Thông Thiên Chi Lộ

Chương 647: Đường lui, độn quang

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Ngụy Tác cùng bọn Cơ Nhã biết Hoang cổ cự ngao mạnh cỡ nào.

Hoang cổ cự ngao với viễn cổ thiên long diện thì chỉ là con trùng, một long
trảo là đủ lấy mạng.

Nhưng chỉ với uy năng kinh nhân của viễn cổ thiên long mà thôi.

Hoang cổ cự ngao là bát cấp trung giai yêu thú, lực phòng ngự của giáp xác cực
kỳ mạnh, tiến giai thành cửu cấp yêu thú thì càng đáng sợ, những thứ khác có
lẽ không bằng cửu cấp yêu thú thông thường, nhưng riêng lực phòng ngự của giáp
xác thì hơn xa.

Lực công kích của bọn Ngụy Tác không phá được, Hoang cổ cự ngao coi như bất
bại, dù Cơ Nhã và Thủy Linh Nhi tự nổ kim đơn, vị tất trọng thương được nó.

Yu thú cỡ này sánh với Kim đơn ngũ trọng đại tu sĩ, bọn Ngụy Tác hiện không
thể ứng phó.

Nhưng trong mắt tu sĩ Bắc Linh thành thì khác.

Họ đều thấy Ngụy Tác lấp lánh ngân sắc thần huy, trúng đòn của Hoang cổ cự
ngao mà vẫn không sao.

Liên tục ba yêu thú bát cấp trở lên, ngay cả Hoang cổ cự thú hung diễm ngút
trời, yêu khí nghẹt thở cũng bị họ giết.

Mọi tu sĩ Bắc Linh thành đều cho rằng của vô thượng thần thông bọn Ngụy Tác
như thần linh!

“Yêu thú như thế cũng giết được! Đại tu sĩ thần thông cái thế, chúng ta sẽ giữ
được thành!”

“Có đại tu sĩ tọa trấn, chưa biết chừng hôm nay sẽ sống sót!”

Hoang cổ cự ngao rơi xuống, yêu khí như nước triều rút đi, cả Bắc Linh thành
sững lại rồi bạo phát tiếng kinh hô và hoan hô vang trời.

“Giết rồi… Giết rồi… Ngụy Tác, mau thu Hoang cổ cự ngao… giáp xác của nó
như thế, để luyện khí, chưa biết chừng sẽ luyện thành pháp bảo phòng ngự huyền
giai thượng phẩm, cả Phá diệt thần thương cũng không phá được!” Lục bào lão
đầu run giọng. Ban nãy Ngụy Tác ngăn Hoang cổ cự ngao giết Cơ Nhã và Thủy Linh
Nhi thì nhét Dưỡng quỷ quán vào nạp bảo thủ trạc, giờ gã bỏ ra, lục bào lão
đầu thấy trong tích tắc gã giết được Hoang cổ cự ngao thì cũng không dám tin.

Tế xuất phi kiếm cánh cửa, Ngụy Tác biết tu sĩ trong thành nhận ra, cộng thêm
tam túc hoàng ngọc đại đỉnh bị vỡ, gã không cần che giấu, vung tay tế xuất Ly
Hỏa phảng.

Ngụy Tác và Phệ tâm trùng có tâm linh cảm ứng đặc biệt, biết nó thuận theo
huyết mạch Hoang cổ cự ngao mà lọt vào não bộ nó, thậm chí đang hút não tủy.
Hoang cổ cự ngao thật sự sinh cơ đoạn tuyệt, nên gã không cần cố kỵ, tế xuất
Ly Hỏa phảng thì bắn tới ngay.

Một tiếng động khẽ, không ai nhận ra Phệ tâm trùng chui khỏi vết thương trên
bụng Hoang cổ cự ngao.

Ngụy Tác định thu Hoang cổ cự thú vào nạp bảo thủ trạc nên lệnh cho Phệ tâm
trùng ngừng ăn chui ra.

Phệ tâm trùng lui ra, bạch quang lóe lên, Hoang cổ cự thú bị gã cho vào nạp
bảo nang.

“Phi kiếm cũng không tổn hại…”

Cạnh nó, trong một đống huyết nhục và tạng phủ nát, gã thấy phi kiếm cánh cửa.

Ngụy Tác định dùng phi kiếm cánh cửa để Phệ tâm trùng đến gần Hoang cổ cự thú,
đã tính tới khả năng phi kiếm cánh cửa tổn hại. Nhưng Hoang cổ cự ngao bị Phệ
tâm trùng lọt vào thể nội, thì đụng dùng cách “tráng sĩ đoạn oản” (tráng sĩ bẻ
cổ tay – ND) mà móc huyết nhục và nội tạng cùng Phệ tâm trùng ra nên phi kiếm
cánh cửa vẫn nguyên lành.

“Giết!”

Ngụy Tác thu phi kiếm cánh cửa, gầm lên vang trời, đồng thời Ly Hỏa phảng trực
tiếp bắn đến chỗ nhiều yêu thú nhất Bắc Linh thành, đạo đạo quang hoa từ Ly
Hỏa phảng phun ra, xé tan từng đàn.

“Phân thành bốn đội, trước và sau toàn lực phòng thủ! Hai đội ở giữa toàn lực
công kích!”

Hàn Thiên Mặc lại quát to.

Bọn Ngụy Tác giết yêu thú như chẻ tre thì tu sĩ Bắc Linh thành cũng ổn định
trận cước, không còn hỗn loạn như trước.

Từ bốn phương tám hướng, yêu thú liên miên tràn tới.

Tứ cấp đê giai Lang đầu biên bức, tứ cấp trung giai Thực hỏa bảo thạch tích mà
Ngụy Tác thấy lúc trước đã tràn vào tường thành phía ngoài.

Yêu thú càng lúc càng nhiều, tứ cấp đê giai yêu thú Thạch giáp lão nha thú,
ngũ cấp đê giai Hồng vân phong… thậm chí cả Tử diễm cự giáp trùng thể hình
khổng lồ, kích cỡ đến hai, ba trượng, như phòng ốc di động cũng xuất hiện.

Tử diễm cự giáp trùng có ngoại hình không khác gì Địa biều trùng thông thường,
chỉ là to hơn nhiều, tuy kinh nhân như thế nhưng chỉ biết phun tử sắc yên khí,
thực lực chỉ tứ cấp cao giai, cự giáp trùng này vì bối giáp là nguyên liệu tốt
để luyện chế pháp thuẫn nên dễ bị phát hiện, ở gần Thiên khung cơ hồ bị săn
đến độ gần diệt tuyệt, nhưng quanh Bắc Linh thành lúc này, trong các loại yêu
thú cít nhất có hơn nghìn giáp trùng này.

“Phù!” Hai con Bích diễm cưu mấy đạo quang hoa xuyên thủng.

“A!” Một tu sĩ bị Độc tiễn hoan bắn hắc quang xuyên người.

Một yêu thú bị một đạo quang hoa cắt làm đôi, nhưng trước khi chết cũng phát
ra một đạo quang hoa, hất bay một tu sĩ.

Tình hình đó liên tục diễn ra trong tường thành bên trong Bắc Linh thành.

Mỗi một tích tắc lại có tiếng yêu thú và tu sĩ kêu la thảm thiết.

Không còn cao giai yêu thú ngăn được bọn Ngụy Tác, nên mỗi tích tắc, số yêu
thú bị giết vượt xa số tu sĩ thương vong.

Yêu thú nhiều hơn số tu sĩ Bắc Linh thành không biết bao nhiêu lần.

Dù mười con, thậm chí hai, ba mươi yêu thú đổi một tu sĩ thì Bắc Linh thành
vẫn không gánh được tổn hao đó.

Trên Ly Hỏa phảng, Ngụy Tác nhìn xa chứ không xuất thủ.

Tuy dùng Chân ma phong thể thuật phong ấn thương thế, có vẻ không bị thương
nhưng một đòn ban nãy của Hoang cổ cự ngao, trừ cơ hồ đánh nát xương cốt của
gã thì ngay cả nội phủ cũng tổn thương nghiêm trọng. Tuy nhục thân sinh cơ của
gã siêu phàm, thương thế lại không trí mệnh, nhưng nếu giải trừ Chân ma phong
thể thuật ngay thì sẽ phải liệu thương lập tức, mấy ngày tiếp theo đừng mong
động dụng chân nguyên.

Theo thương thế, tất nhiên càng sớm liệu thương càng tốt, thời gian Chân ma
phong thể thuật phong ấn càng lâu, lại phải động thủ, càng động dụng chân
nguyên, khí huyết, thụ thương càng nghiêm trọng. Thương thế của gã mà nghiêm
trọng thêm chút nữa sẽ trở thành trí mệnh. Nhưng hiện giờ gã không dám trực
tiếp giải trừ Chân ma phong thể thuật phong ấn để liệu thương.

Nửa canh giờ, thời gian mới quá nửa, vốn bốn vạn tu sĩ, hiện tại chỉ còn chừng
hai vạn.

“Yêu thú quá nhiều, tiền bối, chi bằng đưa bọn tại hạ thoát đi!” Tường Bắc
Linh thành đã sụp nhiều chỗ, nhiều nơi vang lên tiếng hô đó.

Sau khi thấy bọn Ngụy Tác giết Hoang cổ cự ngao khiến khí huyết sôi trào nhưng
thú triều vô tận, tu sĩ quanh mình liên tục mất mạng, nhiều tu sĩ dần hoảng
sợ, chỉ muốn bỏ chạy. Cũng vì tu sĩ Bắc Linh thành không dám độn không mà co
lại phòng thủ. Nếu họ cũng như bọn Ngụy Tác, có thể bay lên cao thấy được từ
xa, thú triều cuồn cuộn tới thì tuyệt đại đa số tu sĩ tất mất hết đấu chí.

“Chư vị tiền bối, cứ thế này sẽ không chống nổi! Mong chư vị tiền bối cùng một
ít đạo hữu tạo một đạo phòng tuyến ngoài truyền tống pháp trận.” Hàn Thiên Mặc
hú vang.

“Truyền tống pháp trận, vì sao phải giữ truyền tống pháp trận?”

“Vì sao không mời tiền bối cùng đột vây, lui về thành trì đằng sau?”

Hàn Thiên Mặc vừa nói thì không ít tu sĩ kêu lên.

“Thiên khung ở mấy vạn dặm quanh đây nứt bốn vết! Chỉ dọc đường bọn mỗ đã thấy
ba nơi, trong mấy vạn dặm, thậm chí mười mấy vạn dặm, thú triều đều quét qua!
Chưa biết chừng sẽ quét quá nửa Thiên Huyền đại lục bắc bộ, lùi lại thành trì
khác cũng vô dụng!”

Ly Hỏa phảng bắn tới chỗ Hàn Thiên Mặc. Cùng lúc, Ngụy Tác cất giọng sang
sảng, “Giữ vững truyền tống pháp trận mới có thể đào thoát. Mỗ có một món cổ
bảo khiến cho tu sĩ Thần hải cảnh cũng sử dụng được thượng cổ truyền tống pháp
trận! Giờ không còn lựa chọn, không muốn chết thì mau nghe theo Hàn đạo hữu
điều khiển, nếu không tin lời bọn mỗ thì cứ việc đi, xem có đào thoát được
không!”

Mỗ đảm bảo khi thượng cổ truyền tống pháp trận sử dụng được, chi cần không
xuất hiện yêu thú bọn mỗ không đối phó nổi, tu sĩ tu vi càng thấp sẽ càng được
đi trước!”

“Cái gì… vết nứt Thiên khung có ở bốn nơi!”

“Thú triều quét qua quá nửa Thiên Huyền đại lục bắc bộ?”

“Mấy vạn dặm đã bị thú triều quét qua… Chúng ta đang ở trong thú triều lớn
nhất tu đạo giới mấy vạn năm qua?!”

Ngụy Tác nói ra khiến tuyệt đại đa số tu sĩ Bắc Linh thành tê dại.

Bọn Ngụy Tác, trong mắt các tu sĩ thì như thần chi, Ngụy Tác nói thì họ đều
kinh hãi, không dám hoài nghi, nhưng tu sĩ định đột vây vì muốn theo bọn gã,
bọn gã bảo cần tử thủ, mọi tu sĩ hiểu là cầ giữ đường lùi.

Ngụy Tác và mọi tu sĩ Bắc Linh thành không biết là có một dải độn quang từ Cốc
Khoáng thành lao về phía Bắc Linh thành.

Cốc Khoáng thành và Thiên Sơ thành là thành trì gần Bắc Linh thành nhất, cự ly
giữa ba thành trì tương đương, là hình tam giác trên địa đồ Thiên Huyền đại
lục bắc bộ.

Phía sau độn quang là hắc vân khổng lồ, sau nữa là mấy dải lục sắc yêu vụ, như
đang truy đuổi.

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận