt vọng với vẻ không dám tin.
Tu sĩ này cho rằng Ngụy Tác và Linh Lung Thiên tất trọng thương với đòn của
Đăng Tiên tông tông chủ, địn mò tới chiếm tiện nghi, không ngờ bị giết ngược
lại.
“Chát!”
Ngụy Tác cảm tri rõ Phệ tâm trùng, thi triển Động Hư bộ pháp mang Bất diệt
tịnh bình đến sau lưng tu sĩ đó, ngạnh tiếp một đòn để phá hộ thể linh quang,
Phệ tâm trùng lập tức lọt vào xuyên qua thiên linh, diệt thêm một cường giả có
thể uy hiếp được bọn gã.
“Đoạt!”
Cùng lúc, một cổ tự rực quang hoa cùng khí tức cổ quái ấn lên Bất diệt tịnh
bình, Ngụy Tác mất quyền khống chế, cùng Âm Lệ Hoa và lão đầu Hắc Phong tông
bắn ra.
“Oành!”
“Oành!”
“Oành!”
Nhiều khí tức bừng lên, nhiều cường giả vốn ẩn mình đợi thời cơ thì như chó
ngửi thấy mùi xương, cùng lao ra.
“Lưu Chân Võ! Ngươi dám công nhiên đối phó ta, lẽ nào không coi Tô Thần Huyết
và sư tôn ra gì?” Ngụy Tác vung tay, khí tức chấn động thiên địa, tế xuất Trấn
thiên pháp tướng.
Lưu Chân Võ đến rồi!
Ngụy Tác vấn thấy chân truyền đại đệ tử Hoàng Thiên đạo thảm bại dưới tay gã
tthì quyết không bỏ qua, chưa biết chừng ngầm vây giết, đồ của gã tất khiến y
thèm muốn. Giờ đối thủ cũng biết mấy môn vô thượng bí thuật đã hiện thân.
“Ngươi nhầm rồi.” Lưu Chân Võ hóa trang thành một bạch bào trung niên nam tử,
đứng trong vân khí cười lạnh.
“Ngươi cũng như đệ đệ đều không dám chường mặt ra, để ta đưa ngươi đi gặp y.”
Trấn thiên pháp tướng đi theo quỹ tích huyền ảo trên không, phối hợp với chân
tiên thần văn bí pháp, thần thức rải ra gấp mấy lần, nhiều cường giả ẩn mình
cũng xuất hiện trong phạm vi thần thức cảm tri của gã.
“Đoạt!”
Một cổ tự quang hoa rực rỡ từ không trung ấn lên Trấn thiên pháp tướng, biến
Trấn thiên pháp tướng thành hắc sắc tiểu nhân, hạn chế Ngụy Tác điều khiển.
“Chát.”
Tinh quang trường tác từ hư không trung cuốn tới Bất diệt tịnh bình mà Ngụy
Tác tạm thời mất quyền khống chế.
Tinh quang trường tác do một cường giả ẩn giấu thân ảnh phát ra, cách Ngụy Tác
không đầy mấy nghìn trượng mà gã không phát giác, tế xuất Trấn thiên pháp
tướng rồi mới nhận ra.
Tinh quang trường tác thu lại cực nhanh, định thừa cơ hội lấy Bất diệt tịnh
bình.
Ngụy Tác cuốn chân nguyên, khống chế Trấn thiên pháp tướng không bị Lưu Chân
Võ hút đi chứ không thể giữ được Bất diệt tịnh bình, đột nhiên hôi quang lóe
lên, Linh Lung Thiên cầm ô hắc sắc cổ mâu, xuất hiện cạnh tinh quang trường
tác chém xuống, cắt trường tác làm đôi.
Cùng lúc, Linh Lung Thiên đá Bất diệt tịnh bình về phía Ngụy Tác.
Ngụy Tác trực tiếp hóa thành linh quang, cuốn Bất diệt tịnh bình và Trấn thiên
pháp tướng lại, Lưu Chân Võ xuất hiện khiến tình hình quá hỗn loạn, hai pháp
bảo này không thể sử dụng nữa.
“Chát!”
Ngụy Tác thu hai pháp bảo, một thân ảnh vốn ẩn trong thanh sắc hỗn nguyên
trường cân, không nhìn rõ mà chỉ thoáng cảm nhận được khí tức thương lão đột
nhiên phát ra lục quang chói lòa, hoàn toàn siêu việt tốc độ thần thức phản
ứng của Kim đơn tu sĩ giáng vào gã.
Máu văng lên quanh Ngụy Tác, sườn trái gã thủng mộ lỗ cỡ nắm tay.
Nhiều tu sĩ sáng mắt lên, từ bốn phương tám hướng đổ tới cướp đoạt.
“A!”
Các tu sĩ kêu lên thê thảm, thinh không đột nhiên bắn ra vô số kim hoàng sắc
vũ tiễn dài chừng một tấc nhưng khí tức kinh tâm động phách, bạch sắc vân khí
trong vòng mấy nghìn trượng bị chấn tan, thiên địa rên rỉ.
“Thái dương chân thủy tiễn!” Mấy nhân vật chậm hơn kêu lên kinh hãi.
Đây là pháp khí của thượng cổ Thái Dương tông, uy năng sánh với tiên khí.
Trong vòng mấy nghìn trượng, cơ hồ mọi tu sĩ đều bị xuyên thủng, hơn hai mươi
tông chủ và lão bất tử đều gầm lên thảm thiết, Thái dương chân thủy tiễn xuyên
thấu nhục thân thì chân thủy theo huyết mạch bắn lên, tạo thành vết thương
cành nặng. Một vết thương chỉ cỡ ngón tay nhưng phạm vi tổn thương còn hơn nắm
tay. Ngụy Tác ở chính giữa, chặn trước Âm Lệ Hoa và lão đầu Hắc Phong môn nên
bị tám, chín vết thương, cộng thêm vết thủng lúc trước thì ai cũng thấy là
không gượng được nữa, ngay cả Linh Lung Thiên đang công kích một lão bất tử mà
chặn Thái dương chân thủy tiễn thì cũng thủng tay.
“Nạp mệnh đi!” Hư không vang lên tiếng Lưu Chân Võ cười vang. Đó là vật y dùng
để đối phó Ngụy Tác.
Lưu Chân Võ hóa trang thành bạch bào trung niên nhân hiện rõ thân hình, hóa
thành bạch sắc hồng quang, khí thế ngút trời bức sát Ngụy Tác.
-o0o-