Thông Thiên Chi Lộ

Chương 724: Đại đạo kim kiếm

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Cấm cố, thay đổi thiên địa nguyên khí, sáng tạo lĩnh vực uy năng, đó là vô
thượng đại đạo… Chỉ có viễn cổ tiên nhân trong truyền thuyết mới thực hiện
được, hơn sáu vạn năm trước có siêu cấp đại năng như thế…” Lục bào lão đầu
nói đoạn im tiếng, lão đang quá chấn kinh, từ khi phát hiện tiểu nữ hài là đời
sau của hóa hình đại yêu, nhiều việc thật sự lão không thể tưởng tượng.

“Ta phiên dịch điển tịch Đông Hoang tông cho ngươi, có Động Hư bộ pháp và Đại
hoang vấn đạo kinh, mau cho ta nửa tòa hắc tháp.” Linh Lung Thiên đi tiếp, phá
cấm chế của hai điện vũ rồi bảo.

Trước đó nó quá chấn động vì câu sau cùng trong điển tịch Đông Hoang tông nên
quân đòi một nửa Đông hoang trấn yêu tháp, cũng như Ngụy Tác tính sẵn, tựa hồ
nó chống lại các loại cấm chế và nguyên khí đều trông vào hôi sắc thủ trạc,
điều khiển cái vòng sẽ tiêu hao nguyên khí, cần có tinh kim bổ sung, giờ nó
liên tục phá cấm chế, khí lực có phần yếu đi nên mới nhớ ra.

“Ta không tách được vật này, ngươi tự lấy đi.” Ngụy Tác nhãn quang lóe lên,
dùng Đông hoang trấn yêu tháp thăm dò, đưa cho Linh Lung Thiên.

Nếu Linh Lung Thiên trực tiếp nuốt cả Đông hoang trấn yêu tháp thì rõ ràng nó
chỉ thèm muốn tinh kim, nếu thực hiện đúng ước định thì là nó còn ý đồ khác,
không chỉ theo gã vì tinh kim.

“Lừa đảo, coi như ngươi thủ tín! Xem ra không tệ như vẻ ngoài.” Linh Lung
Thiên cầm Đông hoang trấn yêu tháp, không hề khách khí nói đoạn cắn một miếng.

“… Trông ta xấu xa lắm hả?” Ngụy Tác tắt tiếng.

“Cương nha muội, à không, Linh Lung Thiên, nguyên khí trong miệng ngươi phun
được xa không? Nếu phun được, không phải tinh kim pháp bảo có bị hỏng không?”
Thấy tiểu nữ hài ăn thai thể Đông hoang trấn yêu tháp như băng đường hồ lô thì
Ngụy Tác hỏi.

Thai thể Đông hoang trấn yêu tháp cực kỳ dai, lúc trước đấu với Lâm Thái Hư và
ngần ấy lão bất tử Huyền Phong môn mà chỉ nứt ra. Tiểu nữ hài cắn vào thì lại
dễ dàng tách được, khiến người ta nhìn mà nuốt nước bọt.

“Đây là bí mật riêng của ta.” Tiểu nữ hài cắn một nửa Đông hoang trấn yêu tháp
rồi ném trả Ngụy Tác, số còn lại nó chỉ ăn hai miếng đoạn nhét vào tay áo.

“Xem ra có ý khác với ta.” Ngụy Tác đón lấy nửa Đông hoang trấn yêu tháp, thần
thức quét qua, phát hiện tinh kim còn lại không hề thay đổi.

Cương nha muội có phun được nguyên khí đó ra hay không, ít nhất nó cũng không
giở trò gì, gã càng chắc rằng nó có mưu đồ khác với mình.

Linh Lung Thiên chỉ ăn hai miếng, còn đâu thù lại, gã nhận ra nó ăn tinh kim
cũng có hạn chế nhất định, như lúc gã mới tu luyện Thủy hoàng phệ nhật quyết,
không thể sử dụng nhiều thủy hệ yêu đơn, bằng không nguyên khí bất lợi sẽ gây
tổn thương cho gã.

Ăn hai miếng tinh kim Đông hoang trấn yêu tháp, khí lực Linh Lung Thiên tựa hồ
khôi phục như trước, tử quang rực lên, liên tục phá quang hoa của hai điện vũ
ngoại nhưng đều không có gì.

Linh Lung Thiên đi tiếp, nhưng đột nhiên nó và Ngụy Tác đều sững lại.

“Khí tức mạnh thật!”

“Cương nha muội có thần thức tương tự ta…”

Ngụy Tác nhìn lướt qua Linh Lung Thiên rồi hướng tới.

Đã tìm quá nửa ngọn núi, phía trước cả hai là một phế khư đã triệt để phong
hóa, chất liệu đều là ngọc thạch nhưng tan thành bột mịn, có nhiều dấu tích
con trùng thông thường. Phía sau có bạch sắc linh quang quang tráo, tựa hồ bên
trong là điện vũ.

Hiện tại gian bạch sắc điện vũ liên tục toát ra khí tức đáng sợ, tựa hồ từng
dòng chảy vô hình lan tỏa trên không trung.

Bạch sắc linh quang quang tráo cách bọn Ngụy Tác hơn năm trăm trượng, quang
tráo tựa hồ có thể cách tuyệt linh khí, thần thức tiến vào mấy chục trượng là
cùng, hiện tại Ngụy Tác và Linh Lung Thiên cơ hồ đồng thời cảm giác được,
chứng tỏ thần thức ngang nhau.

Linh Lung Thiên nhanh chóng áp sát bạch sắc linh quang quang tráo, lướt qua
phế khư triệt để phong hóa, dấy lên một làn khói trắng.

Ngụy Tác không hề do dự, theo sát.

“Đây là Bất diệt động huyền thiên cấm chế, không thể phá hoại, mau cùng ta
vào.” Đến chỗ bạch sắc linh quang quang tráo, Linh Lung Thiên không cần nhìn
mà dừng lại, bảo Ngụy Tác.

“Là chỗ nào? Vạn nhất ta vào rồi mà ngươi bỏ mặc ta, ta không ra được thì
sao?” Ngụy Tác lo lắng.

“Trong này vốn là chỗ Bắc Mang luyện khí.” Linh Lung Thiên khinh thị, “Yên
tâm, cấm chế này chỉ có tác dụng với người từ ngoài vào, ở trong thì ra lúc
nào cũng được, không tin thì để thỏ huynh đệ thử đi.”

“Được.” Ngụy Tác nhận ra Linh Lung Thiên không nói dối nên gật đầu, để Lý Tả Ý
vào cùng. Vạn nhất Linh Lung Thiên giở quỷ kế, Lý Tả Ý bị khốn thì gã ở ngoài
còn có cách giải cứu, còn gã bị khốn thì Lý Tả Ý ở ngoài không thể giúp gì.
Linh Lung Thiên muốn đối phó Lý Tả Ý thì cực dễ, Liệt khuyết tàn nguyệt coi
như vô dụng.

“Nhát chết.” Linh Lung Thiên cực kỳ coi thường Ngụy Tác, dẫn Lý Tả Ý vào. Bạch
sắc linh quang cách nó ba trượng thì tan biến, nó và Lý Tả Ý đi qua đoạn Lý Tả
Ý lại dễ dàng đi ra.

“Thế nào, yên tâm chưa? Lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử!” Linh Lung Thiên đi
qua, cười lạnh khinh miệt.

“Xem ra ngươi cũng giữ chữ tín, không tệ như vẻ ngoài.” Ngụy Tác lấy gậy ông
đập lưng ông.

“Ngươi!” Linh Lung Thiên nhe răng nhưng có nén giận, trừng mắt nhìn gã đoạn
dẫn gã và Lý Tả Ý đi vào.

Bạch sắc linh quang quang tráo bao lấy một tòa bạch sắc đại điện.

Bạch sắc đại điện trơn mịn, Ngụy Tác vừa vào, cảm thấy như do dương chi bạch
ngọc xây thành, đi hai bước nữa thì trên địa có quang hoa như trên chất liệu
xương, có vẻ tòa điện mười mấy trượng này xây bằng xương gì đó.

“Phù!”

Ngụy Tác và lục bào lão đầu cơ hồ đồng thời hít hơi lạnh.

Cách dãy bậc đá vào bạch sắc đại điện hơn mười trượng thì tòa điện sụp xuống,
tan thành từng mảnh chỉ cỡ ngón tay!

Bạch sắc đại điện dầy vết nứt nhìn rõ bằng mắt thường, hơi chấn động là sập
xuống, Ngụy Tác và lục bào lão đầu nhận ra đại điện chỉ còn một nửa, nửa sau
đã tan thành bột, là một miệng hố lớn gấp mấy gian điện, như một viên vẫn tinh
cùng kích cỡ giáng xuống, đập nát nửa sau gian điện.

Trong vực sâu ngập hoàng quang, khí tức mà Linh Lung Thiên và Ngụy Tác cơ hồ
đồng thời cảm tri được từ đó phát ra.

Càng gần, khí tức càng mạnh.

“Chát!” “Chát!” “Chát!”

Uy áp vô thanh vô tức không ngừng chấn động, cả không khí cung rung lên, khiến
Ngụy Tác có cảm giác một trái tim khổng lồ đang đập nhanh.

“Thật ra là cái gì?”

Ngụy Tác hơi biến sắc.

Cách miệng vực hai mươi trượng, uy áp khiến gã như tan nát tâm tạng, không thở
nổi.

Linh Lung Thiên tựa hồ chịu áp lực không nhẹ nhưng không hề dừng lại.

Nó đi trước nên Ngụy Tác không thấy sắc mặt.

Thần sắc nó rất phức tạp, mắt ánh lên kim quang, tựa hồ không lạ gì thứ phát
ra khí tức này, nên không hề kinh hãi hay hoảng sợ.

“Đây là?”

Ngụy Tác không cống nổi uy áp nghẹt thở, đi đến trước vực sâu, kinh ngạc vì ở
đáy vực sâu chừng trăm trượng có một thanh kim sắc trường kiếm.

Kim sắc trường kiếm cắm dưới đáy vực, dài bảy thước, rộng một thước, hình dạng
thập phần phổ thông.

Nhưng phát ra uy áp kinh nhân.

Quanh kim sắc trường kiếm ràn rạt quang văn huyền ảo, tựa hồ thiên địa nguyên
khí trong đó khác với ngoại giới. Như có vô số lôi quang nhay nhót, là một thế
giới thiểm điện độc lập.

“Lý Cổ Kỳ… cũng chết rồi…” Linh Lung Thiên nói.

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận