Thông Thiên Chi Lộ

Chương 778: Đại hội là cơ hội

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Nạp bảo nang của chúng có cấm chế. Cương nha muội, ngươi xử lý đi.”

Ngụy Tác vung tay, lấy nạp bảo nang của bọn Lưu Duy Chân, Tử Húc chân nhân và
chân truyền đệ tử Hoàng Thiên đạo mặc tử sắc pháp y cùng của Vũ Hoàng chân
nhân ra đưa cho Linh Lung Thiên.

“Phù!”

Linh Lung Thiên thu hai bán tiên giai pháp bảo, tâm tình tựa hồ vui vẻ hẳn,
không đưa ra điều kiện gì với Ngụy Tác, hôi sắc thủ trạc sáng lên, bốn nạp bảo
nang lóe sáng rồi tan tành.

“Người bắt sống lão làm gì?” Đồng thời, Linh Lung Thiên liếc Vũ Hoàng chân
nhân đã bị Ngụy Tác chế trụ không nói thành lời, trên mình dính đầy vết máu tự
ộc ra, trông thoi thóp nhưng đôi mắt oán độc nhìn gã.

“Ta muốn hỏi lão mấy câu.” Ngụy Tác không vội, chỉ đánh ngất Vũ Hoàng chân
nhân lấy rồi Dưỡng quỷ quán ra, gọi lục bào lão đầu.

“Lại giết được một toán đối đầu?” Vừa hiện thân đã thấy trước mặt Linh Lung
Thiên có bốn nạp bảo nang, lục bào lão đầu kêu lên.

“Đây là Vũ Hoàng chân nhân! Y cũng bị bắt, lẽ nào Hoàng Phủ Tuyệt Luân…”
Liếc Vũ Hoàng chân nhân đã ngất xỉu, lục bào lão đầu rùng mình.

“Hoàng Phủ Tuyệt Luân câu kết với bọn Lưu Duy Chân giết ta nhưng bị ta giết
hết rồi.” Ngụy Tác giải thích đoạn bảo Âm Lệ Hoa đạo: “Âm đại tông chủ, Hoàng
Phủ Tuyệt Luân có đồ gì tốt chăng?”

Mọi thứ của Hoàng Phủ Tuyệt Luân, gã đã bảo Âm Lệ Hoa và Linh Lung Thiên xem
xét truóc.

“Có một tấm gương.” Âm Lệ Hoa đã trấn định, lấy nạp bảo nang của Hoàng Phủ
Tuyệt Luân ra, lấy ra một tấm hoàng sắc cổ kính.

Cổ kính hình tròn, màu vàng sáng, linh quang lấp lánh, trên mặt kính có phù
văn như sóng nước, tuy bằng tinh kim nhưng cực cứng.

“Chắc là pháp bảo Hoàng Phủ Tuyệt Luân dùng để truy đuổi chúng ta.” Ngụy Tác
liếc kim hoàng sắc cổ kính, là tấm Hoàng Phủ Tuyệt Luân đã chặn đường gã và
Linh Lung Thiên ở rìa Vân Linh đại lục.

“Thiên hải thần lan kính, pháp bảo truy tung của thượng cổ Thần Lan tông, do
một loại không gian tinh thạch kỳ dị luyện chế thành, dồn một chút khí tức ở
chỗ đấu pháp vào thì sẽ cảm ứng được mỗi tu sĩ có mặt ở đó, biết cả tu sĩ đó
đang ở đâu. Mỗi ngày chỉ kích phát được một lần.” Lục bào lão đầu nhìn kỹ cổ
kính, hít sâu một hơi kêu lên.

“Ví như tại một nơi có mấy người cùng đấu pháp, đến đó dồn khí tức vào, nếu
mấy người này chưa chết thì cổ kính sẽ hiện rõ họ đi đâu?” Ngụy Tác và Âm Lệ
Hoa nhìn nhau. Nếu thế thì pháp bảo này là chí bảo hiếm có, không chỉ có thể
truy tung, mà còn biết có ai từng qua, đang ở đâu.

“Đích xác như thế. Cổ kính này cực kỳ huyền ảo, nghe nói dù có hơn nghìn người
cùng động thủ ở một nơi, nếu còn sống hết thì cổ kính có thể hiện rõ những
người này ở đâu, cảnh tượng chung quang, trùng trùng điệp điệp phía trên tấm
kính.” Lục bào lão đầu khẳng định.

“Đồ của thần huyền đại năng, quả nhiên phi phàm.” Ngụy Tác thu cổ kính vào nạp
bảo thủ trạc.

“Còn một ngọc giản, tỷ đã đọc quá, chắc là một môn thượng cổ kiếm kinh.” Âm Lệ
Hoa lấy ra mặc sắc cổ ngọc phù, đưa đến trước mặt Ngụy Tác.

“Thượng cổ kiếm kinh!” Ngụy Tác sáng mắt lên, thập phần kích động, đón lấy cổ
ngọc phù, thần thức dồn vào.

Kiếm quyết của Hoàng Phủ Tuyệt Luân uy lực cực kỳ kinh nhân, không có Linh
Lung Thiên hiệp trợ, chưa biết chừng hôm nay Ngụy Tác thắng được mà bị lão
giết. Nếu lấy được thượng cổ kiếm kinh đó, dù đem Bất diệt tịnh bình
trọngluyện thành kiếm, uy lực tất không kém gì tiên khí.

“Vô thủy kiếm kinh?” Ngụy Tác hơi ngẩn ra, cho rằng môn kiếm kinh này không
phải thuật pháp tiến công mà thiên về phòng ngự.

“Vô thủy kiếm kinh?” Linh Lung Thiên mắt lóe kim quang, tra xét nạp bảo nang
của bọn Lưu Duy Chân, nghe thế cũng cả kính đưa tay ra.

Ngụy Tác thấy nó muốn xem thiên kiếm kinh này thì không nhiều lời, trực tiếp
đưa cổ phù giao. “Đúng là môn kiếm kinh này.” Linh Lung Thiên liếc nhanh đoạn
hít sâu một hơi, “Không ngờ đạo thuật pháp của y còn lưu truyền.”

“Ai? Môn kiếm kinh này bất phàm lắm hả?” Ngữ khí và thần sắc Linh Lung Thiên
khiến Ngụy Tác và Âm Lệ Hoa, lục bào lão đầu đều nhậ ra kiếm kinh này tuyệt
đối phi phàm.

“Là một siêu cấp đại năng tham gia trận chiến Bắc Mang hơn sáu vạn năm trước,
kiếm uy vô song… bị Hoang tộc dùng một món chí bảo giết chết. Không ngờ còn
lại một môn kiếm kinh.” Linh Lung Thiên trả mặc sắc cổ ngọc phù cho Ngụy Tác,
“Kiếm kinh này ngưng thành vô số phi kiếm trong suốt quay quanh mình trong
vòng ba mươi trượng, là kiếm quyết phòng ngự. Lúc trước Hoàng Phủ Tuyệt Luân
có dòng kiếm khí, ta tưởng là thần huyền uy năng, không ngờ lão lấy được môn
kiếm kinh này.”

“Thuật pháp này sẽ khiến vạn kiếm hình thành dòng chảy trong suốt quanh mình?”
Ngụy Tác hiểu ra. Hoàng Phủ Tuyệt Luân lúc giao đấu với quanh mình có hơn vạn
kiếm khí, hình thành một dòng thác chảy, khí thế cực kỳ kinh nhân.

“Hoang tộc vì phá đạo thuật pháp phòng ngự của siêu cấp đại năng đó mà tổn hủy
một món vô thượng tiên khí. Môn kiếm kinh này khẳng định là thiên cấp đỉnh
giai phòng ngự thuật pháp.” Linh Lung Thiên bảo.

“Thiên cấp đỉnh giai phòng ngự thuật pháp?” Ngụy Tác nuốt nước bọt. Gã tuy có
Bất diệt tịnh bình nhưng chưa có thuật pháp phòng ngự đặc biệt lợi hại. Đối
với nhất tu sĩ thì pháp bảo, thuật pháp, công pháp đều cực kỳ trọng yếu. Tế
xuất pháp bảo cũng đồng thời thi triển thuật pháp. Ngụy Tác hiện tại có toàn
địch thủ cấp cao, ngay cả bọn Lưu Duy Chân cũng có bán tiên giai pháp khí
khiến gã cả kinh. Số lượng pháp bảo của Vân Linh đại lục không bằng Thiên
Huyền đại lục nên siêu cấp đại tông môn cua họ tích lũy lại hơn hẳn, với gã có
thêm một thứ phòng ngự kinh nhân sẽ càng an toàn.

“Còn vật gì nữa?” Nuốt nước bọt nhưng Ngụy Tác không vội nghiên kiếm kinh mà
hỏi Âm Lệ Hoa. Thần huyền đại năng có toàn những thứ phẩm giai cực kỳ kinh
nhân, hai thứ lấy ra đều là chí bảo, thành thử gã càng mong chờ xem thần huyền
đại năng Hoàng Phủ Tuyệt Luân vượt nghìn dặm đến tặng đồ còn thứ gì hay ho
nữa.

“Còn cả mặc châu, không biết có tác dụng gì, ngoài ra chỉ là phổ thông đơn
dược.” Âm Lệ Hoa lấy ra một viên hắc sắc châu tử cỡ mắt rồng, đưa cho Ngụy Tác
và Linh Lung Thiên. Viên ngọc tròn xoe, không có quang hoa hay mùi vị gì, cũng
không có phù văn nhưng khí tức cực kỳ xa xưa, thoạt nhìn là biết có từ viễn
cổ.

“Đây là Bất lão minh đơn.” Linh Lung Thiên giật giật châ mày, không ngờ lại
thấy thứ này.

“Bất lão minh đơn là gì?” Lục bào lão đầu hơi hổ thẹn, vì chưa từng nghe thấy
tên đơn dược này.

“Dùng Bất lão thảo và Minh hà âm sa luyện chế thành tiên giai đơn dược, nhưng
vô dụng với tu sĩ bình thường mà chỉ hữu dụng với những lão bất tử sắp cạn thọ
nguyên.” Linh Lung Thiên liếc Ngụy Tác và lục bào lão đầu, “Vật này khiến tu
sĩ dù nhục thân sinh cơ đoạn tuyệt, thần thức không tan đi mà biến thành âm
minh tử vật.”

“Linh dược này khiến tu sĩ dù nhục thân tử vong nhưng ý thức không tan mà
thành cương thi?” Ngụy Tác hít hơi lạnh, gã từng nghe Linh Lung Thiên giải
thích về cọng âm thảo để hại người và âm minh tử vật thì biết tu sĩ như thế
vẫn còn thần thông kinh nhân.

“Nếu phổ thông tu sĩ uống vào sẽ biến thành âm minh tử vật, dược lực đơn dược
này có thể tồn tại ba trăm năm.” Linh Lung Thiên bảo Ngụy Tác: “Đơn dược này
đối với mọi tông môn đều là chí bảo, những lão bất tử sắp tọa hóa có được cũng
tương đương với sống thêm ba trăm năm, trấn thủ tông môn thêm ba trăm năm, chỉ
là thành âm minh tử vật thì trừ phi tham ngộ được tu hành chi pháp, không thì
tu sẽ đứng im.”

“Hoàng Phủ Tuyệt Luân vốn còn hơn một trăm năm thọ nguyên, nhưng đã chuẩn bị
đơn dược này, chỉ là lão không ngờ lại chế trong tay ta.” Ngụy Tác mục quang
lóe lên, tuy gã không dùng đến nhưng chưa biết chừng giao hoán đại hội lần này
sẽ có tông môn hoặc lão bất tử muốn có nên có thể đem ra trao đổi. Ngụy Tác cơ
hồ biết trước, Hoàng Thiên dù đối phó gã cũng không phá hoại đại hội, tối đa
chỉ tìm cơ hội ám toán. Đại hội lần này khẳng định nhiều dị bảo, cũng là cơ
hội đề thăng thực lực.

“Nếu ta không lầm, trong này có một mảnh vỡ của thượng cổ đại năng để lại.”
Thấy nạp bảo nang của Hoàng Phủ Tuyệt Luân không còn đồ tốt, Linh Lung Thiên
chỉ vào một cái của bọn Lưu Duy Chân.

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận