Thông Thiên Chi Lộ

Chương 646: Thật sự đồng lòng

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Yêu thú ngoài Thiên khung đều cá lớn nuốt cá bé, nhưng từ cổ đến nay khi thú
triều bạo phát thì yêu thú đều như tích oán với Thiên khung và tu sĩ tới
ngưỡng, ngay cả những loài trời sinh đối nghịch cũng không giết chóc nhau mà
chỉ chăm chăm giết tu sĩ.

Hoang cổ cự ngao là Hoang cổ cự thú, qua hơn vạn năm mới trưởng thành, khí tức
cực kỳ đáng sợ, nó lại tiến giai không chỉ một lần, như thủy giao hóa long, e
rằng yêu thú bát cấp trở xuống đều nhiếp phục.

Thiên lôi kiêu chỉ là tứ cấp yêu thú, so với Hoang cổ cự thú tương tỷ chỉ là
sâu kiến, vốn cực kỳ kính sợ Hoang cổ cự thú như nó, không phải trong thú
triều thì e yêu thú bát cấp trở xuống e không dám đến gần nó trong nghìn dặm,
nói gì dám phát động công kích.

“Chát!” “Chát!” “Chát!” “Chát!”

Năm con Thiên lôi kiêu phát ra lôi cầu, cùng nổ ở vết thương dưới bụng Hoang
cổ cự ngao.

Hoang cổ cự ngao không ngờ trong lúc này Thiên lôi kiêu lại dám phát động tiến
công với nó.

Thiên lôi kiêu kích phát lôi cầu, dù trúng vết thương thì cũng không tạo ra
tổn thương đáng kể nhưng không ngờ yêu thú không bằng cả sâu kiến trong mát nó
lại dám phát động công kích, khiến nó điên cuồng.

“Phù!”

Thanh quang khổng lồ quét qua, đuôi Hoang cổ cự ngao quất mạng, cơ hồ Thiên
lôi kiêu, Bích diễm cưu trong mấy chục trượng bị uy năng cuồng bạo biến thành
bột.

Thiên lôi kiêu, Bích diễm và yêu thú khác ở gần Hoang cổ cự thú đều nhận ra nó
giận dữ, cùng gáy vang rồi bỏ chạy, thập phần kinh hoảng, thậm chí không dám
dừng trong phạm vi nghìn trượng quanh nó.

“Oành!”

Cơ Nhã và bọn Kỳ Long Sơn toàn lực kích phát các loại quang hoa, xung kích lên
Hoang cổ cự ngao.

Hoang cổ cự thú đã trải không biết bao nhiêu tuế nguyệt hình như có kinh
nghiệm đấu pháp, điều chỉnh thân thể nghiêng chéo, bọn Cơ Nhã toàn lực ra đòn
cũng hụt, chỉ đẩy nó tụt thêm mấy chục trượng.

“Sao lại như thế! Yêu thú điên rồi hả!”

“Sao còn có yêu thú dá phát động công kích với nó?!”

Hoang cổ cự ngao hung diễm ngút trời, yêu khí cơ hồ bao trùm nửa thành trì,
nhưng tu sĩ Bắc Linh thành trung cảm thấy không dám tin vì trong tình hình đó
mà có năm con Thiên lôi kiêu lại lao tới, nhắm vào vết thương của Hoang cổ yêu
thú mà không ngừng phun lôi cầu.

“Chưa chết, tu sĩ đó chưa chết!”

“Sao lại như thế! Bị cự ngao đánh trúng, dù phổ thông tinh kim cũng vỡ!”

“Nhục thân y lẽ nào còn hơn cả thai thể pháp bảo!”

Mọi tu sĩ Bắc Linh thành đều ngưng đọng mục quang, thời gian tựa hồ dừng lại,
Ngụy Tác ngân quang lấp lánh, như tảng đá rơi xuống thì vung tay, kim hoàng
lưỡng sắc quang diễm bắn vào Hoang cổ cự ngao đang giận dữ quét năm con Thiên
lôi kiêu thành bột.

“Phi kiếm?”

“Y dùng phi kiếm?”

“Phi kiếm to thế kia… Lẽ nào là…”

“Dù phi kiếm thì thủ đoạn khống chế này… phản ứng hòa tốc độ không kém gì
giá đầu Hoang cổ cự ngao, thần thức của y kinh nhân quá!”

Mọi tu sĩ nhìn thấy Ngụy Tác tế xuất kim hoàng lưỡng sắc quang hoa, bắn đến
sát bụng Hoang cổ cự ngao thì vòng qua, tránh khỏi hai cái chân xanh lè như cự
trụ bổ qua mà giáng thẳng vào mảnh giáp xác vỡ.

“Vẫn chưa giết được!”

“Nhục thân Hoang cổ cự ngao quá bền! Nội tạng cũng như tinh kim!”

Mọi tu sĩ đều thấy Ngụy Tác kích phát kim sắc quang hoa chém vào huyết nhục
Hoang cổ cự ngao nhưng chỉ ngập một phần ba.

Cùng lúc, Hoang cổ cự ngao lại gầm vang, mặc kệ đạo kim sắc quang hoa, tựa hồ
không bị tổn thương dù trúng đòn, thân ảnh nó ép xuống, lao nhanh vào Ngụy
Tác.

“Ngụy Tác!”

