“Vật thì đạo hữu nào có hứng xin mời đi theo xem.”
Tô Thần Huyết phất tay, một đạo thanh quang bắn ra, trong mây trắng liễu nhiễu
xuất hiện một thông đạo, đi ra sau núi.
Ai cũng biết được đối thủ cỡ Ngụy Tác và Lưu Chân Võ giao đấu sẽ kinh thiên
động địa, Tô Thần Huyết sẽ đưa cả hai đến một nơi được phong bế, tránh xảy ra
thiệt hại nặng. Cũng chỉ có kẻ ngốc mới không đi theo xem náo nhiệt. Nhất
thời, bạch ngọc bình đài liên tục có quang hoa bay lên, như vô số tiên nhân
tuần du, đi theo Tô Thần Huyết và bọn Ngụy Tác.
Tô Thần Huyết đi trước dẫn đường, trong mấy trăng liên tục xuất hiện đình đài
lâu các, thậm chí có đá văng khỏi thác nước, như tiên cảnh chân chính.
Chốc sau, chúng nhân đến gần lưng núi phía đông Hóa Thiên giáo.
Hóa Thiên giáo được bạch sắc thần quang bao phủ, không thể nhìn rõ cảnh tượng
cụ thể.
“À!” Linh Lung Thiên đi cạnh Âm Lệ Hoa, không ngừng rảo mắt, chợt biến sắc.
“Việc gì hả?” Ngụy Tác rõ ràng cảm giác được khí tức của nó biến hóa, truyền
âm hỏi.
“Nguyên thủy thần mộc! Trong linh viên Hóa Thiên giáo có một nhánh Nguyên thủy
thần mộc!” Linh Lung Thiên chấn động, truyền âm cho Ngụy Tác.
“Nguyên thủy thần mộc là gì?” Ngụy Tác bình tĩnh như thường hỏi. Gã chưa từng
nghe nói đến thần mộc này nhưng khiến Linh Lung Thiên rúng động thì khẳng định
phi phàm.
“Là một loại thần mộc rất khó nói, trong rễ tự hình thành đại đạo pháp văn,
cho một khúc rễ này vào minh đài khiếu vị, bình thường rễ thần mộc này mỗi
ngày hút một phần nguyên khí, ngưng tụ vào. Vạn nhất tu sĩ gặp tổn thương trí
mệnh, rễ thần mộc sẽ tuôn ra sinh mệnh nguyên khí, chỉ cần rễ trong minh đài
khiếu vị không bị hóa thành tro thì dù nửa nhục thân tan nát cũng có thể phục
sinh.” Linh Lung Thiên nghiến răng, nắm hai tay.
“Có hai thần huyền đại năng… đừng đi lung tung.” Ngụy Tác biết nó thèm
thuồng nên cảnh cáo.
Tiểu cô nương đầu mọc sừng nay tuy là thượng cổ lão quái vật, nhưng thấy đồ
tốt là hai mắt sáng lên, khác nào chó đói thấy xương, tại Bắc Mang di tích
suýt nữa bị dư uy mảnh vỡ thần khí đánh cho mất mạng. Có vẻ thần mộc này cũng
hữu dụng với nó, Ngụy Tác dám khẳng định, Linh Lung Thiên trừ biết ngự không
ra, tựa hồ không thể động dụng thuật pháp, cũng như cửu cấp yêu thú thuộc nhóm
sức mạnh, thiên về xáp lá cà, có thứ khiến nửa nhục thân thành tro vẫn phục
sinh thì tất nhiên tốt hơn Huyết tinh thạch nhiều. Linh Lung Thiên nói đến
linh đài khiếu vị ở sau gáy, tức là chỉ cần không rụng đầu, thân thể trọng
thương trí mệnh cũng có thể mọc ra, không kém gì Binh giải cổ kinh mà nó từng
nhắc.
“Nguyên thủy thần mộc này sắp thành rồi…” Linh Lung Thiên nhìn về phía xa,
rõ ràng không nghe lời Ngụy Tác cảnh cáo đô một.
“Đây là sơn môn Hóa Thiên giáo, ngần ấy đa đại tu sĩ tề tụ, ngươi đi lung tung
mà bị phát hiện thì không thể thoát được.” Ngụy Tác vội truyền âm cho Linh
Lung Thiên.
“Ta biết rồi.” Linh Lung Thiên kêu lên, không vừa lời với lời khuyên của Ngụy
Tác.
“Đây là…”
Cùng lúc, Tô Thần Huyết vung tay, bạch sắc thần quang bao bọc ngọn núi của Hóa
Thiên giáo xuất hiện một thông đạo. Một loạn thạch sơn cốc đầy Hoang cổ khí
tức xuất hiện trước mắt, Hoang cổ khí tức và sát khí xung thiên khiến tất cả
chấn kinh. Trong sơn cốc không hề có sinh khí, toàn là dấu vết thuật pháp và
pháp bảo oanh kích. Cổ đồng sắc quang hoa tràn ra từ các khe nứt.
“Cốc này là chỗ Hóa Thiên giáo đấu pháp từ xa xưa, bất kỳ tu sĩ nào đạt tới
Kim đơn tam trọng đều có thể khiêu chiến một thái thượng trưởng lão, thành
công thì sẽ tấn thăng thái thượng trưởng lão, hưởng thụ đãi ngộ tương đương. Ở
đây có cấm chế, tu sĩ ở ngoài không thể can thiệp vào đấu pháp, đấu ở đây chắc
không có vấn đề gì?” Tô Thần Huyết để Ngụy Tác và Lưu Chân Võ cùng hai chân
truyền đệ tử Hoàng Thiên đạo đáp xuống, những tu sĩ khác đều dừng lại, cổ đồng
sắc quang mạc bay lên bao lấy sơn cốc, chỉ để lại trong cốc những đối thủ sắp
giao đấu.
“Được, mỗ không sao.” Ngụy Tác mục quang lóe lên, thầm hoan hỉ, vì cấm chế
trong sơn cốc tuy thập phần bất phàm, tựa hồ đã tồn tại vạn năm nhưng không
ngăn cản nguyên khí, sử dụng Địa Mẫu cổ kinh không thành vấn đề.
“Đa tạ Tô tông chủ, tại hạ không có vấn đề gì.” Lưu Chân Võ cười lạnh.
“Vậy thì bắt đầu.” Tô Thần Huyết gật đầu.
“Hai người lui ra rìa, lúc nào cần ta sẽ gọi.” Lưu Chân Võ nói với hai chân
truyền đệ tử Hoàng Thiên đạo đoạn bảo Ngụy Tác. “Hôm nay ta sẽ giết ngươi tế
vong linh đệ đệ!” Lưu Chân Võ bừng lên vô biên sát ý, bạch sắc thần quang
ngưng thành bảo bình, rừng rực quang hoa, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Oành!”
Mục quang y lóe lên, khối Tiên vương thần tinh bị nuốt chửng, uy áp ngùn ngụt
dâng lên.
Đại đế thần tượng trong bảo bình sau lưng y ngưng thành thực chất, trong mắt
như có sao sáng.
Chỉ chân nguyên tu vi, Lưu Chân Võ đích xác trên Ngụy Tác, nuốt Tiên vương
thần tinh thì khí tức lên cao, tu vi vượt mức Kim đơn ngũ trọng hậu kỳ điên
phong!
Y nói không sai, nếu Ngụy Tác thất bại tất mất mạng nhưng y thì khác, nếu gã
định ra tay tất Vương Vô Nhất và Tô Thần Huyết sẽ ngăn cản. Lưu Chân Võ vô
hình trung tạo cho Ngụy Tác áp lực.
“Nếu không có Ngụy Tác, Lưu Chân Võ e rằng không có địch thủ trong các Kim đơn
tu sĩ.”
“Thiên tài tu sĩ trẻ tuổi thế này vốn một cũng hiếm, Hoàng Thiên đạo có một,
không ngờ Thiên Huyền đại lục cũng có một… tiếc là hai thiên tài tu sĩ thiên
hiếm có lại là tử địch, dù hôm nay không phân sinh tử, sau này cũng sẽ có
người gục ngã…”
Nhiều lão bất tử sắp xuống ba tấc đất đều mắt lóe thần quang nhìn chằm chằm
Lưu Chân Võ và Ngụy Tác. Đều nhận ra cả hai tu luyện thiên cấp đỉnh giai công
pháp.
“Xem ngươi có thủ đoạn đó không.” Ngụy Tác thập phần bình tĩnh, nhạt giọng.
“Chịu chết đi!”
“Xoẹt!!”
Lưu Chân Võ và Ngụy Tác đồng thời động thủ, khí tức chấn động thiên địa.
Băng tử sắc thần quang sáng rực trên mình Ngụy Tác, gã tế xuất Bất diệt tịnh
bình, từng vòng băng tử sắc thần văn tỏa ra, lưu động vô thượng thần vận,
khiến ánh mắt các đại tu sĩ tại trường đều sáng lên.
Bất diệt tịnh bình sung mãn chân tiên khí tức, dù Vương Vô Nhất và Tô Thần
Huyết cũng không nhận ra là pháp bảo gã mới luyện mà tưởng là tiên khí.
Tiên khí, ai cũng muốn có!
Thần thức Lưu Chân Võ tựa hồ hơn nhiều tu sĩ thông thường, tốc độ thi pháp
ngang ngửa Ngụy Tác.
“Đoạt!”
Ngụy Tác tế xuất Bất diệt tịnh bình thì tay Lưu Chân Võ bắt một pháp quyết,
một cổ tự quang hoa sáng lòa bán ra, thấu qua tử sắc quang văn ấn lên Bất diệt
tịnh bình.
“Cổ hoàng đoạt binh thuật!”
Linh Lung Thiên đang cúi đầu ngẫm ngợi chợt biến hẳn sắc mặt!
“Đây là… Cổ hoàng đoạt binh thuật! Vô thượng bí thuật của Thiên Đạo thánh
hoàng ở thượng cổ Thiên Giới tông! Chuyên môn đoạt pháp bảo! Đạo thuật pháp
này lại xuất hiện ở tu đạo giới!” Cùng lúc, một lão bất tử già cỡ Vũ Hoàng
chân nhân, vết nhăn trên mặt như đao khắc, mắt cơ hồ không mở ra nổi lại trợn
tròn mắt, kêu lên không dám tin.
“Phù!”
Bất diệt tịnh bình tắt ngóm quang hoa, hất Ngụy Tác ra, tịnh bình bị uy năng
kéo về phía Lưu Chân Võ!
Ngụy Tác tỏ rõ thần sắc kinh hãi.
Đạo thuật pháp của Lưu Chân Võ có thể cắt đứt tâm thần liên hệ giữa gã và Bất
diệt tịnh bình, cắt được chân nguyên trong bình!
Vù!
Chân nguyên và Huyền sát âm khí đồng thời từ trên mình Ngụy Tác bạo phát, bao
lấy Bất diệt tịnh bình.
Bất diệt tịnh bình rung lên, bị Ngụy Tác kéo lại.
Thuật pháp Lưu Chân Võ dùng để hút Bất diệt tịnh bình không mạnh, chỉ ngưng
với bản thân chân nguyên của y.
Dù thế cũng khiến mọi tu sĩ giật mình.
Thuật pháp này của tuy chưa lấy được Bất diệt tịnh bình nhưng ít nhất khiến
cho tịnh bình không thể điều khiển bình thường, coi như phá được một món tiên
khí phòng ngự.
“Chả trách y biết ta giết thần huyền mà dám đơn độc quyết đấu! Đạo thuật pháp
này mà do chân thân Vương Vô Nhất thì Huyền sát âm khí cũng không cản nổi!”
Ngụy Tác chợt lóe lên ý nghĩ này.
“Thế nào, tưởng với một, hai pháp bảo là có thể tung hoành hả! Cho ngươi biết,
ở tu đạo giới thì pháp khí do tu sĩ chế ra, chỉ có tu vi và cường pháp mới là
căn bản!” Lưu Chân Võ cười lạnh.
Cùng lúc, mi tâm y bừng lên bạch sắc thần quang vô tận, hình thành một con
mắt!
Chính giữa con ngươi có thần văn! Khí tức chấn động thiên địa!
“Là thuật pháp gì!” Nhiều lão bất tử kinh hô, cả sơn cốc sôi trào, thần thông
của Lưu Chân Võ vượt khỏi tưởng tượng của mọi tu sĩ tại trường!
-o0o-