Thông Thiên Chi Lộ

Chương 725: Câu trả lời về đại chiến

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Lý Cổ Kỳ là ai?” Kim sắc trường kiếm phát ra quang văn có khí tức thiên địa
sơ khai, vạn vật chưa hình thành, khiến Ngụy Tác cảm giác không thể địch nổi.
Khí tức tựa hồ không chỉ do uy năng kim sắc trường kiếm mà còn uy năng của
người thi pháp ngưng kết lại.

Hơn sáu vạn năm trước thi pháp tạo thành quang văn đến giờ còn ngưng tụ, thì
là thần thông gì?

Nền đất quanh kim sắc trường kiếm đều là hắc sắc dung nham nham thạch, nhưng
trừ phần nham thạch nối liền với trường kiếm thì đều trống trơn, tạo cảm giác
chủ nhân kim sắc trường kiếm dốc toàn lực ra đòn sau cùng nhng dánh hụt, lúc
rơi xuống, đá trong vực không bay lên mà bị vô thượng uy năng làm tan chảy,
hình thành dung nham.

“Lý Cổ Kỳ là Lôi vương đế tôn, siêu cấp đại năng, không ngờ sau đó y cũng
đến…” Linh Lung Thiên vẫn tỏ vẻ cực kỳ phức tạp. Có vẻ khi trường đại chiến
bạo phát thời, chủ nhân kim sắc trường kiếm không có mặt nhưng sau đó đến đây
thì đã nó đã trọng thương rơi xuống địa mạch, không biết kết quả.

“Lôi vương đế tôn? Chân tiên cấp đại năng! Đây là pháp bảo của chân tiên cấp
đại năng!” Ngụy Tác nín thở.

Qua trò chuyện với nữ hài, gã biết thời đại của nó, chân tiên đại năng được
gọi là đế tôn.

Chân tiên cấp kinh thiên đại năng, hiện tại cả Thiên Huyền đại lục không có
ai, thậm chí tu đạo giới hơn vạn năm nay cũng chưa từng xuất hiện, hiện tại
trước mắt là một pháp bảo của chân tiên!

“Lôi vương đế tôn kiếm, thần binh như thế không thể không bị cảm tri ra, sao
lại còn ở đây.” Linh Lung Thiên tỏ ra không hiểu.

Có vẻ kim sắc trường kiếm dù với kinh thiên đại năng cũng là chí bảo, rất có
thể là tiên khí, đỉnh cấp cường giả khi đó dù ở đâu, chỉ còn lại một người thì
pháp bảo cỡ này dù bị vùi dưới đất cũng sẽ bị cảm tri thấy, không thể còn lại
ở đây qua hơn sáu vạn năm tuế nguyệt.

“Lẽ nào thật sự lưỡng bại câu thương? Đương thời mọi kinh thiên đại năng đều
chết rồi?” Ngụy Tác hận không thể thu ngay kim sắc trường kiếm nhưng kim sắc
quang văn bao quanh đáy vực khiến gã không dám lại gần.

Đột nhiên, Linh Lung Thiên bước tới, lướt xuống đáy vực, thu lấy kim sắc
trường kiếm.

“Ngươi làm gì hả!” Ngụy Tác kêu lên.

Linh Lung Thiên đến trước quang văn của kim sắc trường kiếm tán. Hôi sắc thủ
trạc thượng phát ra từng vòng quang văn va vào, kim sắc quang văn tan đi thì
kim sắc trường kiếm cũng hóa thành bột.

“Đừng kích động, không liên can đến ta.” Linh Lung Thiên quay lưng lại Ngụy
Tác, thanh âm thập phần lãnh đạm, “Lôi vương đế tôn kiếm đã bị tổn hủy, chỉ là
được đại đạo uy năng của Lý Cổ Kỳ quấn quanh. Hiện tại đạo uy năng của Lý Cổ
Kỳ tan đi, pháp bảo này sẽ tan, ta muốn cũng không hủy được.”

Ngân quang lóe lên, Ngụy Tác xuất hiện cạnh Linh Lung Thiên, chụp một thanh
kim sắc trường kiếm hóa thành bụi.

“Mẹ nó chứ!” Ngụy Tác lại buột miệng.

Lớp bụi vàng cũng như cát thường, không có linh khí, đã tan thành bột.

Linh Lung Thiên không nói dối, gã cũng nhận ra kim sắc trường kiếm đích xác bị
sức mạnh phá hủy, nhưng cây kiếm là chân tiên thần binh, một món tiên binh chỉ
có trong truyền thuyết xuất hiện trước mắt mà lại hóa thành bột thì gã bực
mình cơ hồ thổ huyết.

“Không cần nhìn, Lôi vương đế tôn kiếm bị Hoang cổ tịch diệt kinh phá hủy, vô
dụng rồi.” Linh Lung Thiên Mặc nhìn lớp bụi một lúc rồi lướt đi.

“Hoang cổ tịch diệt kinh là thuật pháp gì?” Ngụy Tác ấm ức rũ bụi đi theo.

“Hoang tộc có một môn cường pháp, dệt thành Hoang cổ nguyên khí đặc biệt, kịch
liệt gột rửa, mô phỏng vô số tuế nguyệt chảy qua. Nếu tự thân uy năng thuật
pháp không chống nổi thì sẽ như bị vô cùng tuế nguyệt xâm tập, hồng nhan già
trong tích tắc, thần binh hóa thành cát bụi.”

“Chân tiên đạo pháp cộng thêm tiên khí uy năng không ngăn được, đối phương
không lẽ còn hơn chân tiên?” Lục bào lão đầu không nói lên lời.

“Nếu Hoang tộc không có kinh thiên đại năng, Bắc Mang sao lại bị hủy.” Linh
Lung Thiên mặt mũi lạnh tanh, lấy ra hai mảnh Đông hoang trấn yêu tháp để ăn.

“Mô phỏng vô số tuế nguyệt… Bất thế cường pháp như thế, nếu có đối thủ có
thể thi triển thì ta chắc hóa thành tro. Cái vòng của nó đấu được với quang
văn của chân tiên, chưa biết chừng cũng là một món tiên khí!” Ngụy Tác lại
nhìn lên cái vòng tay xám của Linh Lung Thiên.

“Đừng có nhòm ngó vòng tay của ta, đồ của ta thì ngươi lấy được cũng không thể
sử dụng.” Linh Lung Thiên nói với lại.

“Mông ngươi có mắt hả mà biết ta xem vòng tay.”

“Người xấu tham lam như ngươi, không cần nhìn cũng biết dang nghĩ gì.”

“Vòng tay của ngươi là tiên khí?”

“Đây là bí mật cá nhân nên không thể cho biết!”

“Lúc xảy ra trường đại chiến thì ngươi bao nhiêu tuổi? Tại Linh tộc, tương
đương với tu sĩ bao nhiêu tuổi?” Ngụy Tác cảm thấy Linh Lung Thiên rất đặc
biệt, có lúc có phong phạm đại gia, có lúc lại như trẻ con.

“Thế là sao?” Linh Lung Thiên lấy làm lạ quay lại, lộ ra hàm răng trắng nhởn.

“Không có gì, ta muốn hỏi ngươi đã thành niên chưa, chưa thì ta không chấp trẻ
con.” Ngụy Tác nói.

“Thế nào, ngươi bảo ta con nít? Ta thành niên rồi!” Linh Lung Thiên giận dữ
kêu lên.

“Vậy thì già rồi? Thôi vậy, ta kính lão, không tranh chấp với ngươi.” Ngụy Tác
ra vẻ tỉnh ngộ.

“Đánh rắm! Ta… không lắm lời với ngươi.” Linh Lung Thiên càng giận nhưng cố
nén, quay đi.

“Xem ra chưa nhiều tuổi, cùng lắm chỉ là thiếu nữ.” Ngụy Tác nhận ra.

“Theo ta!”

Đột nhiên, Linh Lung Thiên kêu khẽ, giọng run lên như có phát hiện, thập phần
kích động, hóa thành tử sắc lưu quang lao xuống.

“À!”

Ngụy Tác bám theo, thoáng tỏ vẻ kinh ngạc. Linh Lung Thiên lướt thẳng xuống
dưới ngọn núi gãy.

Bên dưới là một lòng cốc sâu, như cả tảng đất bị sức mạnh vô cùng ấn lún xuống
không biết bao nhiêu trượng, Ngụy Tác nhìn từ bên ngoài không thấy đáy, chỉ
thấy đen ngòm.

“Kim quang nhãn quả nhiên có thị lực còn hơn ta!”

Gã lại mắng thầm vì theo Linh Lung Thiên lướt xuống chừng trăm trượng, lại
thấy trong lòng cố đen ngòm lại có một ngọn núi gãy mắc vào.

Ngọn núi này lớn hơn mấy ngọn tụ lại bên trên, đến gần chính giữa thì thấy có
một hôi sắc linh quang quang tráo bao trùm gần nghìn trượng, những nơi khác
không hề có công trình gì, cả đá lớn một chút cũng không có, đều phủ bụi dày.

Trong bóng tối nên không nhìn rõ nét mặt Linh Lung Thiên, nhưng nó lướt thẳng
tới hôi sắc linh quang quang tráo, tốc độ tựa hồ đạt cực trí, tử quang cũng
lóe lên theo thân thể run run, rõ ràng trong quang tráo có công trình hoặc thứ
gì đó cực kỳ trọng yếu với nó.

“Chỗ này cũng bị uy năng thuật pháp biến thành thế này… thượng cổ đại năng
thần thông quá kinh nhân.” Lục bào lão đầu hít hơi lạnh liên tục.

Lục bào lão đầu vốn khí linh cấp thấp, tiếp xúc không ở cấp cao, nên thấy thứ
gì tốt chưa gặp thì dễ kinh ngạc, giờ gặp thứ khó tưởng tượng nổi thì càng tỏ
rõ vẻ ngô nghê.

Linh Lung Thiên và Ngụy Tác, Lý Tả Ý độn quang đến gần, gió dấy lên, trên ngọn
núi mắc ở miệng vực bụi mù mịt.

Ngọn núi phủ bụi dày mười mấy trượng!

Ngọn núi này rộng mười mấy dặm, tựa hồ mọi thứ đã bị nghiền nát!

Ngọn núi đã qua hơn sáu vạn năm, cát bụi không chỉ rơi mất một nửa, chứ ban
đầu không chỉ dày mười mấy trượng. Có thể mọi thứ trong mười mấy dặm, sâu mấy
chục trượng đều bị uy năng kinh thiên phá hủy thành tro.

“Trong này có gì?” Ngụy Tác hít sâu một hơi, hỏi.

Qua phản ứng của Linh Lung Thiên và ngọn núi thì tựa hồ năm xưa có đại năng
của hai phe đấu pháp quanh hôi sắc linh quang quang tráo, trong đó có thể có
thứ hai bên tranh đoạt!

“Vào rồi sẽ cho biết.” Linh Lung Thiên không đáp, giọng run lên, có phần kinh
tâm động phách, tựa hồ trong đó có đáp án nó cần.

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận