Thông Thiên Chi Lộ

Chương 694: Tu sĩ họ Trần

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Trong màn đêm, bốn tu sĩ nhìn thấy một thiếu niên và một lão nhân đứng gần đó.

Ngụy Tác và Lý Tả Ý tuy không hiển lộ linh khí nhưng thần thức uy áp ban nãy
khiến họ hiểu, không cần tính Lý Tả Ý, Ngụy Tác cũng không phải tu sĩ cùng một
đẳng cấp với họ.

Ngụy Tác tuy đã thu thần thức uy áp, nhưng vẫn toát lên khí tức phàm, hoàn
toàn khác tu sĩ thông thường.

“Tiền bối, bọn vãn bối đào Kim cương tinh khoáng thạch.” Bốn tu sĩ cực kỳ kinh
hãi tu sĩ định thần lại, hành lễ với Ngụy Tác và Lý Tả Ý, bạch phát lão nhân
mặc ma sắc pháp y đáp ngay.

“Đào Kim cương tinh khoáng thạch? Ngọn núi này có Kim cương tinh khoáng mạch?”
Lục bào lão đầu kinh ngạc kêu lên trong tai Ngụy Tác.

“Kim cương tinh khoáng mạch?” Ngụy Tác tỏ vẻ kinh nghi, tay ánh lên quang hoa
như nọn nến.

“Đúng, dưới ngọn núi này có không ít Kim cương tinh khoáng mạch, nhưng là bần
khoáng, cần phai tìm theo thật kỹ mới đào được nguyên khoáng thạch có Kim
cương tinh.” Bạch phát lão nhân giải thích.

“Hóa ra là bần khoáng khoáng mạch.” Ngụy Tác tan hết nét kinh ngạc trong mắt.

Kim cương tinh là tinh kim cùng cấp Tinh thần bạch lạc kim, không chỉ rất hòa
hợp với các loại nguyên khí mà có thể hòa tan vào nhiều loại ngọc thạch, nâng
cao phẩm chất cho nhau nên tại tu đạo giới được xưng là “Vạn năng tinh kim”.
Vì thế nên tinh kim này cơ hồ được mọi luyện khí tu sĩ của các tông môn sử
dụng, không thiếu gì phương pháp luyện chế.

Nhưng tinh kim này từ mấy vạn năm trước đã bị tu sĩ phát hiện cách sử dụng nên
đến giờ, quanh Thiên khung thì những Kim cương tinh khoáng mạch đã bị khai
thác sạch sẽ. Nơi này cách Thiên khung hai vạn năm nghìn dặm, đối với tán tu
là cực xa nhưng đối với đại tông môn thì không xa lắm, theo lý sẽ không thể
còn Kim cương tinh khoáng mạch.

Nhưng bần khoáng khoáng mạch thì khác, Kim cương tinh khoáng mạch thông thường
là có nhiều khoáng thạch tụ tập một chỗ, khí tức Kim cương tinh nồng hậu, còn
Kim cương tinh khoáng thạch trong bần khoáng khoáng mạch cực ít, phân tán
trong đá cứng, vận khí may mắn thì mấy trăm phương khoáng mạch mới có mười mấy
khối khoáng thạch, không may thì có khi cả nghìn trượng cũng không có nổi một
khối Kim cương tinh khoáng thạch. Bần khoáng khoáng mạch thì dù có pháp khí
chuyên môn thăm dò Kim cương tinh khoáng mạch thì cũng khó tìm được, nên bần
khoáng khoáng mạch không bị phát hiện cũng là bình thường.

Trong bần khoáng khoáng mạch mà tìm nguyên khoáng khoáng thạch Kim cương tinh
thì rất khó, cực kỳ tiêu hao thời gian.

“Các vị là tán tu hay tông môn tu sĩ? Có bao nhiêu người?” Ngụy Tác nhẹ giọng
hỏi.

“Bọn vãn bối đều là tán tu, gồm mười sáu người ở đây đào linh thạch.” Ngụy Tác
tuy hiền hòa nhưng bọn bạch phát lão nhân vẫn sợ hãi, không dám nhìn thẳng.

“Lại có người.”

Mắt Ngụy Tác hơi ánh lên, trong thông đạo lại có hai tu sĩ thò ra.

Hai tu sĩ đó tu vi cũng như bốn người lúc trước, lại cùng là tán tu, nên Ngụy
Tác không để tâm, chỉ muốn gọi hết ra xe họ đủ khả năng bình an vượt được hai
vạn năm nghìn dặm man hoang hoang nguyên, về trong Thiên khung truyền tin giúp
hay không.

“Các ngươi là ai, định làm gì!” Hai tu sĩ mới ra, thấy Ngụy Tác và Lý Tả Ý
đứng trước bốn tu sĩ thì cả kinh, hô lên.

“Lưỡng vị tiền bối này thần thông không thể tưởng tượng, không được hỗn!” Bạch
phát lão giả biến hẳn sắc mặt, sợ hai tu sĩ đó chọc giận Ngụy Tác và Lý Tả Ý,
nên quét to.

“Thất thúc…” Hai tu sĩ lướt ra chỉ hơn hai mươi tuổi, nghe bạch phát lão giả
quát thì ngẩn ra, không biết làm gì.

“Yên tâm đi, mỗ không có ác ý, chỉ là có việc chưa biết chừng cần phiền các
vị.” Ngụy Tác vẫn hiền hòa bảo bạch phát lão giả: “Chi bằng gọi hết ra rồi
tính.”

“Có việc phiền bọn vãn bối?” Bạch phát lão giả há miệng, định nói lại thôi,
nhưng rồi nghiến răng, không vội vâng lời Ngụy Tác mà hỏi ngược, “Không biết
tiền bối cần bọn vãn bối giúp gì?”

“Truyền tin, chỉ cần quay vào trong Thiên khung.” Ngụy Tác bình tĩnh nói.

“Quay về Thiên khung truyền tin?” Bạch phát lão nhân và các tu sĩ chung quanh
đều nhăn nhó, khó xử.

“Yên tâm đi, mỗ không để các vị thiệt.” Ngụy Tác liếc toán tu sĩ, “Chỉ cần các
vị giúp cho, sẽ có thù lao không tệ.”

“Tiền bối, không phải là thù lao…” Lão nhân tóc bạc thập phần do dự.

“Sao hả? Lẽ nào chư vị có ẩn tình?” Ngụy Tác hơi ngẩn ra.

“Lục Thất, có chuyện gì?” Trong thông đạo bên phải vang lên giọng nói, là tu
sĩ ở trong bị hai tu sĩ trẻ tuổi kinh hô mà di ra xem có chuyện gì.

“Tu vi của người này cũng khá.” Ngụy Tác hơi nhíu mày, xoay người lại.

Gã nhận ra tu vi của tu sĩ này hơn hẳn toán lúc trước, chừng Phân niệm cảnh
lưỡng trọng.

Tiếng xé không khí vang lên, một trung niên tu sĩ mặc thổ hôi sắc trường bào
từ trong thông đạo mé trái đi ra, thấy bọn Ngụy Tác thì cả kinh, rõ ràng nhận
ra khí tức của Ngụy Tác và Lý Tả Ý bất phàm.

“Lưỡng vị…” Trung niên tu sĩ chững lại, định hỏi.

“Ngươi!”

Trung niên tu sĩ lướt ra, Ngụy Tác vốn thản nhiên, chợt biến sắc, run lên bần
bật.

“Tiểu tử, sao thế?” Lục bào lão đầu nhận ra tâm thần gã chấn động kịch liệt,
hỏi ngay.

“Lưỡng vị tiền bối…” Hôi bào trung niên tu sĩ ngẩn ra, không biết vì sao gã
nhìn thấy mình thì như thế.

“Nếu mỗ không lầm, các hạ họ Trần?” Ngụy Tác hít sâu một hơi, ngữ khí lạnh
lùng cực độ.

“Họ Trần? Sao hả?” Lục bào lão đầu không hiểu.

“Ngươi…” Hôi bào tu sĩ khước run lên, nhìn Ngụy Tác.

“Thế nào, không nhớ ta là ai hả? Cũng phải, mười mấy năm rồi.” Sắc mặt Ngụy
Tác lạnh lùng khôn tả, nhãn quang như lưỡi dao cắt qua hôi bào tu sĩ, “Bất quá
không nhớ thì ta nhắc, mười mấy năm trước, tại Linh Nhạc thành, ngươi cùng cha
mẹ ta ra ngoài Thiên khung, sau đó cha mẹ ta không quay về còn ngươi vẫn sống,
trước đây tại Linh Nhạc thành, ta từng đuổi theo nhưng người chạy thoát!”

“Là ngươi?”

“Là y!”

Hôi bào trung niên tu sĩ và lục bào lão đầu cơ hồ cùng vang lên.

Ngụy Tác nói ra, lục bào lão đầu hiểu ngay. Y là tu sĩ họ Trần năm xưa cùng
cha mẹ Ngụy Tác rời Thiên khung!

Dung mạo tu sĩ họ Trần, Ngụy Tác nhớ không rõ nhưng vai trái hơi lệch, nên y
vừa lộ diện là gã nhận ra, qua phản ứng của hôi sam trung niên tu sĩ thì y
đúng là người cùng cha mẹ gã rời Thiên khung.

“Không ngờ ở đây lại gặp ngươi, chắc ngươi không ngờ bị ta bắt gặp.” Thấy hôi
bào trung niên tu sĩ chấn kinh, Ngụy Tác chỉ lạnh lùng nhìn y, với thần thông
của gã, y không thể thoát được.

“Không ngờ ngươi có tế ngộ phi phàm.” Hôi y trung niên tu sĩ nhợt nhạt khôn
tả, nhìn Ngụy Tác mà không thể giữ bình tĩnh, run giọng, “Bá Khí chân nhân
Ngụy Tác là ngươi?”

“Bá Khí chân nhân?” Nghe hôi y trung niên tu sĩ nói cũng thần sắc của y, bạch
phát lão nhân càng kinh hãi.

“Mỗ quả thật có xưng hiệu Bá Khí chân nhân.” Ngụy Tác hít sâu một hơi, bảo hôi
y trung niên tu sĩ, “Cho mỗ biết, mười mấy năm trước, cha mẹ mỗ và ngươi cùng
rời Thiên khung, thật ra có chuyện gì?”

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận