“Tụ vu cửu đình… Trực lạc hội âm…” Kiểm kê nạp bảo nang của các đại tu sĩ
xong, cho Phệ tâm trùng vào nô thú đại, Ngụy Tác điều khiển Phượng lân thanh
ưng, không ngừng đi về hướng tây nam, còn Lý Tả Ý vừa luyện hóa Phúc thọ diên
niên đơn, vừa không ngừng ngâm vịnh Liệt khuyết tàn nguyệt cổ kinh.
Ngụy Tác và lục bào lão đầu phát hiện, thần trí Lý Tả Ý triệt để hỗn loạn thì
rơi vào cảnh giới dặc biệt khôn tả. Y vừa luyện hóa đơn dược vừa dốc toàn bộ
tâm thần tập trung nhớ lại kinh văn, thậm chí còn liên tục hóa ra hình ảnh,
nhiều lúc Ngụy Tác cảm giác được thể nội chân nguyên của y tuần hoàn lưu động
theo cách đặc biệt, là đang tu luyện chân nguyên công pháp! Tức là có lúc Lý
Tả Ý như bản năng, vẫn tu luyện. Vừa luyện hóa đơn dược, vừa tu luyện, vừa nhớ
lại việc khác, nếu là tu sĩ khác tất thể nội chân nguyên sẽ vận hành sai
đường, tẩu hỏa nhập ma, có điều y nhờ thần trí hỗn loạn nên đầu óc như nát
thành mấy mảnh, đồng thời làm mấy việc một lúc.
Thần thức phân hóa này hơn hẳn phổ thông Kim đơn tu sĩ, nếu có thể sử dụng để
đối địch thì một Kim đơn tu sĩ có thể đồng thời khống chế hai pháp bảo, thì y
phải vài món.
Hiện tại Lý Tả Ý đối địch theo bản năng, ngay cả thuật pháp kích phát cách nào
còn không rõ. Ngụy Tác thử dạy y khống chế pháp bảo nhưng y chỉ khống chế được
một món, thậm chí khi uy năng pháp bảo giảm xuống mà cũng không biết dồn chân
nguyên để kích phát uy năng. Như thế tất nhiên không thể sử dụng để đối địch.
Kinh văn Liệt khuyết tàn nguyệt đích xác phức tạp, liên tục sáu ngày, Lý Tả Ý
không ngừng suy tư ngâm vịnh, tìm ra được hơn ba mươi câu, hơn sáu trăm chữ,
ngưng thành hai hình ảnh hoàn chỉnh. Nhưng tất cả đều chỉ như từng mảnh vỡ,
khó mà nối lại với nhau, không rõ trước sau nên không thể lĩnh ngộ.
Trong mấy ngày này, Lý Tả Ý liên tục đọc ra những câu đứt gãy, ngưng thành
những hình ảnh Ngụy Tác chưa từng thấy, rõ ràng kinh văn Liệt khuyết tàn
nguyệt, trừ sáu trăm chữ và hình ảnh Lý Tả Ý đã xác định nhưng không phân rõ
trật tự thì còn nhiều nữa.
Bất quá Ngụy Tác không vội, sáu ngày này, Lý Tả Ý liên tục luyện hóa bốn viên
Phúc thọ diên niên đơn, khí tức suy lão đã thay đổi, tuy vẫn đầu tóc trắng
ngần, mặt mũi già nua nhưng sinh cơ đã cường thịnh, sinh mệnh khẳng định không
có nguy hiểm. Chỉ cần luyện hóa toàn bộ Phúc thọ diên niên đơn, ít nhất cũng
có thêm mấy chục năm thọ nguyên.
Lý Tả Ý tựa hồ càng lúc càng đọc chuẩn hơn về Liệt khuyết tàn nguyệt cổ kinh,
rất có khả năng sẽ hình dung lại được tất cả. Biết đâu đọc càng nhiều, Lý Tả Ý
càng nhớ rõ hơn về kinh văn, lúc đó sẽ lần ra trật tự.
Có khí tức của Phượng lân thanh ưng yểm hộ, dọc đường Ngụy Tác không thu hút
yêu thú lợi hại đến, dù gặp thì gã cùng tránh sinh sự đa đoan, có thể dùng
Huyền sát quỷ trảo bắt thì thì sử dụng, không thể thì bỏ qua. Liên tục sáu
ngày liền, Ngụy Tác lại rời Thiên khung, rôi đi trong man hoang hoang dã bên
ngoài Thiên khung, gã thu lại Phượng lân thanh ưng, đoạn sử dụng linh quang
độn pháp lấy được của đại tu sĩ lúc trước, cuốn lấy Lý Tả Ý phi độn.
Linh quang độn pháp này cũng như của Lâm Thái Hư sử dụng khi đến Bắc Linh
thành, là độn pháp nhanh nhất Ngụy Tác từng thấy, độn tốc thậm chí hơn bất kỳ
phi độn pháp bảo nào gã có.
Với tốc độ này, chỉ không đầy ba ngày nữa, không gặp trở ngại gì đặc biệt thì
sẽ đến được Gia Cơ thành gần man hoang hoang nguyên bên ngoài Thiên khung.
…
Trăng sáng sao thưa, màn đêm vô biên bao trùm một dãy núi thấp trong man hoang
hoang nguyên, không có ánh lửa nhưng có tiếng vật sắc va vào đá.
Quanh dãy núi thấp là gò đống liên miên bất tuyệt, thập phần hoang vu.
