Thông Thiên Chi Lộ

Chương 658: Tụ lại kim đơn

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Chân Minh thành không có bao nhiêu nạp bảo nang của tu sĩ hả?” Ngụy Tác biết
đại thành cỡ này, dù có tu sĩ như Hàn Thiên Mặc cũng vị tất trong thời gian
ngắn mà kịp tổ chức lại nên khi chống cự thú triều, rất có thể vô cùng hỗn
loạn, những tu sĩ thấy không ổn sẽ bỏ chạy ngay, đại đa số tu sĩ sẽ chết trên
đường chạy trốn chứ không thể quanh Chân Minh thành. Nhưng thành trì cỡ mười
mấy vạn tu sĩ tụ tập lại này, dù chỉ một phần hai, ba mươi phần tu sĩ chết
trong thành thì cũng phải vài nghìn, nạp bảo nang lẽ ra phải đầy rẫy.

“Chuyện đó…?” Ngụy Tác hơi ngẩn ra vì đạo lữ của Hạ Ngữ Băng, hắc y đại hán
như thiết tháp đưa cho gã mấy nạp bảo nang. Tất cả đều rách nát, không có gì ở
trong.

“Bọn tại hạ tìm được một ít phổ thông pháp khí, nạp bảo nang cũng tìm được
nhưng đều phá tổn thế này.” Hắc y đại hán Đỗ Duy giải thích với Ngụy Tác: “Đơn
dược và linh thạch đều rất ít.”

“Đơn dược và linh thạch đều rất ít?” Tiền chưởng quỹ và Khổng chưởng quỹ nhìn
nhau.

“Thú triều lần này có nhiều chủng loại yêu thú cực, đơn dược là dùng các loại
linh dược luyện chế, yêu thú nuốt chúng thì còn hiểu được nhưng cả linh thạch
cũng không còn lại bao nhiêu thì thật không hiểu.” Trương chưởng quỹ chán nản.

“Phệ linh thú, xem ra Phệ linh thú đến Chân Minh thành.” Ngụy Tác mục quang
lóe lên.

“Phệ linh thú là yêu thú gì?” Trừ Ngụy Tác, không ai biết đến yêu thú này nên
hỏi.

“Phệ linh thú là yêu thú có thể ăn nhục thân tu sĩ, linh thạch, thậm chí kim
đơn của Kim đơn đại tu sĩ để đề thăng thực lực…” Ngụy Tác thong thả giải
thích về Phệ linh thú.

“Lại có yêu thú như thế, nuốt nhiều huyết nhục tu sĩ và linh thạch thì tiến
giai đến mức nào?”

Mọi tu sĩ tại trường biến sắc. Phệ linh thú dù là thất cấp đê giai, một thành
trì phá diệt thì nó sẽ nuốt được bao nhiêu huyết nhục tu sĩ vành thạch? Qua
mỗi thành trì, thực lực Phệ linh thú sẽ đề thăng bao nhiêu?

“Đây là thủy hệ yêu đơn bọn tại hạ có, ai cũng may mắn mới thoát chết, gặp
nhau cũng là duyên phận, Quý đạo hữu không cần đổi.” Bọn Đỗ Duy lấy ra hơn
mười viên yêu đơn rất nồng thủy linh khí tức, đưa tới trước mặt Ngụy Tác.

Đỗ Duy tu vi Phân niệm nhất trọng, cao nhất trong số tu sĩ sống sót, bề ngoài
có vẻ lạnh lùng, không hay cười nói nhưng xem ra là kiểu người xanh vỏ đỏ
lòng, khiến Ngụy Tác có hảo cảm.

“Bọn tại hạ lấy được không ít yêu đơn, chỉ cần thoát ly hiểm cảnh, thu hoạch
là chưa từng có, thủy hệ yêu đơn này sao còn cần đạo hữu trao đổi.” Bọn Trương
chưởng quỹ đều lấy thủy hệ yêu đơn ra cho Ngụy Tác, ngũ cấp trở lên có hơn hai
mươi viên.

“Nếu Quý đạo hữu có nạp bảo nang trống thì nên ra đó đựng, không thì khi có
nhiều tu sĩ tới, chắc những thứ đó không thuộc về chúng ta nữa. Hiện tại lấy
được bao nhiêu cứ lấy, chỉ cần chú ý đừng để gặp yêu thú.” Trương chưởng quỹ
dặn.

“Lão Khổng, Kim linh phong đại khái còn một, hai ngày nữa sẽ chết, chi bằng
chúng ta ra sơn cốc sau thành?” Tiền chưởng quỹ nghe Trương chưởng quỹ nói thì
động lòng.

“Quý đạo hữu thấy thế nào?” Khổng chưởng quỹ hỏi Ngụy Tác, rõ ràng động lòng.

“Các vị đi đi, tại hạ sẽ toàn lực liệu thương.” Ngụy Tác mỉm cười. Gã nhận ra
những khiếu vị khép kín sắp mở, không nên đi đâu là hơn, đợi khi tu vi khôi
phục hẵng đi lấy thi thể yêu thú. Cả thành trì này, tất số lượng yêu thú cực
kỳ kinh nhân, bọn Tiền chưởng quỹ khẳng định không lấy hết được.

“Quý đạo hữu đang bị thương?” Trương chưởng quỹ kinh ngạc nhìn Ngụy Tác, bề
ngoài gã không có gì thương tổn.

“Quý đạo hữu bị man thú va vào, nội phủ thụ thương, lúc bọn tại hạ phát thì
đạo hữu không thể động đậy.” Tiền chưởng quỹ giải thích.

“Nội phủ tổn thương? Tại hạ có một viên Ngọc ngưng lộ đơn, không biết có hữu
dụng với Quý đạo hữu chăng?” Hoàng sam nữ tu Hạ Ngữ Băng nhìn Ngụy Tác, hỏi.

Ngụy Tác dùng Huyết tinh thạch cứu Dương Phong, nên bọn Hạ Ngữ Băng có hảo
cảm.

“Đa tạ hạ đạo hữu, bất quá không cần, tại hạ chỉ cần điều dưỡng hai ngày nữa
là sẽ khôi phục.” Ngụy Tác biết Ngọc ngưng lộ đơn có tác dụng xúc tiến nội phủ
sinh cơ, đối với tu sĩ thông thường bị thương nội phủ thì quả hữu dụng, nhưng
gã thì khác, đơn dược này coi như vô dụng nên lựa lời từ chối ý tốt của Hạ Ngữ
Băng.

“Thương thế của đạo hữu không sao thì tốt quá.” Hạ Ngữ Băng nhìn Ngụy Tác, ánh
lên nét nghi hoặc khó nhận ra. Ngụy Tác rõ ràng là tu sĩ Chu thiên cảnh nhất
trọng, nhưng khiến nàng ta cảm thấy Chu thiên cảnh tu sĩ không thể so với gã,
da gã thỉnh thoảng ánh lên ngân sắc quang huy, thập phần bất phàm.

Cả toán bèo nước gặp nhau nên y không tiện hỏi những việc bí ẩn của Ngụy Tác.

“Vậy thì, Quý đạo hữu cứ ở lại liệu thương, tại hạ và Khổng chưởng quỹ ra sơn
cốc. Nếu thấy thủy hệ yêu đơn thĩ sẽ giúp đạo hữu.”

“Tại hạ dẫn đường, thêm người thêm an toàn.”

Nói thêm mấy câu, bọn Trương chưởng quỹ và Tiền chưởng quỹ đến sơn cốc. Trong
quy xác chỉ còn lại Chu Vũ Các, Hạ Ngữ Băng, Đỗ Duy, cùng Dương Phong và Tiếu
Lâm, nhất thời cực kỳ an tĩnh.

Ngụy Tác xếp bằng trong quy xác, không nói gì, nhắm mắt xem xét tình hình thể
nội.

Tiềm long thổ châu quyết thập phần kỳ quái, không biết tu sĩ sáng tạo ra vì để
triệt để ẩn giấu tu vi hay để tụ toàn thân tu vi vào một đòn. Từ lúc thi triển
Tiềm long thổ châu quyết đến khi tới Chân Minh thành thì chính gã nội thị cũng
không thấy mình là Kim đơn đại tu sĩ.

Kim đơn của gã không còn, nhưng khiếu vị mở ra sau khi đột phá đến kim đơn tu
vi chỉ còn lại sáu khiếu vị trữ chân nguyên, còn lại khép kỹ.

Ngụy Tác khẳng định, trong thời gian này dù đại tu sĩ trên tài gã dùng Vọng
khí thuật pháp, thậm chí dùng chân nguyên thấu thể tra xét cũng không lần ra
tu vi chân thực của gã mà chỉ thấy có sáu thần hải, tu vi Chu thiên nhất
trọng, ngay cả những tu sĩ có thể qua chân nguyên lưu động mà thấy kinh mạch
của gã hơn hẳn tu sĩ thông thường, cũng sẽ cho rằng gã tu luyện thượng cổ
luyện thể thuật, nhưng chân nguyên tu vi không cao.

Ngụy Tác cảm giác được tu vi sắp khôi phục, nên tĩnh tâm nội thị thì thấy thể
nội biến hóa cực kỳ huyền diệu.

Sáu khiếu vị như sáu thần hải còn lại dần co rút, chân nguyên tự động chảy về
hơn một vạn khiếu vị đã đóng, tất cả như hạt nảy mầm, tách vỏ ra.

“Phù!”

Quá trình này chừng một tuần hương, thân thể Ngụy Tác hơi run lên, kình phong
dấy động, mọi khiếu vị đồng thời mở ra.

“Quý đạo hữu, không sao chứ?”

Đỗ Duy và bọn Hạ Ngữ Băng hơi ngẩn ra, đoạn khẽ kinh hô.

Ngụy Tác biến hóa như thế, cơ hồ một quả bóng da xì hơi, linh khí và chân
nguyên tựa hồ nhanh chóng khô kiệt như sắp đèn khô dầu cạn.

“Không sao, chỉ là chân nguyên tổn hao quá kịch liệt ĩ.” Ngụy Tác nhãn quang
lóe lên, tựa hồ hơi kinh ngạc nhưng không đổi sắc. Đoạn gã lấy ra mấy viên đơn
dược bổ sung chân nguyên nuốt ngay, chỉ gã mới biết việc gì xảy ra.

Hơn một vạn khiếu vị mở ra, tâm mạch khiếu vị kết kim đơn từ khi gã luyện Thủy
hoàng phệ nhật quyết như biến thành một vũng xoáy không ngừng hút chân nguyên
vào.

Nguyên khí như thể đột nhiên sinh ra, vây quanh bản mệnh pháp bảo Trường hà
thao thiên quyển, cảm giác rất rõ, chỉ cần đủ chân nguyên dồn vào là kim đơn
sẽ lại hình thành.

Cũng may thể nội chân nguyên của gã không nhiều, hút vào không nhiều, không
thì rất có thể sẽ khiến một vài vết thương vỡ ra.

Hiện tại thể nội Ngụy Tác còn mảnh vỡ Diệu thụ, liên miên sản sinh linh khí,
nhanh chóng bổ sung chân nguyên, gã dùng đơn dược chỉ để bù vào cho lúc thể
nội đột nhiên trống rỗng.

Tiềm long thổ châu quyết thập phần huyền ảo, tựa hồ thi triển xong thì hình
thành nguyên khí cần thiết để tụ kim đơn, hoặc khi thi triển môn này, chỉ vì
thể nội chân nguyên dốc hết, kim đơn tinh hoa tụ vào khiếu vị, chuyển biến
hình thái, hóa thành các loại nguyên khí gã không cảm tri được.

“Thành rồi!”

Nhưng hơn Ngụy Tác tưởng tượng, chưa đầy nửa canh giờ là trong tâm mạch khiếu
vị của gã rung lên, vô số nguyên khí co lại, cùng bản mệnh pháp bảo ngưng tụ
làm một.

Nội thị thì một viên kim đơn như bánh xe phát sáng trong khiếu vị, rừng rực vô
thượng hà quang.

Kim đơn gã đã tụ lại, khôi phục tu vi Kim đơn tứ trọng đại tu sĩ!

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận