“Việc gì hả?”
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên đồng thời cả kinh. Ngụy Tác cảm giác được nguyên
khí kinh nhân chay vào thể nội, Linh Lung Thiên lại thấy gã “to lớn lên”, lần
này là thật sự “khổng lồ”, khí tức đột nhiên mênh mang, như nối liền với mặt
đất.
“Chuyện đó…”
Ngụy Tác rùng mình, định thần lại.
Nguyên khí kinh nhân từ địa mạch chảy lên, khiến gã có cảm giác nối thành một
thể với mặt đất.
Nguyên khí liên miên chảy vào thể nội ngưng thành một luồng, không chỉ hòa
cùng chân nguyên vốn có của gã mà có xu hướng thể nội hình thành luồng chân
nguyên thứ hai, như thể gã đồng thời tu thành hai loại chân nguyên.
Chân nguyên đặc biệt này hình như không thể trữ lại trong thể nội, chỉ chảy
mãi trong kinh mạch, đến mức độ trình độ là không còn nguyên khí đổ vào nữa
nhưng thông đạo cũng không đóng, mà nối với đại địa thành một.
Nhất thời, Ngụy Tác chợt thấy chân nguyên dâng tràn.
Nhãn quang gã lóe lên, tựa hồ đã có chủ ý, đoạn ánh lên vô số kim sắc thần
văn, bước đi được hơn mười dặm.
“Không hề tiêu hao bao nhiêu chân nguyên? Đây là sao nhỉ?” Chấn kinh vì khí
tức của gã biến hóa, được Động Hư bộ pháp đưa đi nhưng Linh Lung Thiên cũng
kêu lên không dám tin.
Cảm giác “to lên” như núi của gã tan đi nhưng chân nguyên tựa hồ không hề tiêu
hao. Lúc trước mỗi lần thi triển Động Hư bộ pháp thì chân nguyên của gã đều
dao động cực kỳ kịch liệt, tổn hao quá nửa, khí tức suy nhược hẳn.
“Địa Mẫu cổ kinh quả nhiên cực kỳ huyền ảo!” Ngụy Tác cũng chấn động.
Thông đọa do Địa Mẫu cổ kinh hình thành đã đóng lại, không còn nối với mặt đất
nhưng thi triển Động Hư bộ pháp thì gã sử dụng địa khí chân nguyên. Chân
nguyên đặc biệt này tuy không thể hòa cùng bản thân chân nguyên nhưng có thể
sử dụng thay thế được!
Gã thi triển Động Hư bộ pháp, không hề hao tổn chân nguyên, tựa hồ mở được
thông đạo với địa mạch thì không cần tiêu hao nữa.
“Vì sao bình thường thử luyện Địa Mẫu cổ kinh thì dù mở được thông đạo nhưng
không thể nối với đại địa, mà ở đâylại rút được địa khí?” Ngụy Tác động dụng
tự thân chân nguyên, thi triển Động Hư bộ pháp, lướt đến ngọn núi toàn hoàng
sắc sơn thạch, sau núi có vầng ráng rực rỡ.
Ngụy Tác nhận ra tựa hồ không phải vì địa mạo nơi này đặc biệt.
“Oành!”
Quay lại ngọn núi cách Vân Linh đại lục ba, bốn vạn dặm thì quả nhiên dễ dàng
nối với địa khí, nguyên khí kinh nhân như sông lớn đổ vào khiến thể nội Ngụy
Tác sôi trào.
Vù! Vù! Vù!…
Lần này gã không thi triển Động Hư bộ pháp mà thi triển Ám hoàng kiếm khí. Địa
khí chân nguyên quả nhiên có thể thay cho bản thân chân nguyên, mỗi lần kích
phát một đạo Ám hoàng kiếm khí là có địa khí tràn vào bổ sung cho chân nguyên
tiêu hao.
“Lừa đảo, ngươi giở trò gì, tu luyện cổ kinh gì hả?! Thi pháp mà không tiêu
hao chân nguyên?” Linh Lung Thiên tròn mắt, kêu lên. Tích tắc đó, Ngụy Tác đã
hướng lên không kích phát không biết bao nhiêu làn Ám hoàng kiếm khí, nhưng
chân nguyên không hề tổn hao bao nhiêu, như thể vô cùng vô tận.
“Sao ở chỗ khác lại không rút được… ở đây lại dễ dàng…” Ngụy Tác mặc kệ
Linh Lung Thiên mà đang chìm vào cảm ngộ Địa Mẫu cổ kinh.
“Lẽ nào?” Đột nhiên, mục quang gã lóe lên, tựa hồ nghĩ ra, thân thể lướt lên
không.
“Quả nhiên như thế!” Lướt lên hơn một trăm trượng, nhãn quang Ngụy Tác lóe
sáng, rồi lại đáp xuống, thi triển Động Hư bộ pháp, mang theo Linh Lung Thiên
và Lý Tả Ý lướt đến bình nguyên cách mười dặm.
Cách mặt đất không đầy một trăm trượng thì dừng lại.
“Oành!”
Ngụy Tác hơi rúng động, khí tức lại trầm trọng như sơn, cơ hồ nối liền với
lòng đất.
“Địa Mẫu cổ kinh lại là một bộ khoáng thế cổ kinh! Cổ kinh này chắc chắn là
thiên cấp đỉnh giai!” Ngụy Tác tỏ vẻ không tin nổi, Địa Mẫu cổ kinh vượt ngoài
tưởng tượng của gã!
Không phải lúc trước gã cảm ngộ sai mà Địa Mẫu cổ kinh nối với địa khí không
thể ở cự ly quá xa. Đấy là điểm lúc trước gã thiếu!
Hóa ra Địa Mẫu cổ kinh chỉ cách mặt đất trong vòng hai trăm trượng mới nối
thông được địa khí.
Lúc ở trên đỉnh núi, gã nối thông được với địa khí vì cùng Linh Lung Thiên
vượt qua đỉnh núi thì chỉ cách sườn núi không đầy trăm trượng!
Hiện tại Ngụy Tác ở trên man hoang bình nguyên nên dễ dàng nói với địa mạch,
nguyên khí tràn vào thể nội khiến chân nguyên sung mãn.
Đích xác như gã cảm nhận, không cần phải ở địa mạo đặc biệt mới rút được
nguyên khí, chỉ là cự ly có hạn chế.
Chỉ cần cách hai trăm trượng, Địa Mẫu cổ kinh khiến gã có chân nguyên liên
miên, vô cùng vô tận, thế là thế nào?
“Xoẹt!!”
Mắt Ngụy Tác ánh lên, lại vung tay tế xuất Trấn thiên pháp tướng. Trấn thiên
pháp tướng cực độ uy nghiêm, như Hoang cổ chiến thần đứng giữa thiên địa.
“Xoẹt!!”
Thoáng sau, Trấn thiên pháp tướng thu nhỏ thật nhanh, hóa thành hắc sắc tiểu
nhân, bị Ngụy Tác cầm lấy.
“Chân nguyên tu vi vẫn chưa đủ…”
Ngụy Tác hít sâu một hơi, trấn định tâm thần.
Tha cương tài thị thí xuất, địa khí ngưng tụ thành chân nguyên cũng như một
môn thổ hệ công pháp ngưng thành, hoàn toàn có thể thay thế cho chân nguyên
thông thường, có thể khu động Trấn thiên pháp tướng. Chỉ là Trấn thiên pháp
tướng tiêu hao quá nhiều, địa khí ngưng tụ thành chân nguyên hao hết trong
tích tắc, sẽ khiến quá trình ngừng lại trong tích tắc.
Gã đã thử ra chân nguyên do Địa Mẫu cổ kinh nối với địa khí ngưng thành kém
hơn chân nguyên bản thân một chút, vì thi triển Động Hư bộ pháp cơ hồ tiêu hao
hết lượng chân nguyên đó.
Chỉ Địa Mẫu cổ kinh không ngừng rút nguyên khí cũng đủ cho gã thi triển thuật
pháp và pháp khí, nhưng riêng Trấn thiên pháp tướng thì chưa đủ, vẫn còn giãn
cách. Tương đương trút cả ao nước ra dùng, tuy có nước chảy vào nhưng cần thời
gian cho đầy ao như cũ.
Ngụy Tác cũng nhận ra địa khí ngưng tụ thành chân nguyên không đủ, thật ra vì
kinh mạch không chứa được lượng như thế, có thể nói “cái ao” là gã còn nhỏ
lắm.
Chỉ cần tu vi đề thăng, kinh mạch sẽ dung nạp được nhiều chân nguyên, nguyên
khí hơn, gã sẽ chứa được cả địa khí.
Tức là Địa Mẫu cổ kinh hút địa khí ngưng thành chân nguyên cũng sẽ không ngừng
đề thăng!
Nếu Địa Mẫu cổ kinh ngưng đủ chân nguyên để điều khiển Trấn thiên pháp tướng,
coi như gã không cần tiêu hao chân nguyên, có thể vô cùng vô tận điều khiển
Trấn thiên pháp tướng!
“Tu vi thêm chút nữa, đột phá đến Kim đơn ngũ trọng… Tối đa luyện thành Tiên
căn ngũ mật, tu thành song kim đơn, phối hợp với Địa Mẫu cổ kinh là đủ điều
khiển Trấn thiên pháp tướng!” Ngụy Tác thu Trấn thiên pháp tướng, tay run lên.
Trấn thiên pháp tướng tuy kém hơn thần huyền pháp tướng thật sự đôi chút nhưng
đối diện Hoàng Phủ Tuyệt Luân thì chỉ cần điều khiển được là không thành vấn
đề. Dù thần huyền đại năng mà điều khiển thần huyền pháp tướng thì cũng tiêu
hao chân nguyên, không thể thôi động mãi.
Nếu cứ liên tiếp điều khiển Trấn thiên pháp tướng giao đấu, Hoàng Phủ Tuyệt
Luân khẳng định sau rốt cũng sẽ phải bỏ chạy.
Chưa tính sau này gã có tu vi và thuật pháp cao hơn!
Nếu Ngụy Tác đạt tới thần huyền trở lên, thi triển thuật pháp kinh thiên thì
sẽ liên miên, chân nguyên vô cùng vô tận, đối thủ cùng cấp mấy ai so được?
Địa Mẫu cổ kinh là vô thượng điển tịch khiến tu sĩ có được chân nguyên vô cùng
vô tận!
Tuyệt đối là thiên cấp đỉnh giai!
“Lẽ nào ngươi tham ngộ cổ kinh… giúp cho ngươi không ngừng nối với địa khí,
hóa thành chân nguyên? Có khác gì chân nguyên vô cùng vô tận!” Ngụy Tác dùng
Động Hư bộ pháp lướt đến bình nguyên, chân nguyên khí tức lại dâng tràn, Linh
Lung Thiên nhận ra, hai mắt sáng lên không dám tin, “Lừa đảo ngươi lấy đâu ra
cổ kinh đó! Cổ kinh này từ viễn cổ tu đạo giới mười mấy vạn năm trước mới có
lưu truyền, đến giờ đã biến mất không biết bao nhiêu vạn năm.”
-o0o-