Âm thanh thoạt có thoạt không, từ trong dãy núi vang lên, đột nhiên, thinh
không ngoài xa xuất hiện tử sắc lưu quang, với tốc độ kinh nhân lao tới.
Cách dãy núi thấp mấy dặm, tử sắc lưu quang đột nhiên dừng lại, hiện ra hai
nhân ảnh.
Tử sắc lưu quang hiện ra hai tu sĩ, chính thị Ngụy Tác và Lý Tả Ý.
Ngụy Tác tỏ vẻ kinh ngạc.
Hóa ra từ lúc linh quang độn pháp phi độn đến giờ mới là hai ngày, gã vốn tính
rằng còn ít nhất một ngày đêm nữa mới gặp tu sĩ. Ngọn núi thấp này cách Thiên
khung chừng hai vạn năm nghìn dặm, lại là bam đêm thì hiếm khi có tu sĩ dừng
chân.
Nhưng qua tiếng động thì là khí cụ kim loại va vào đá núi, khác hẳn tiếng yêu
thú kêu, nghe kỹ thì tiếng động này không chỉ phát ra một nơi, có vẻ không có
có một tu sĩ.
“Có lẽ có khoáng mạch, tu sĩ của tông môn nào đó đang đào.” Đang buổi đêm, lục
bào lão đầu ra khỏi Dưỡng quỷ quán, nên Ngụy Tác dừng lại thì lão lên tiếng.
“Xuống dưới xem đã.”
Ngụy Tác đồng ý, mục quang lóe lên, linh quang lóe sáng, lướt về phía có tiếng
động.
Thoáng au gã và Lý Tả Ý lặng lẽ đáp xuống một đống loạn thạch trong núi.
Đống loạn thạch cao bằng năm, sáu người có một thông đạo chỉ đủ một người đi
vào, liên tục có tiếng đinh đang vọng ra.
“Chắc là có tu sĩ đào khoáng thạch, nếu là tông môn thì ít nhất cũng bố trí
cấm chế ngăn cản thanh âm phát ra, phòng ngừa yêu thú. Nếu là tán tu, tất
nhiên không thể bố trí cấm chế cách thanh âm, nhưng tu sĩ đào khoáng thạch
kiếm linh thạch thì tu vi thường không cao. Tán tu cỡ này sao lại ra ngoài
Thiên khung xa thế này, nhất là ban đêm càng nhiều yêu thú mà dám đào khoáng
thạch? Lẽ nào có khoáng thạch giá trị kinh nhân?”
Mục quang quét quanh, Ngụy Tác chợt có ý nghĩ này.
Gã thấy nhiều chỗ trong núi có những thông đạo sâu thẳm được đào vào, bên
ngoài còn chất đống đá vụn, rõ ràng có người đùn ra, giống như ở mỏ Tử đồng
khoáng tại Linh Nhạc thành năm xưa. Ngụy Tác và Lý Tả Ý hiện tại đừng trong
đống loạn thạch, có đống còn dấu tích rất mới, chứng tỏ mới được chuyển ra gần
đây.
“À!”
Đang kinh ngạc, chân mày Ngụy Tác giần giật vì thần thức cảm được trong thông
đạo có tu sĩ lướt ra.
Tu sĩ này phát ra khí tức, đối với Ngụy Tác thì cực thấp, cùng lắm là tu vi
Chu thiên cảnh tam trọng.
Y xuất hiện trong phạm vi thần thức của Ngụy Tác đoạn có ba tu sĩ liên tục
xuất hiện. Khí tức của họ không mạnh, cũng nh tu sĩ xuất hiện đầu tiên.
“Chúng ta ẩn thân xem xét tình hình trước đã.”
Ngụy Tác bình tĩnh như thường truyền âm với Lý Tả Ý, Lý Tả Ý gật đầu, thân ảnh
loáng lên, lướt đến một nhánh cây.
Mười mấy tích tắc sau, trong lói vào đen ngòm lóe lên quang hoa, liên tục lướ
ra bốn tu sĩ.
Trong bốn tu sĩ, một bạch lão nhân lùn tịt, còn lại đều chưa quá bốn mươi
tuổi, như Ngụy Tác cảm tri, lão nhân tóc bạc có tu vi cao nhất cũng chỉ tu vi
Chu thiên cảnh tứ trọng, ba tráng niên tu sĩ chỉ từ Chu thiên cảnh tam trọng
trở xuống.
Pháp y của họ khác nhau, phẩm giai không quá bán linh giai, là đê giai tán tu.
Bốn tu sĩ lướt ra, cảnh giác nhìn quanh, nưng cảm tri của họ không thể phát
hiện Ngụy Tác và Lý Tả Ý ẩn thân cách mấy trăm trượng.
Toán tu sĩ do bạch phát lão nhân đứng đầu, đi sang một góc núi, như đã có ký
hiệu, đào một cái hố nông rồi cùng lấy ra một món pháp khí, đào sâu xuống.
Có vẻ không phải đại tông môn đào bới, Ngụy Tác không giấu tung tích, gật đầu
với Lý Tả Ý, thân ảnh loáng lên, tích tắc sau đến sát bốn tứ tu sĩ, thần thức
uy áp trùm lên: “Các vị đào khoáng thạch?”
“Có tu sĩ…!” Bốn tu sĩ cơ hồ vừa kị lóe lên ý nghĩ thì bị thần thức uy áp
của Ngụy Tác khiến cho cứng người, tỏ vẻ cực kỳ sợ hãi.
-o0o-