Thông Thiên Chi Lộ

Chương 777: Muốn đi, không ai ngăn được

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Lưỡng vị thái thượng trưởng lão sao lại đến đây?” Lưu Chân Võ lạnh lùng nhìn
Ngụy Tác đoạn hỏi hai lão bất tử Quảng Pháp thiên cung.

Ngoài mặt y thập phần bình tĩnh, nhưng trong lòng kinh đào hãi lãng. Thần
huyền đại năng mất mạng sẽ khiến cả tu đạo giới chấn động, hà huống chết trong
tay Kim đơn tu sĩ.

“Bọn lão phu cảm ứng được Ôn Thù chết nên tới.” Hai lão bất tử Quảng Pháp
thiên cung không dám tin, cứ nhìn Ngụy Tác. Lẽ nào y mật lớn bằng trời, giết
cả ba nhân vật thái tử cấp của Hoàng Thiên đạo, Tử Dương cung, Quảng Pháp
thiên cung rồi giết cả Tử Húc chân nhân.

“Tức là đệ đệ của ta và Ôn Thù, Chung Hi, đều chết trong tay y?” Lưu Chân Võ
thần sắc băng lãnh, liếc hai đệ tử Hoàng Thiên đạo.

“Đại… Đại sư huynh, đích xác đều bị y giết.” Hai đệ tử Hoàng Thiên đạo run
rẩy đáp.

“Ngươi là tu sĩ họ Ngụy của Âm Thi tông?” Lưu Chân Võ nhìn Ngụy Tác, khí thế
bức nhân, “Ngươi dựa vào đâu mà dám giết chân truyền đệ tử của ba tông môn!”

“Mỗ không hiểu ý các hạ.” Ngụy Tác tỏ vẻ vô tội, “Lẽ nào trong các tu sĩ Thiên
Huyền đại lục giết mỗ có người của tông môn các vị? Không thể nào.”

“Ngươi không biết thân phận họ?” Lưu Chân Võ hơi nheo mắt lại, cười lạnh.

“Tu sĩ Mi Sơn thành đều biết, không tin các hạ cứ hỏi họ.” Ngụy Tác chỉ vào
hai đệ tử Hoàng Thiên đạo, “Mỗ đấu với Hoàng Phủ Tuyệt Luân cùng mấy tu sĩ
khác, không chỉ một lần hỏi lai lịch, tất cả đều nói là tu sĩ Thiên Huyền đại
lục. Họ cùng Hoàng Phủ Tuyệt Luân liên thủ đối phó mỗ, còn giúpHoàng Phủ Tuyệt
Luân chống lại thuật pháp của mỗ.”

“Y nói thật chứ?” Lưu Chân Võ hỏi hai đệ tử Hoàng Thiên đạo, lạnh giọng.

“Y…” Cả hai không dám nói.

“Nói mau!” Lưu Chân Võ mục quang lóe lên, sát cơ kinh nhân.

“Y nói thật…” Một đệ tử Hoàng Thiên đạo nén kinh hãi cúi đầu.

“Qua cách ăn mặc, mỗ không nhận ra thân phận chân thực của họ.” Ngụy Tác tiếp
lời, “Quý tông tông chủ và Hóa Thiên giáo tông chủ cùng lưỡng vị thần huyền
đại năng Hoàng Phủ Tuyệt Luân, Diệp Huyền Thành của Thiên Huyền đại lục giao
chiến, bức lùi họ đi thì Lưu Duy Chân cũng có mặt, biết Hoàng Phủ Tuyệt Luân
cùng Diệp Huyền Thành và quý tông tông chủ đạt thành hiệp nghị, rút về Thiên
Huyền đại lục, không đối phó mỗ. Mỗ sao biết được họ cùng Hoàng Phủ Tuyệt Luân
đối phó mình. Y làm thế là phản lệnh của sư tôn hả? Chắc các vị nhầm rồi.”

“Cái gì mà nhầm, chắc bọn Lưu Duy Chân thèm thuồng bảo vật của y nên cùng
Hoàng Phủ Tuyệt Luân liên thủ giết y! Chân truyền đệ tử của siêu cấp đại tông
môn đều là thần vương thái tử, có việc gì mà không dám làm.”

“Là Lưu Duy Chân… lần này đúng là dính phải thứ dữ. Không cướp được đồ mà
lại bị giết như cướp vặt, Hoàng Thiên đạo phải ngậm bồ hòn rồi.”

“Hoàng Thiên đạo thì dù đuối lý, Ngụy Tác mà giết chân truyền đệ tử kiệt xuất,
em ruột của Lưu Chân Võ thì tất họ không bỏ qua… đại họa rồi.”

Nhiều tu sĩ Mi Sơn thành hít hơi lạnh, không ngờ bị giết là Lưu Duy Chân,
Chung Hi và Ôn Thù.

“Dù thế, khi bọn đệ đệ không địch nổi tất sẽ lên tiếng, chắc ngươi nhận ra
nhưng không có họ cơ hội.” Tình hình không có lợi cho Lưu Chân Võ chất vấn
nhưng y vẫn nhìn Ngụy Tác, băng lãnh nói, “Tử Húc chân nhân đã tới, dù ngươi
không phải tu sĩ Vân Linh đại lục, thì còn Âm Lệ Hoa có mặt, không thể nào
không nhận ra.”

“Hoàng Thiên đạo đã nhắc nhở mà ngươi vẫn giết, rõ ràng giả đò!” Lưu Chân Võ
bước lên, thần đài khổng lồ cùng di động, khí thế cực kỳ bức nhân.

“Lão giả đó là Tử Húc chân nhân? Đấu pháp kiểu đó chỉ trong tích tắc là thay
đổi vạn lần, tu vi của mỗ không bằng thần huyền, phải dốc toàn lực, đã ném
Tuyệt diệt kim đơn rs thì đâu có kịp nhìn là ai.” Ngụy Tác thập phần bình
tĩnh, nhìn Lưu Chân Võ khí thế bức nhân, nhạt giọng, “Mỗ chưa thấy ai nói ra
thân phận.”

“Theo ta về Hoàng Thiên đạo, ta sẽ biết ngươi nói thật hay giả.” Lưu Chân Võ
mắt lóe lên hàn quang, bước tới một bước.

“Tại hạ nhận được Đại hóa kim giản, phải tham gia Hóa Thiên đại minh. Nếu có
việc, cứ đến Hóa Thiên giáo thuyết.” Ngụy Tác lắc đầu.

“Ta không tin ngươi có thể giết thần huyền đại năng, mà hoài nghi ngươi cùng
thần huyền đại năng của Thiên Huyền đại lục bày trò giết đệ đệ của ta.” Lưu
Chân Võ lạnh giọng.

“Ta có thể giết thần huyền đại năng là dựa vào một món pháp bảo phòng ngự mà
thần huyền đại năng không thể công phá.” Ngụy Tác thản nhiên: “Tu sĩ Mi Sơn
thành đều thấy, còn thần huyền đại năng chết như thế nào, thì họ cũng thấy rõ,
ta không cần giải.”

“Đê giai tu sĩ sao nhận ra được.” Lưu Chân Võ lạnh lùng nhìn khắp Mi Sơn
thành, “Tốt nhất theo ta về Hoàng Thiên đạo, không thì bọn ta đành xuất thủ.”

“Các hạ định vô lễ hả.” Ngụy Tác liếc xéo Lưu Chân Võ, “Mỗ muốn đi, các hạ
không cản được.”

“Xem ra ngươi coi thường Hoàng Thiên đạo, định chống lại bản tông!” Lưu Chân
Võ lạnh lùng, “Để ta xem ngươi đi kiểu gì.”

“Đừng có chụp mũ!”

“Ngụy Tác giết cả thần huyền, Lưu Chân Võ có thủ đoạn càng kinh nhân?”

“Hoàng Thiên đạo quả nhiên ngang ngược, môt câu là phủ nhận điều mọi tu sĩ Mi
Sơn thành nhìn thấy.”

“Y định đối phó!”

“Nếu trong sơn môn Hoàng Thiên đạo tất tùy tiện tìm cơ trấn áp được y ngay.”
Tu sĩ Mi Sơn thành thập phần khẩn trương, lo rằng một trường đại chiến sắp bạo
phát.

“Ta không đi được?” Ngụy Tác không nhiều lời với Lưu Chân Võ, sáng rực thần
quang bước đi.

Chỉ một bước, Ngụy Tác đưa Âm Lệ Hoa, Linh Lung Thiên và Vũ Hoàng chân nhân,
cùng lão giả Hắc Phong tông chưa tỉnh lại đi liền mười dặm. Bỏ Lưu Chân Võ và
hai lão bất tử Quảng Pháp thiên cung xa lắc.

“Đây là độn pháp gì, thoáng cái đã vượt mười dặm!”

Hai lão bất tử Quảng Pháp thiên cung kinh hãi, quả là vô thượng cường pháp khó
tưởng tượng nổi, ngai ngăn được.

Lưu Chân Võ biến sắc, Tứ thần vương pháp tọa rực kim sắc thần huy đuổi theo
bọn Ngụy Tác.

“Chặn lại!”

Lưu Chân Võ thập phần lãnh tĩnh hô to, “Thuật pháp này tiêu hao chân nguyên
cực kỳ kịch liệt, không thể liên tục thi triển.”

“Không hổ là thân truyền cao túc của thần huyền đại năng, nhãn quang khá
lắm…”

Hai lão bất tử Quảng Pháp thiên cung thấy Lưu Chân Võ thoáng nhìn là nhận ra
vấn đề thì cũng y đuổi theo.

Lưu Chân Võ xanh lét mặt mày vì Ngụy Tác thi pháp liên hoàn, một mạch thi
triển Động Hư bộ pháp, thoáng sau đã bỏ y và hai lão bất tử Quảng Pháp thiên
cung xa lắc, ngay cả bóng gã cũng mất hút.

“Nhanh quá, vô thượng cường pháp này cả thần huyền đại năng cũng không kịp,
chả trách Hoàng Phủ Tuyệt Luân lai lần xuất thủ đều mang theo Vũ Hoàng chân
nhân, không ngờ tính toán đủ đường vẫn chết trong tay y.”

“Chả trách y tại Thiên Huyền đại lục cũng giết được chân truyền đại đệ tử và
mấy lão bất tử Huyền Phong môn, thần thông này trong số tu sĩ Kim đơn kỳ khẳng
định vô địch.”

“Lưu Chân Võ định dựa vào sư môn bối cảnh, không ngờ không làm gì được người
ta.”

Ngụy Tác trước đây mang theo Bất diệt tịnh bình, mỗi lần chỉ lướt được mấy dặm
nhưng giờ toàn lực thi triển Động Hư bộ pháp, mỗi bước là mười dăm khiến mọi
tu sĩ Mi Sơn thành kinh thán.

“Ta sẽ bắt y trả giá!” Lưu Chân Võ mắt ánh lên rồi khôi phục bình tĩnh, lạnh
lùng bảo hai lão bất tử Quảng Pháp thiên cung: “Y đến Hóa Thiên giáo, chúng ta
cũng đến đối phó y! Lưỡng vị thái thượng trưởng lão thấy thế nào?”

“Tất nhiên không thể để y chết là xong, chúng ta đến Hóa Thiên giáo, nhất tề
đối phó y!” Hai lão bất tử Quảng Pháp thiên cung nhìn nhau, gật đầu.

“Phu quân, chúng ta thật sự tham gia đại hội của Hóa Thiên giáo?” Ngụy Tác
liên tục thi triển Địa Mẫu cổ kinh phối hợp với Động Hư bộ pháp, Âm Lệ Hoa bèn
hỏi.

“Lần này chúng ta có lý do giết những kẻ đó, nếu không đi thì không thể giải
thích. Chúng ta cứ đưa ra lý lẽ tại Hóa Thiên giáo, mọi tông môn tham gia Đại
Hóa minh đều có mặt, Hóa Thiên giáo không thể bỏ qua, trừ phi họ không cần Đại
Hóa minh nữa. Chỉ cần khiến họ không thể quang minh chính đại động thủ đối phó
Âm Thi tông, ta sợ gì ai.” Ngụy Tác không hề e dè, “Xem những kẻ này có đồ tốt
không đã.”

Ngụy Tác biết khi đến Hóa Thiên giáo, dù Hoàng Thiên đạo đuối lý, không thể
đối phó bọn gã nhưng sẽ đồi đồ, cả ba cùng Hoàng Phủ Tuyệt Luân giết gã thì
nuốt được gì gã sẽ nuốt, không đời nào chịu trả lại.

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận