“Tu sĩ ở đây đã bị y giết hết!”
“Thọ nguyên của y chưa hao kiệt.”
Không ít tu sĩ đã chuẩn bị sẵn khi đến nhưng thấy cảnh tượng thì triệt để biến
sắc, hải dảo nhuộm máu, không trung phiêu đãng mây máu.
“Ngần ấy người đổ tới săn đuổi, dù thần huyền đại năng cũng mất mạng!”
Hai lão bất tử ẩn đi diện mục chân chính, ngay cả Linh Lung Thiên cũng không
nhìn rõ, chỉ thấy khí tức thập phần già nua, chắc là của tông môn nào đó. Hai
lão cùng hừ lạnh, kích phát quang hoa tụ lại, thi triển liên pháp đặc biệt.
Vù!
Hai người hợp lực phát ra quang hoa hình thành tử mang chừng ba thước giáng
lên, Bất diệt tịnh bình tóe lửa kêu tanh tách, suýt nữa bị đánh xuyên.
“Giết!”
Một đầu quái khách đeo khô lâu diện cụ, đứng trong bạch vụ quát to băng lạnh,
tế xuất một cành cây màu vàng.
Kim sắc thụ chi bạo phát vô số thiểm điện, lôi quang, tự động truy kích đối
phương, Ngụy Tác vừa thi triển Động Hư bộ pháp lướt đi thì vô số lôi quang như
dòng thác trút xuống.
“Mượn uy năng một chút!”
Đột nhiên có người ném ra một mảnh vải bố rách, như một mảnh khăn lụa, toát ra
viễn cổ khí tức, rõ ràng là thứ từ thời viễn cổ. Mảnh vải thêu một thái cực đồ
ánh lên kim, ngân lưỡng sắc quang hoa. Mảnh bố phát ra vô số thần văn, quái
khách lúc trước tế xuất cành cây tụ hết lôi quang vào thần văn, hình thành lôi
quang thái cực đồ, bao lấy Bất diệt tịnh bình.
Bất diệt tịnh bình lóe quang hoa, như sững lại trên không trung.
“Cho mượn thêm chút uy năng!”
Một lão bát tử ẩn trong bóng tối nhận ra, vừa lên tiếng thì lưỡng đạo lôi
quang như thùng gánh nước không ngừng bắn vào mảnh vải bố ánh lên kim, ngân
lưỡng sắc thần văn, hình thành lôi quang thái cực đồ, vô số tia chớp quật vào,
khiến Động Hư bộ pháp không mang theo nổi Bất diệt tịnh bình.
“Chát!”
Thanh sắc trúc căn gõ lên Bất diệt tịnh bình khiến linh quang mờ đi.
“Đây là Câu ly thần tiên! Pháp bảo chuyên môn diệt uy năng khi đối phương dồn
chân nguyên vào, khiến đối phương tiêu hao nhiều chân nguyên hơn!” Mấy nhân
vật già đời ẩn mình trong bóng tối kinh ngạc nhận ra.
Trong mấy chục dặm hải vực tựa hồ tụ tập nhiều lão bất tử hơn hai lần trước,
nhiều kẻ không còn bao nhiêu thọ nguyên, không có kinh thiên kỳ ngộ thì mấy
năm nữa là chết. Tuy nhiều người nhận ra Ngụy Tác không có hạn chế về thọ
nguyên hao tận nhưng vẫn bất chấp nguy hiểm để cướp đoạt.
Kim đơn đại tu sĩ liên pháp có thể dung hợp lôi hệ pháp bảo, mảnh vải bố có uy
năng thuật pháp cùng Câu ly thần tiên… Các lão bất tử đổ tới khiến bí pháp,
bí bảo bình thường hiếm thấy ở tu đạo giới nhi nhao hiện thế.
Toán tu sĩ cùng Thiên La chân nhân đến Vân Linh đại lục cũng có bí bảo, nhưng
đều bị một món cổ ngọc sánh với tiên khí giết sạch, trừ Chân Võ chi môn tự
động kích phát thì không ai kịp sử dụng bài tẩy.
“Lừa đảo, đưa ta đến cạnh hai tu sĩ liên pháp, không thì khi họ đến, chúng ta
xong đời.” Linh Lung Thiên bảo Ngụy Tác.
Nhiều tu sĩ từ bốn phương tám hướng đổ tới, Ngụy Tác đang nguy ngập, có thêm
tu sĩ lợi hại có bí pháp và pháp bảo đỉnh cấp gia nhập, bọn gã khó mà chống
nổi.
“Xoẹt!!”
Linh Lung Thiên vừa nói thì vô số phi kiếm trong suốt xuất hiện quanh Bất diệt
tịnh bình, hình thành một dòng như bánh xe xé tan lôi quang thái cực đồ.
“Phù!”
Ngụy Tác dốc chân nguyên đến cực hạn, thể nội kinh mạch thậm chí nứt vỡ, kéo
Bất diệt tịnh bình xuất hiện giữa hai lão bất tử đứng trong tầng hỗn độn thanh
quang.
“Giết!”
Hai lão bất tử vốn chính đang đến chỗ Ngụy Tác vừa đứng, cùng quát to, toàn
lực xuất thủ, lại hình thành tử mang như vì sao tím đánh vào Bất diệt tịnh
bình.
“Choang!”
Đạo tử mang hất tung Bất diệt tịnh bình, suýt nữa xuyên qua, thì hôi quang từ
trong bình bắn ra, áp sát hai người. Hư không trước mặt cả hai rung lên, kim
đơn hà quang chói lòa dâng lên, hình thành đóa đóa mai hoa, dấy động uy năng
kinh nhân nhưng không ngăn được hôi quang, toàn bộ mai quang hoa ảnh hóa thành
bong bóng tan trên không trung.
“A…” Hai lão bất tử đồng thời kêu lên thê thảm. Thân thể bên trái cơ hồ bị
đánh hát, người còn lại bị đá trúng vai, xương cốt gãy vụn.
“Khôn Nguyên cốc song lão!” Hai lão bất tử tắt hết quang hoa, nhiều cường giả
ẩn trong bóng tối nhận ra. Đây là hai tán tu song bào thai, trăm năm trước đã
diệt một tông môn, sau đó ẩn tích, tu sĩ Vân Linh đại lục đều cho là cả hai đã
chết, không ngờ lại hiện thân ở đây.
Song bào thai đại tu sĩ đều tu vi Kim đơn tứ trọng nhưng trúng đòn này thì một
chết một trọng thương.
“Chát!”
Chỗ tối om đó bừng lên ánh máu.
Câu ly thần tiên hóa thành thanh quang truy kích Bất diệt tịnh bình đột nhiên
tắt linh quang rơi xuống.
“Gì hả!” Mấy tu sĩ hít hơi lạnh. Rõ ràng đại tu sĩ ẩn thân thi triển Câu ly
thần tiên, đã bị đánh lén mất mạng.
“Xoẹt!!”
Một ngọn núi xanh cực lớn chợt hình thành, bao trùm không biết bao nhiêu dặm,
ép xuống Bất diệt tịnh bình, uy năng cực độ khiến các cường giả đang lao tới
đều biến sắc tránh đi.
“Oành!”
Ngụy Tác bình tĩnh như thường, trực tiếp ném ra một viên Tuyệt diệt kim đơn,
đồng thời thi triển Động Hư bộ pháp, như hai vì sao va nhau, ngọn núi bị nổ
thành mấy khúc, thinh không vang lên tiếng mắng chửi cuống quít.
“Xoẹt!!”
Ngụy Tác phát động Động Hư bộ pháp, cảm tri rõ phương vị của Linh Lung Thiên.
Linh Lung Thiên áp sát quái khách kích phát kim sắc thụ chi pháp bảo, đầu đeo
khô lâu diện cụ. Bất diệt tịnh bình lao tới cực nhanh, quái khách bị Bất diệt
tịnh bình thu hút chú ý nhưng Linh Lung Thiên lao thẳng đến khiến y kinh hô vì
phát hiện mình không thể thi triển thuật pháp. “Cách cách”, y bị đông cứng
thành băng rồi bị Linh Lung Thiên đá vỡ.
Trừ thần huyền đại năng, e rằng không Kim đơn tu sĩ nào chặn được Ngụy Tác và
Linh Lung Thiên liên thủ.
“Ầm!”
Cùng lúc, hư không đột nhiên tách ra, hơn nghìn đạo lăng hình bạch sắc tinh
quang như bạo vũ trút xuống.
“A!”
Một tu sĩ ẩn mình trên cao, kích phát mảnh vải bố rách liền biến thành con
nhím, thủng mấy trăm lỗ, rồi bị uy năng thổi thành tro, hình thần đều bị diệt.
“A!”
Một tu sĩ cách trăm trượng thấy không thoát được, bị uy năng ép thành tro.
“Thần huyền đại năng!”
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên, Âm Lệ Hoa cùng các tu sĩ đã che mặt đang giao
chiến đều biến sắc.
Đây là thần huyền khí tức chân chính, uy áp như nước triều tràn ra, thuật pháp
này không phải do bí bảo phát ra mà có thần huyền đại năng giáng lâm.
“Giao ra mọi thứ và bí pháp, sẽ tha chết cho ngươi.”
Một giọng nói không linh phiêu dật cùng tinh quang trút xuống.
“Oành!”
Bạch sắc thần quang thủ chưởng từ trên không ấn xuống, trấn áp Bất diệt tịnh
bình. Cùng lúc, mấy đạo quang hoa trút xuống.
“A!”
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên không chống nổi, Bất diệt tịnh bình cơ hồ bị đánh
bẹp, uy năng kinh nhân khiến Ngụy Tác không thể khống chế chân nguyên, ngực
nhuộm máu ộc ra. Linh Lung Thiên cũng hộc máu, rơi phịch xuống đất.
Không chỉ là một thần huyền đại năng, cùng bốn, năm cường giả Kim đơn tam
trọng trở lên phát động đòn liên thủ.
“Tiên vương đại thủ ấn! Đăng Tiên tông tông chủ tới!” Một tu sĩ ẩn mình trong
hắc quang kinh hô với giọng rin rít.
Ngụy Tác lạnh buốt trong lòng, Đăng Tiên tông là một trong bốn siêu cấp tông
môn của Vân Linh đại lục. Gã không ngờ Đăng Tiên tông tông chủ lại đến, hơn
nữa tu vi còn trên Hoàng Phủ Tuyệt Luân. Quanh Đăng Tiên tông tông chủ còn mấy
Kim đơn đại tu sĩ, một thần huyền đại năng và mấy lão bất tử liên thủ, uy năng
thực quá kinh nhân.
“Hàn Hi…, y là tu sĩ Đại Hóa minh, ngươi muốn cướp đoạt đồ thì qua ải bọn ta
đã.”
Hai làn khí tức không kém gì, hơn hẳn mọi cường giả ẩn mình, đột nhiên giáng
lâm.
“Ầm!”
Ở cực cao trên không tựa hồ giao thủ một đòn.
“A!”
Vô số thần quang từ hư không trút xuống như mưa, lại có hai tu sĩ không tránh
kịp, bị thủng lỗ chỗ, thần quang xung kích xuống hải đảo tự tạo ra vụ nổ kinh
thiên động địa,xuất hiện nhiều hố sâu, thinh không cũng rung lên.
“Tô Thần Huyết, Vương Vô Nhất, các ngươi không biết xấu hổ, lại mai phục ta.”
Đăng Tiên tông tông chủ lại lên tiếng, tựa hồ đang nổi giận vì nếm đòn.
-o0o-