Thủy Linh Nhi cùng Cơ Nhã nhợt nhạt mặt mày, hai viên kim đơn bắn vào Hoang cổ
cự ngao, ràn rạt quang văn và khí tức hủy diệt.

Họ hiểu nhục thân gã tuy cực kỳ hùng mạnh nhưng uy năng đòn của Hoang cổ cự
ngao lại kinh nhân, dù có huyền giai Nghiệp hỏa hồng liên ngăn trở thì gã cùng
trọng thương. Dù gã không hề tổn thương, thì với tu vi Chu thiên cảnh nhất
trọng khẳng định không thể ngăn được đòn của Hoang cổ cự ngao đang thịnh nộ.

Tự nổ kim đơn!

Thủy Linh Nhi cùng Cơ Nhã đã chuẩn bị tự nổ kim đơn, có lẽ chỉ dùng cách đó
mới cứu được Ngụy Tác.

“Trời đất! Kim đơn đại tu sĩ đã liều mạng rồi! Định tự nổ kim đơn!” Nhiều tu
sĩ Bắc Linh thành đã nhận ra dụng ý của Thủy Linh Nhi cùng Cơ Nhã, kêu lên
kinh hãi.

“Việc gì hả!”

“Hoang cổ cự ngao điên rồi hả!”

Nhưng biến cố phát sinh khiến mọi tu sĩ rúng động. Kim đơn của Thủy Linh Nhi
cùng Cơ Nhã không bừng lên quang văn hủy diệt.

“Phù!”

Hoang cổ cự ngao đang bổ xuống Ngụy Tác đột nhiên gầm vang, mặc kệ kim sắc
quang hoa trong vết thương mà mấy cái chân cùng cắm vào đó, kéo cả quang diễm
và huyết nhục ra!

Thanh sắc huyết nhục tung tóe, có cả nội tạng tan nát!

Hoang cổ cự ngao run lên trên không như điên cuồng.

Móc ra xong, tạo thành vết thương kinh rợn trên bụng, Hoang cổ cự ngao như bị
thứ gì đó chui qua vết thương, bốn cái chân như chân cua cắm vào bụng lần nữa,
móc ra không ít huyết nhục và nội tạng nát.

“Phệ tâm trùng!”

“Phệ tâm trùng đã chui vào vết thương của Hoang cổ cự thú!”

“Hoang cổ cự thú cảm tri thì Phệ tâm trùng không thể đến gần mười mấy trượng
mà không bị phát giác, y đã tính kỹ, phi kiếm cánh cửa xuất ra thu hút Hoang
cổ cự thú hấp để Phệ tâm trùng chui vào!”

Bọn Cơ Nhã phản ứng ngay, lao đến chỗ Ngụy Tác rơi xuống.

“Oành!”

Cùng lúc, đạo đạo quang hoa lại oanh kích Hoang cổ cự ngao.

Hoang cổ cự ngao lại bị oanh kích đến không khống chế được thân ảnh, như thanh
sắc tiểu sơn rơi xuống.

“Ngao!”

Tích tắc rơi xuống, Hoang cổ cự ngao triệt để phát cuồng, chân và đuôi quật
lung tung, mọi thứ trong vòng trăm trượng đều tan nát.

“Đi thôi! Tránh xa yêu thú này! Nó tự nổ yêu đơn thì chúng ta xong đời.”

Bọn Cơ Nhã chưa lướt tới thì Ngụy Tác đã dừng thân ảnh, ngoái lại truyền âm.

“Ngụy Tác, sao rồi?”

Bám theo Ngụy Tác, bọn Cơ Nhã đều run giọng hỏi.

Pháp y của Ngụy Tác rách tan mé phải, chỗ eo lõm vào, tựa hồ xương cốt chỗ đó
đã gãy nát.

“Ta dùng Chân ma phong thể thuật phong ấn thương thế, với nhục thân sinh cơ
thì không quá nguy hiểm.” Ngụy Tác nhợt nhạt mặt mày nhìn Hoang cổ cự ngao
tung hoành, lấy ra pháp y mặc vào.

Phệ tâm trùng là chiêu sau cùng của gã, thật ra gã cũng không dám chắc nó có
chui bào được bụng Hoang cổ cự ngao không.

“Oành!”

Cùng lúc, Hoang cổ cự ngao đột nhiên rực thanh quang, định lướt tới nhưng được
hơn mười trượng thì rớt phịch xuống.

“Ngao…!”

Hoang cổ cự ngao giơ mấy cái chân lên run rẩy, như muốn làm gì đó nhưng lại
không dám, rồi sau rốt cũng như đã quyết tâm, cắm chân vào bụng móc ra.

“Kia là… Cứ như tự móc nội tạng…”

Tu sĩ thấy cảnh này đều rùng mình lạnh sống lưng.

“Phù!”

Huyết nhục và nội tạng bị Hoang cổ cự ngao kéo ra.

“Chát!”

Cái đuôi màu xanh của Hoang cổ cự ngao đập xuống đất, mặt đất nứt nẻ.

“Chết rồi?…” Hiện tại Bắc Linh thành đang hỗn loạn bỗng lặng ngắt.

Hoang cổ cự ngao rơi xuống bất động.

Yêu khí cuồng bạo bá đạo tan đi như nước triều.

“Chết rồi… Yêu thú này bị chúng ta giết…”

Ngụy Tác cùng bọn Cơ Nhã sững lại trên không, mọi việc khiến họ cũng không dám
tin.

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận