Thông Thiên Chi Lộ

Chương 659: Thiếu niên ngạo mạn

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Xem ra không cần hai ngày, chỉ một ngày rưỡi là khôi phục, có thể tu luyện và
động dụng chân nguyên.”

Kim đơn của Ngụy Tác lại ngưng thành, đạo đạo đơn khí từ kim đơn toát ra tưới
nhuần nhục thân. Tuy nhục thân gã tổn thương nghiêm trọng, như sa mạc hút
nước, vẫn khô rang, không có linh khí hiển lộ, nhưng bên trong lại cảm giác
được nhờ kim đơn đơn khí tưới nhuần nên tốc độ khôi phục thể nội tổn thương
nhanh hơn mấy phần.

“Quý đạo hữu tu luyện tôi thể thuật?”

Kim đơn của Ngụy Tác tụ lại, tuy không lộ ra, nhưng bọn Hạ Ngữ Băng đột nhiên
phát giác khí tức của gã thập phần huyền diệu. Gã hơi thở mạnh, da ánh lên
ngân sắc thần huy, tụ xong kim đơn thì gã mở mắt, tựa hồ liệu thương vừa xong
khiến Hạ Ngữ Băng không nén được, phải hỏi.

“Đúng thế, tại hạ luyện một môn tôi thể thuật.” Ngụy Tác gật đầu, chợt mỉm
cười. Hạ Ngữ Băng khiến gã nhớ đến Hàn Vi Vi. Hàn Vi Vi hiếu kỳ hơn ai hết,
trong tình huống này, thế nào cũng sẽ hỏi như thế.

“Trương chưởng quỹ sao còn chưa về?” Hạ Ngữ Băng đảo mắt, tuy còn thập phần
hiếu kỳ, định hỏi thêm nhưng Ngụy Tác hồi đáp đơn giản, tựa hồ không muốn nói
nhiều thì không tiện hỏi thêm nữa, đành tìm cớ nói thế.

“Hiện giờ có ra ngoài cũng phải cẩn thận đi trong phế khư, không thể phi độn,
mới hơn một canh giờ, họ không thể nhanh chóng về thế được.” Hắc y đại hán Đỗ
Duy hiểu Hạ Ngữ Băng, nói đoạn mỉm cười ôn nhu.

“Không biết họ hiện tại sao rồi.” Thấy ngay cả khô cứng như Đỗ Duy mà con như
thế với đạo lữ thì Ngụy Tác lại nhớ đến bọn Cơ Nhã.

“Không biết lão đầu hiểu gì về ba loại cây này.”

Hơi trầm ngâm, Ngụy Tác rời khỏi chỗ náu thân, định lấy Dưỡng quỷ quán ra cho
lục bào lão đầu xem ba loại cây quỷ dị đó.

Đằng nào hiện tại gã không thể động dụng chân nguyên kích phát Trường hà thao
thiên quyển tu luyện, đợi khi thể nội thương thế khôi phục đã, trong một ngày
rưỡi này, gã không làm gì, cứ ở lại trong chỗ ẩn thân này, có Phệ tâm trùng
thì còn gì nguy hiểm nữa.

“Tu… Tu… Tu…”

“À! Tiếng gì nhỉ.”

Mắt Ngụy Tác ánh lên, chưa đứng lên thì ẩn ẩn ước ước nghe thấy ngoài xa có
tiếng kêu kì dị.

“Tiếng yêu thú hả!”

Đỗ Duy biến sắc, khinh hô.

“Yêu thú gì, hình như không chỉ một con.” Hạ Ngữ Băng thập phần khẩn trương,
tiếng kêu càng lúc càng gần, tựa hồ sắp đến tầng không Chân Minh thành.

“Chắc không phải cao giai yêu thú, là yêu thú lục cấp trở lên, Kim linh phong
của Tiền chưởng quỹ đã truyền tin, họ cũng sẽ cho chúng ta biết rồi.” Ngụy Tác
bình tĩnh như thường.

“Chúng ta ra xem?” Hạ Ngữ Băng giãn sắc mặt, hỏi dò Đỗ Duy và Chu Vũ Các.

“Bọn Trương chưởng quỹ đông như thế, không phải yêu thú lục cấp trở lên, họ sẽ
không sao, chúng ta cứ ở đây, đừng để bị yêu thú phát hiện, nếu động thủ tạo
thành động tĩnh, thu hút yêu thú lợi hại đến thì phiền.” Đỗ Duy mục quang lóe
lên, lãnh tĩnh nói.

“Những yêu thú này hình như đang áp sát chúng ta.”

Tiếng kêu vang vọng, tựa hồ lượn quanh Chân Minh thành tìm chỗ đặt chân, càng
lúc càng gần chỗ họ ẩn thân, Hạ Ngữ Băng mỗi lúc một khẩn trương.

“Sư huynh, là quy giáp Xích nham cự quy! Còn hoàn chỉnh! Ít nhất có thể luyện
chế linh giai trung phẩm pháp thuẫn…”

“Xem ra có tu sĩ đã tìm kiếm, lâu như vậy chỉ thấy một bộ quy giáp.”

“Ngần này thi thể yêu thú đã bị lấy đi mà còn nguyên liệu luyện khí thượng
phẩm để lại là sao, hệ quy giáp này luyện chế thập phần giản đơn, luyện khí sư
nào cũng có thể luyện chế thành pháp thuẫn, các vị cẩn thận, có thể có cổ
quái…”

Thoáng sau, trừ tiếng tu tu thì còn có cả tiếng bàn luận.

“Là tu sĩ?”

Hạ Ngữ Băng và bọn Đỗ Duy rúng động, tỏ rõ thần sắc không dám tin, ngay cả
Ngụy Tác cũng kinh ngạc.

Thần thức gã trải ra, cảm thấy được hơn mười con chim khổng lồ đang đến, chứ
không thấy khí tức tu sĩ. Nghe thấy tiếng động, gã lại quét kỹ thần thức, cảm
tri được yêu thú này đã ở phái trên đầu, trên lưng chúng tựa hồ có khí tức
khác, xem ra có bố trí che giấu khí tức đặc biệt.

“Đi, chúng ta ra xem đạo hữ ở đâu.” Tình hình này mà gặp tu sĩ cũng là quyến
rũ cực lớn, lại thêm đối phương định tra xét chỗ họ ẩn thân nên gật đầu với
bọn Ngụy Tác đoạn Đỗ Duy lướt ra ngoài, đồng thời kêu khẽ, “Đạo hữu phương
nào?”

“Có tu sĩ!”

Đối phương lên tiếng, có vẻ cả kinh.

Ngụy Tác ra hiệu cho Tiếu Lâm tiếp tục chăm sóc Dương Phong, đoạn lướt ra,
thấy trên không có mười hai con thanh sắc cầm điểu cực lớn.

Không tính hai cánh thì thân thể chúng cũng chừng hai trượng, bề ngoài rất
giống phổ thông thương ưng, nhưng cổ rất dài, thanh sắc linh mao như thép đúc,
mắt ánh lên hoàng sắc hung quang, thập phần hung ác.

Tên lưng chúng là những bình đài bằng thanh sắc ngọc thạch có lan can, được
tinh kim và dây da buộc lại, đều có tu sĩ ngồi trên, phát ra thanh quang, hình
thành một quang tráo.

“Phượng lân thanh ưng, chư vị là tu sĩ Đông Hoang tông?” Thấy rõ thanh sắc cầm
điểu, Đỗ Duy mục quang lóe lên, hỏi ngay.

“Đông Hoang tông?” Ngụy Tác máy động, Đông Hoang tông là một tông môn chưởng
quản Đông Hoang thành, Đông Hoang thành ở phía tây U Minh cung, là thành trì
nằm ngăng với U Minh thành. Đông Hoang tông không nhỏ, có tới hai Kim đơn tu
sĩ. Còn lại thì gã không biết.

“Không ngờ Chân Minh thành còn tu sĩ sống sót.”

Bên trên là hai mươi con thanh sắc cự cầm, kêu lên lanh lảnh rồi từ từ đáp
xuống.

Con bay đầu trong mười hai thanh sắc cự cầm có thể hình to nhất, có vẻ già hơn
cả nhưng không mảy may toát ra khí tức suy lão, mà yêu khí nồng nhất, chứng tỏ
thực lực cao cường. Bình đài trên lưng nó là một nam tử trẻ tuổi, chừng hai
mươi bảy, hai mươi tám tuổi, mặc nguyệt bạch sắc pháp y, mặt mày tuấn lãng,
mắt sáng rực, xứng danh phong thần như ngọc.

Thanh sắc cự cầm đáp xuống, nhìn rõ linh mao của chứng đều cứng đanh như vảy.

Mé trái nam tử đứng đầu là một thiếu niên mười sáu, mười tuổi, mặc thanh sắc
pháp y, anh khí bức nhân, thập phần anh tuấn, nhưng thần sắc cực kỳ kiêu ngạo,
tựa hồ không coi bọn Ngụy Tác ra gì.

Thanh niên dẫn chừng hơn ba mươi tuổi, mặc hỏa hồng sắc pháp y, liên tục có
hỏa diễm nhảy nhót, mặt mũi lạnh lẽo.

Chín tu sĩ sau lưng cũng khí độ bất phàm, pháp y và tranh sức cũng linh quang
lóe sáng, khí tức cao hơn Đỗ Duy, ít nhất cũng Phân niệm cảnh lưỡng trọng trở
lên.

Những tu sĩ này khác bọn Đỗ Duy, Khổng chưởng quỹ là chỉ hơi cẩn thận chứ
không hề sợ hãi, như thể đang đi săn yêu thú.

Toán tu sĩ đáp xuống, vô hình trung tạo cho Đỗ Duy và bọn Hạ Ngữ Băng áp lực
rất lớn.

“Nhận ra Phượng lân thanh ưng, cũng có nhãn quang.” Nam tử trẻ tuổi đứng đầu
chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, mặc nguyệt bạch sắc pháp y thấy Hạ Ngữ
Băng, tựa hồ không ngờ nơi này có nữ tu, tỏ vẻ kinh ngạc, nở nụ cười không
hiểu với ý gì, không hỏi bọn Ngụy Tác thân phận thế nào mà hỏi, “Xem ra đây là
chỗ các ngươi ẩn thân, những thứ tu sĩ và yêu thú rơi xuống Chân Minh thành
này, các ngươi lấy rồi hả?”

“Những thứ do tu sĩ trong thành rơi ra thì bọn tại hạ đã thu lấy, còn thi thể
yêu thú đã được thanh lý ra sơn cốc sau thành.” Đỗ Duy nhướng mày, có cảm giác
không lành.

“Chư vị đạo hữu từ Đông Hoang thành đến đây? Xin hỏi thú triều đã được áp chế
chưa?” Đỗ Duy hỏi.

“Sư huynh, đừng lãng phí thời gian.” Nam tử chưa dứt lời thì thiếu niên mười
sáu, mười bảy tuổi, chợt nhíu mày, liếc Ngụy Tác và bọn Đỗ Duy, “Giao hết nạp
bảo nang ra đã.”

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận