Thông Thiên Chi Lộ

Chương 736: Trở lại Vân Linh

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Phải hơn mười vạn năm trước mới có cổ kinh thế này?” Ngụy Tác mất một lúc mới
định thần được.

“Viễn cổ siêu cấp đại năng, động thủ đều dẫn động thiên địa nguyên khí kinh
nhân, có nhiều thuật pháp khắc chế đối phương rút lấy thiên địa nguyên khí.
Bất quá thiên địa linh khí linh mạch đều biến mất, công pháp cùng thuật pháp
của tu đạo giới thay đổi, tuyệt đại đa số công pháp thời viễn cổ vì không thể
sử dụng nên triệt để đoạn tuyệt. Ngươi đắc ý cái gì mà chảy cả nước miếng, tu
vi như ngươi, dù chân nguyên hơn nữa vẫn bị người ta giết chết như thường.”
Linh Lung Thiên nhìn Ngụy Tác, cực kỳ bực mình vì gã nhận ra mình chiếm tiện
nghi thì hỉ hả.

“Vật ghi lại Địa Mẫu cổ kinh tuy cổ nhưng không đến mức đó, chắc sau này có
đại năng lấy được viễn cổ cổ kinh, dịch thành kinh văn này.” Ngụy Tác rực kim
sắc thần văn, thi triển Động Hư bộ pháp lướt đi.

“Ha ha!” Ngụy Tác càng hỉ hả.

Gã vượt hư không, cách mặt đất trăm trượng, thông đạo trong thể nội nối với
địa khí, từng bước cất lên là chân nguyên cơ hồ lấp đầy, phối hợp với Địa Mẫu
cổ kinh thì vô hạn chế sử dụng Động Hư bộ pháp. Làm gì có chuyện gã không hớn
hở?

Thế này dù bỏ chạy thì gã cũng không lo, Hoàng Phủ Tuyệt Luân có lén bám theo
cũng không bắt được, không cần lo không đủ thủy hệ yêu đơn và đơn dược bổ sung
chân nguyên.

Linh Lung Thiên tắt tiếng, “Ta khuyên ngươi thu liễm một chút, không nên dùng
Động Hư bộ pháp nhiều, đó là vô thượng cường pháp của Linh tộc, vạn nhất Hoang
tộc còn kẻ chưa chết, biết việc đó thì ngươi thảm rồi. Hoang tộc đại năng lợi
hại hơn lão tạp mao ban nãy không biết bao nhiêu lần.”

“Ngươi mà dám gọi đối phương là lão tạp mao? Bị người ta một chiêu đánh cho
thổ huyết. Không biết ai kêu gào với ta thê lương thế nhỉ, đừng vỗ nữa, không
thì ta chết thật đấy…” Ngụy Tác hầm hừ, bất quá cũng thấy Linh Lung Thiên
nói có lý, không thi triển Động Hư bộ pháp nữa. Còn cách Thiên khung của Vân
Linh đại lục không xa, dù không gặp tu sĩ nào thì chỉ hai, ba ngày nữa là sẽ
đến tu sĩ thành trì ở rìa đại lục.

“Đã bảo ta thụ thương trước rồi!” Linh Lung Thiên thẹn quá hóa giận, chỉ muốn
xé xác gã.

“Thôi vậy, gặp họ đã, nó có việc gì sẽ cho ta biết ngay.” Ngụy Tác cười ha hả,
thầm nhủ.

Kinh văn Đông Hoang tông ghi lại Động Hư bộ pháp và Đại hoang vấn đạo kinh vốn
theo trật tự lọa xạ, chỉ Linh tộc mới nhận ra, tất nhiên câu cuối cùng phải có
ý nghĩa đặc biệt. Bất quá hiện tại Ngụy Tác không vội nghe ngóng vì Linh Lung
Thiên đi theo là cần gã giúp, lúc cần sẽ nói ra.

“Không biết có lần ra được kinh văn Liệt khuyết tàn nguyệt không.” Ngụy Tác
nhìn lướt qua Lý Tả Ý.

Lý Tả Ý chưa hóa ra được hình ảnh sau cùng của Liệt khuyết tàn nguyệt t. Nếu
có môn đỉnh cấp công kích thuật pháp này để phối hợp với Địa Mẫu cổ kinh, dù
trước mắt tu vi của gã không đột phá thì trong các tu sĩ Kim đơn kỳ cũng là vô
địch. Liệt khuyết tàn nguyệt được xếp vào thượng cổ thập đại công phạt chi
pháp, Ngụy Tác tu luyện đến Thần huyền cảnh cũng vẫn có thể sử dụng. Sau này
mà tấn thăng Thần huyền cảnh thì thi triển ra tất uy lực khó tưởng tượng nổi.

“Cương nha muội, thượng cổ kiếm kinh của Hoàng Phủ Tuyệt Luân là gì, phi kiếm
sao lại ở trong thể nội, uy lực kinh nhân như thế.”

“Sao lại nói thế, còn gọi ta là Cương nha muội thì ta không trả lời… Hoàng
Phủ Tuyệt Luân tu luyện thượng cổ kiếm kinh có thể luyện hóa phi kiếm thành
bản mệnh pháp bảo, liên tục đề thăng uy năng phi kiếm, phi kiếm này phối hợp
với chân nguyên chi lực, uy năng cực kỳ đáng sợ. Nếu không vì phi kiếm đó cấp
thấp, đạt tới bán tiên thì Trấn thiên pháp tướng của ngươi xong rồi.”

“Ngươi có thể thông qua truyền tống pháp trận không?”

“Thừa lời, Thiên khung ta còn qua được, đương nhiên có thể dùng truyền tống
pháp trận.”

Liên tục nhắm hướng Vân Linh đại lục, cách Thiên khung chừng tám nghìn dặm thì
Ngụy Tác thấy lưỡng đạo độn quang của tu sĩ.

Có vô thượng cường pháp như Động Hư bộ pháp, Ngụy Tác không hề e dè, lướt
thẳng đến chỗ hai làn độn quang.

Lưỡng đạo độn quang một đỏ một trắng, là phi độn pháp bảo bạch sắc phất trần
và hồng sắc ngọc trúc giản ngoại hình phát ra. Trên hai pháp bảo này là hai tu
sĩ, tu vi Phân niệm cảnh tam trọng, một người là hoàng bào lão giả hơn năm
mươi tuổi và một bạch diện lục bào tu sĩ hơn ba mươi tuổi.

Thấy bọn Ngụy Tác có tốc độ độn quang cực kỳ kinh nhân, rõ ràng đang lao tới,
hai tu sĩ đều tỏ vẻ khẩn trương nhưng biết không tránh được nên nhìn nhau dừng
lại. Ngụy Tác và Lý Tả Ý, Linh Lung Thiên đến cách mấy trăm trượng, thần thức
khẽ quét vào, hai tu sĩ biến sắc.

Cả ba đều không hiển hiện linh khí, Linh Lung Thiên đã đành, Bắc Mang hóa hình
phù khiến nó chỉ như tu vi Phân niệm cảnh, nhưng Ngụy Tác và Lý Tả Ý lại khiến
hai tu sĩ này nhận ra cả hai không phải tu sĩ tầm thường.

“Tại hạ Hợp Thiên tông Tiền Lê, vị này là của hảo hữu tại hạ, Tam Nguyên tông
Tôn Tân. Không biết tam vị tiền bối đến đây có việc gì?” Cả hai tu sĩ cung
kính thi lễ, đồng thời hoàng bào lão giả hơn năm mươi tuổi chủ động chào hỏi.

“Không cần lo, bọn mỗ chi qua đường, gặp lưỡng vị đạo hữu, thuận tiện nghe
ngóng tin tức.” Ngụy Tác bình tĩnh như thường gật đầu, hỏi: “Thành trì gần đây
nhất là gì, ở đâu?”

“Là Hợp Thiên thành của Hợp Thiên tông, ngay phía sau bọn tại hạ.” Hoàng bào
lão giả và lục bào tu sĩ hơi ngẩn ra nhưng không dám chậm chễ, hoàng bào lão
giả chỉ tay.

“Hợp Thiên thành…” Ngụy Tác hơi trầm ngâm, hỏi: “Gần đây các vị có nghe nói
đến ở Thiên Huyền đại lục có một tán tu giết chân truyền đại đệ tử và mấy lão
bất tử Huyền Phong môn?”

“Tiền bối nói đến tán tu Ngụy Tác?” Hoàng bào lão giả và lục bào tu sĩ sững
người nhìn nhau, hoàng bào lão giả cẩn thận hỏi.

“Hiện tại Thiên khung của Vân Linh đại lục có vết nứt không, truyền tống pháp
trận đều có sử dụng bình thường?” Ngụy Tác không nói gì, bình tĩnh như thường
hỏi.

“Thiên khung gần đây không nứt. Truyền tống pháp trận giữa các thành trì đều
có thể sử dụng bình thường.” Hoàng bào lão giả ngẩn ra rồi gật đầu trả lời.

“Đa tạ lưỡng vị đạo hữu.” Ngụy Tác không hỏi gì nữa mà vòng tay, đưa mát ra
hiệu cho Linh Lung Thiên và Lý Tả Ý rồi nhắm hướng Hợp Thiên thành.

Hoàng bào lão giả và lục bào tu sĩ nhất thời không dám làm gì, đợi ba người đi
được mười mấy dặm mới thở phào.

“Tiền huynh, hình như họ không phải tu sĩ Vân Linh đại lục, chả lẽ vượt man
hoang đại lục mà tới…”

“Lão giả đó có vẻ ngốc, lẽ nào…” Hoàng bào lão giả nói thế thì sững lại cùng
lục bào tu sĩ nhìn nhau, cùng kinh hãi.

“Còn hỏi đối phương có nghe nói đến tán tu đã giết chân truyền đại đệ tử và
lão bất tử Huyền Phong môn không, quá ư vĩ cuồng.” Cách đó mười mấy dặm, Linh
Lung Thiên nhìn Ngụy Tác đầy khinh thị.

“Ngươi biết gì, ta chỉ nghe ngóng xem đạo lữ của ta biết tin chưa.” Ngụy Tác
hầm hừ. Gã đã yên tâm, hai tán tu ở thành trì rìa Vân Linh đại lục đã nghe
thấy rồi thì bọn Âm Lệ Hoa cùng Cơ Nhã không thể nào không biết.

“Đạo lữ? Như ngươi mà có đạo lữ?” Linh Lung Thiên phì cười.

Hiện tại nó có Bắc Mang hóa hình phù thì không hiểu có ý gì, không vội vàng mà
cứ đi theo Ngụy Tác, không hỏi xem gã đi đâu. Có thể thương thế của nó chưa
triệt để khôi phục, gã lại biết Động Hư bộ pháp, đối với nó chính là bảo tiêu
tốt nhất.

Ngụy Tác hiện tại chỉ muốn gặp bọn Cơ Nhã và Hàn Vi Vi nên ngó lơ nó.

“Khẳng định xấu lắm, hợp với tên lừa đảo ngươi.” Linh Lung Thiên không vui nên
lẩm bẩm.

“Vậy hả?” Ngụy Tác bảo, “rồi ngươi sẽ biết.”

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận